Gia Đình
Đây là việc gia đình của Thủ cho nên Linh Ngọc, Huyễn và cả Linh Huyền đều không tiện xen vào. Linh Ngọc thì đã quay về trong tộc, Huyễn thì đã dịch chuyển đi một nơi khác. Chỉ có Linh Huyền ở lại để khi xong việc còn dịch chuyển Thủ về trụ sở của đơn vị.
Dù vậy thì Linh Huyền cũng không định làm ảnh hưởng đến việc đoàn tụ của Thủ cho nên giữ một khoảng cách nhất định. Trong khi đó thì Thủ đi về phía người phụ nữ được miêu tả là mẹ mình.
Khuôn mặt của người phụ nữ kia có sự tương đồng gần như toàn bộ với thủ, điểm khác nhau lớn nhất giữa hai người là đôi mắt của người phụ nữ kia hiện rõ lên vẻ khắc khổ cũng như nỗi buồn. Còn đôi mắt của Thủ thì toát lên nét ngây ngô, trong sáng.
Hai người gần như đã giáp mặt nhau thì người phụ nữ mới phát hiện ra là có người tiến về phía mình. Hiện tại bà ấy đang làm việc tại một cửa hàng tạp hóa nhỏ, không rõ là do tự mình lập ra hay đến làm thuê.
"Xin chào quý khách."
Khi nhìn thấy một thanh niên đến trước mặt mình, bà ấy chỉ phản xạ y như cái cách mà một nhân viên cửa hàng vẫn làm.
Thủ ngây ra một lúc khi chạm mặt người có thể là mẹ ruột của mình. Cậu đang bối rối không biết phải mở lời như thế nào, khi cậu được tìm nhặt về từ cổng trại trẻ cậu chỉ là đứa bé có chưa đến 2 tháng tuổi. Có lẽ ngay cả mẹ cậu cũng không còn nhớ mình có đứa con này.
"Xin lỗi, cô có phải tên là Đặng Hoa không?"
"Tôi đúng là Đặng Hoa, không biết cậu là?"
Thật ra Đặng Hoa không phải là tên thật của mẹ Thủ. Đây là một loại ám hiệu để người trong tộc có thể nhận ra nhau mà không cần phải tiết lộ danh tính với người khác. Tên thật của mẹ Thủ là Lưu Tuyêt Mai.
Bản thân mẹ Thủ cũng đã ngờ ngợ khi nhìn thấy dòng chảy năng lượng quen thuộc của tộc mình. Chưa kể ám hiệu này cũng chỉ có người trong tộc mới biết. Cho nên bà mới nhận người, còn nếu không chắc chắn bà sẽ không nhận.
"Con là đứa trẻ nằm trước cửa trại trẻ mồ côi Hoàng Liên."
Đôi mắt vốn đã mang đầy vể u sầu của mẹ Thủ lúc này càng hiện rõ lên vẻ sầu thảm hơn. Bà đang nhìn chằm chắm vào người thanh niên trước mặt. Cảm giác trong lòng lúc này vừa đau đớn, vừa hối hận.
"Con đã lớn thế này rồi. Thật không ngờ có ngày con lại có thể tìm đến mẹ."
Dù nói vậy nhưng bà không hề tiến lại gần phía Thủ mà vẫn giữ một khoảng cách. Có lẽ chính bản thân bà cũng không có đủ dũng khí để ôm đứa con mà mình đã vứt bỏ trong lòng.
Thủ thì ngược lại, cậu đã mong chờ tình thân này suốt bao nhiêu năm. Không cần biết vì lý do gì mà mẹ cậu bỏ cậu lại trước cửa trại trẻ mồ côi, cậu chỉ muốn có được sự đoàn tụ với mẹ ruột.
"Con đừng lại đây, con biết vì sao ta lại phải bỏ con lại lúc đó không?"
Mẹ của Thủ vội chặn cậu con trai mà 20 năm mới gặp lại. Việc này khiến cho khuôn mặt của Thủ hiện rõ lên sự bàng hoàng. Cậu không biết tại sao mẹ mình lại làm vậy.
"Bởi vì con mang theo sức mạnh lớn nhất của tộc ta. Những kẻ đó đến nhắm vào con, bây giờ con đi ngay đi. Chúng vẫn theo dõi ta từ sau ngày đấy đến giờ."
"Vì gen nguyên thủy và dòng chảy năng lượng của con sao?"
"Con biết những điều này?"
"Bây giờ con là người của Đơn Vị 2104."
"Vậy thì tốt, ít nhất con có thể tự bảo vệ bản thân mình."
"Bố của con bây giờ ở đâu, mẹ có biết không?"
"Ông ấy hiện tại ở đâu ta cũng không biết. Từ lúc ông ấy bị bắt đi chúng ta chưa từng gặp nhau thêm lần nào nữa."
"Con nhất định sẽ cứu ông ấy về."
"Con có biết những kẻ đó đáng sợ đến mức nào không? Chúng có thể hủy diệt cả tộc chúng ta. Bây giờ con lại còn muốn đưa đầu vào chỗ chết?"
"Cậu ấy không cần phải sợ ai cả."
Đúng lúc này thì Linh Huyền xuất hiện bên cạnh Thủ. Sự xuất hiện bất ngờ của Linh Huyền làm cho cả hai mẹ con đều bất ngờ. Mẹ của Thủ gần như là gặp phải quỷ khi lần đầu tiên nhìn thấy khả năng dịch chuyển.
"Mẹ không phải lo lắng. Đây là cộng sự của con. Cô ấy là cấp Thần, không ai động vào được cô ấy đâu."
Cấp S chỉ có 10 người. Mà 3 người của Lãng Nhân thì không được công khai cho nên chỉ có 7 người. Việc gặp được cấp S còn hiếm hơn cả gặp nguyên thủ quốc gia. Không phải tự nhiên mà mỗi lần Giải Đấu Kỳ Nhân Trẻ diễn ra thì khán đài lại luôn chật kín.
"Cấp Thần."
Phản ứng của của mẹ Thủ cũng y như lần đầu tiên Thủ gặp Linh Ngọc vậy. Cứ như họ bước vào một thế giới khác.
"Mẹ cứ yên tâm nói cho con biết, những kẻ nhắm vào gia đình chúng ta là ai?"
"Ta cũng không biết tên gọi của tổ chức đó là gì. Ta chỉ biết họ rất rất mạnh, có một kẻ chuyên dùng lửa. Chính kẻ đó đã tấn công gia tộc chúng ta."
"Mẹ có biết tên của hắn không. Hoặc là miêu tả lại khuôn mặt của hắn là được."
"Hắn rất dễ nhận biết, khuôn mặt hắn có một vết sẹo ở má phải. Đôi mắt của hắn đỏ có màu đỏ."
"Mắt đỏ à."
Linh Huyền nhớ ngay ra điều gì đó. Số lượng Kỳ Nhân có màu mắt đặc biệt cực kỳ thấp. Ví dụ như đôi mắt vàng của Linh Huyền hiện tại cũng chỉ có hai mẹ con cô có.
Mắt đỏ vốn là màu mắt đặc trưng của gia tộc nhà Huyễn. Cả Huyễn và Diêm Vương đều có màu mắt này. Chỉ có con ngươi hình elip ngang của Huyễn mới cực hiếm.
"Mẹ cứ yên tâm. Con nhất định sẽ tìm được. Đây là số điện thoại của con, cho dù có chuyện gì chỉ cần mẹ gọi con nhất định sẽ đến."
Thủ lấy ra một mảnh giấy, ghi số điện thoại rồi từ biệt mẹ. Cuộc gặp mặt kéo dài chỉ vài phút này đã làm bùng cháy lên ngọn lửa thù hận vốn chưa từng cháy trong người Thủ.
Nhìn thấy biểu hiện bất thường này, Linh Huyền buộc phải trấn an cộng sự lại.
"Bình tĩnh. Trước hết vẫn phải tìm cô ta đã."
Người mà Linh Huyền nói không ai khác chính là Huyễn.
Linh Huyền dịch chuyển thẳng Thủ đến chỗ của Linh Ngọc. Khiến cho Linh Ngọc vừa mới nói chuyện với chị gái xong cũng phải giật mình.
"Sao hai đứa lại ở đây, lúc này không phải nên hoàn huyên tâm sự sao?"
"Cậu út, có chuyện rất gấp."
"Gấp đến vậy cơ à. Nói ta nghe xem nào?"
"Bố của tôi bị một tổ chức bắt đi, trong số bọn họ có người có mắt đỏ."
"Mắt đỏ à."
Linh Ngọc hiểu ngay vấn đề, mắt đỏ thì không phải 9 mà là 10 phần liên quan đến Huyễn.
"Được rồi. Để ta đưa hai đứa đi."
Nói rồi Linh Ngọc đưa cả hai đến chỗ Huyễn. Huyễn cũng bất ngờ chẳng kém gì Linh Ngọc lúc hai người kia xuất hiện.
Đã vậy lúc này Huyễn còn đang ăn trong quán. Khách trong quán ăn, người thì rơi cả chén bát, người thì đang ăn cũng phải phụt ra ngoài. Bởi vì cái mà họ chứng kiến quá là phi lý.
Không giống như Đơn Vị 2104 ngày ngày có người dịch chuyển ra vào, thấy nó là một việc bình thường. Còn ở những chỗ người thường thế này thì dịch chuyển có khác gì là thần quỷ đâu.
"Sao lại đến hết đây thế này? Không phải tìm được rồi sao?"
"Có vấn đề mới xảy ra. Cha của cậu ta bị người có mắt đỏ bắt đi."
Huyễn đang ăn cũng phải dừng lại.
"Có đặc điểm gì khác nữa không?"
"Mẹ tôi nói trên mặt hắn ta có một vết sẹo."
"Nếu thế thì cậu không phải đối thủ đâu."
Huyễn nói như vậy thì cũng có nghĩa là biết rõ về người đã bắt cha của Thủ đi.
"Người đó là anh trai của Diêm Vương. Ông ta cực kỳ mạnh, bởi vì ông ta là một biến dị."
"Có thế nào cũng không mạnh bằng chúng ta."
Linh Ngọc nói một điều mà ai cũng biết.
"Trước kia ta cũng không thắng được ông ta. Bây giờ thì tất nhiên là khác. Chỉ là ta không thể nào lần ra vị trí của ông ta được."
"Ông ta cũng có thần thuật à?"
"Tất nhiên, xét về thiên phú ông ta cao hơn ta."
"Vậy xem ra ta có việc để làm rồi."
Phong cách tự tin của Linh Ngọc vẫn như vậy. Đối thủ càng mạnh thì Linh Ngọc lại càng có hứng thú.
"Chúng ta không được can thiệp vào những việc bên ngoài. Ngươi mới vừa tuyên bố việc đó xong đấy."
"Ta đâu có định đi giải quyết tổ chức kia. Ta chỉ đi đánh nhau thôi. Vấn đề là ngươi không tìm được thì ta cũng chẳng tìm được."
Thủ thấy hai Kỳ Nhân cấp S+ đánh giá kẻ thù của mình cao như thế thì có phần hơi xuống tinh thần. Dù sao cậu mới chỉ cấp A+ mà thôi. Chưa kể đến việc không có năng lực sức mạnh. Muốn chiến đấu với người có khả năng là cấp S thì cửa nào thắng được.
"Được rồi việc này cứ tạm thời thế đi. Ta còn chưa ăn xong nữa."
Huyễn cực kỳ ghét bị người khác quấy rầy khi ăn. Nếu hôm nay chỉ có Linh Huyền với Thủ thì cả hai chắc chắn sẽ bị đá ra ngoài không thương tiếc. Vì có Linh Ngọc ở đây nên Huyễn mới chịu bỏ qua.
Cuộc nói chuyện của nhóm cũng được Huyễn phong bế lại để những người xung quanh không nghe thấy. Huyễn còn định xóa ký ức về việc nhóm Linh Ngọc dịch chuyển đến của khách trong quán nhưng rồi lại thôi. Việc này cũng không đến mức phải làm đến như vậy. Diêm Vương hình như cũng không cố tìm ra tung tích của Huyễn nữa cho nên không cần phải quá dấu diếm như trước.
Dù rất muốn thì những người khách trong quán ăn không dám dùng điện thoại quay lại cảnh họ vừa nhìn thấy. Chỉ có Kỳ Nhân cấp cao mới có khả năng dịch chuyển, đây là kiến thức thường thức. Họ chẳng dại mà trêu vào mấy vị tổ tông này.
Mà nhìn nhóm người của Huyễn bây giờ trông không có ai là có vẻ hiền lành cả. Nhất là Huyễn, dù đã ngụy trang đôi mắt thì cảm giác nguy hiểm từ Huyễn vẫn tỏa ra khiến người khác không dám lại gần.
Linh Ngọc sau đó dịch chuyển hai người kia về còn bản thân thì vẫn ở lại. Linh Ngọc khá là tò mò với Kỳ Nhân có mặt sẹo kia. Nhưng lại không muốn để Linh Huyền và Thủ dính vào việc này nên mới đưa hai người kia đi trước để bản thân mình rảnh tay.
Hiện tại thì Linh Ngọc vẫn chưa đạt được mức không cần ăn uống cả mấy chục năm như Người Bất Tử, nhưng việc không cần ăn cả tháng thì cũng không thành vấn đề. Thế mà nhìn thấy Huyễn ăn ngon miệng như vậy Linh Ngọc cũng ăn theo.
Việc này làm cho Huyễn bật cười. Đây cũng là lần đầu tiên Linh Ngọc nhìn thấy Huyễn cười kể từ khi họ gặp nhau.
"Ngươi cười cái gì chứ, ta cũng là người chứ có phải sắt đá đâu."
"Ngươi cho rằng bây giờ ngươi vẫn là người à?"
Câu này của Huyễn thực sự làm cho Linh Ngọc phải suy nghĩ. Hai người bọn họ bây giờ có còn là con người hay không, hay đã là một dạng sinh vật khác. Chưa kể đến việc cái mà họ hướng đến thật sự sẽ biến họ thành một thể năng lượng chứ không còn là con người nữa.
"Ít nhất thì đến bây giờ ta vẫn còn nhân tính, như vậy thì vẫn là người."
Lời này của Linh Ngọc ngược lại đối với Huyễn rất có tác động. Huyễn đã luôn suy nghĩ về vấn đề này trong một thời gian dài. Tôn chỉ của Lãng Nhân là để cho Kỳ Nhân lãnh đạo thế giới, họ không coi bản thân là con người nữa mà là một giống loài cao cấp hơn. Huyễn buộc phải tuân theo tôn chỉ đó, nhưng vẫn luôn bị dằng xé giữa dòng suy nghĩ Kỳ Nhân liệu có còn là con người.
Câu trả lời hôm nay của Linh Ngọc đã làm cho Huyễn không còn phải suy nghĩ nữa. Đúng thế chỉ cần còn có nhân tính thì vẫn là con người. Khác nhau về sức mạnh nhưng giống nhau về bản chất. Kỳ Nhân vẫn chỉ là những người may mắn được ông trời ưu ái mà thôi.
Đăng bởi | Revulsion |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |