Yếu Điểm
X có hiềm khích với Linh Ngọc đến mức nào thì Bảng Tuần Hoàn là người rõ nhất. X tham gia vào Đơn Vị cũng là vì muốn được hỗ trợ để một ngày nào đó có thể đánh lại Linh Ngọc một lần. Mà thật ra nhận xét của X cũng chẳng phải là hoàn toàn phiến diện.
Linh tộc vì bị cấm chế trói buộc cho nên họ luôn phải hành động một cách tử tế nhất có thể, đúng hơn là cả suy nghĩ của họ cũng phải tử tế. Cho nên Linh tộc trong mắt mọi người lúc nào cũng là những người đàng hoàng lại tốt bụng. Nhưng thực ra họ cũng có những mặt tối của bảng thân mình.
Cho đến khi họ buộc phải bộc lộ những mặt tối này ra, ví dụ như vụ 1130 Linh Ngọc sẵn sàng tra tấn người khác một cách tàn bạo theo cả quy chuẩn của người thường lẫn Kỳ Nhân để dằn mặt những kẻ đã hại cháu mình. Linh Huyền thì để chiến thắng sẵn sàng bỏ qua tất cả làm mọi cách để thắng. Còn Linh Đồng, người vẫn luôn là người tốt bụng nhất khi được trời ban cho khả năng cứu chữa cho người khác. Một khi gia đình của mình bị de dọa, thì sẽ sẵn sàng tiêu diệt bất cứ ai dám làm vậy.
Chẳng có con người hay Kỳ Nhân nào hoàn hảo cả, mà những Kỳ Nhân chuyên về tâm trí như X thì chuyên phát hiện ra được những thứ đen tối từ sâu bên trong con người của những người khác, dù họ có giấu nó kỹ đến mức nào đi nữa.
Linh Huyền sau khi lập uy xong liền lập tức chấn chỉnh lại tinh thần của toàn bộ đội phản ứng nhanh. Nhiệm vụ của họ dù sao cũng là nhiệm vụ quan trọng nhất đối với Đơn Vị 2104 cho nên họ cần phải giữ được sự ổn định cả về mặt thể chất lẫn tinh thần. Linh Huyền như vậy coi như đã giải quyết được vấn đề của bản thân.
Chỉ là vấn đề của Linh Huyền được giải quyết thì vấn đề của Thủ lại xuất hiện. Người thân nhất với Linh Huyền là ai, chính là Thủ cũng là người biết nhiều thông tin về Linh Huyền nhất. Bây giờ tình hình đã thành ra như vậy thì chỉ đầu mối thông tin này cần phải được khai thác triệt để.
Sau khi tập hợp xong thì Thủ liền biến thành tâm điểm tụ họp của tất cả những người còn lại. Muôn vàn câu hỏi được đưa ra làm cho ngay cả giác quan siêu nhạy bén của Thủ cũng không thể chịu nổi trước độ làm phiền của nó. Câu hỏi được đặt ra nhiều nhất vẫn là, "Đây đã phải là chiêu mạnh nhất của Linh Huyền chưa?"
Ai cũng muốn biết điều này vì nếu như đây đã là chiêu mạnh nhất thì ít nhất họ vẫn còn có cơ hội thắng được Linh Huyền. Còn nếu chưa thì họ sẽ chẳng có hy vọng gì về việc này cả.
"Tôi cũng không biết đâu."
Câu trả lời thực lòng của Thủ lại làm cho những người còn lại nghĩ rằng Thủ đang muốn ỉm thông tin cho riêng mình. Đúng thật là Thủ không biết thật, đâu là giới hạn của lôi kích và Bát Quái Đồ.
Linh Huyền còn chưa sử dụng những thứ mạnh nhất thì Thủ đã bại rồi thì làm sao mà biết. Mà kể cả có biết thì tại sao lại phải nói với bọn họ.
Cái mà Thủ quan tâm bây giờ là bao giờ thì quá trình tập luyện mới của mình bắt đầu. Và lần này sẽ tập luyện những cái gì.
Một lúc sau khi buổi tập trung của đội phản ứng nhanh kết thúc thì Linh Ngọc và Huyễn cũng quay về đơn vị. Có vẻ như lần này hai người vẫn chưa tìm ra được gì. Nhưng họ lại chẳng có vẻ gì là sốt ruột cả. Cả hai trông vẫn rất bình tĩnh.
Buổi tập luyện của Thủ bắt đầu ngay sau khi hai người quay về không lâu. Do họ vốn chẳng cần nghỉ ngơi gì cả.
Mọi thứ liên quan đến cấp S đều diễn ra trong khu vực cách ly cho nên buổi tập luyện này của Thủ cũng như vậy.
"Cái bây giờ chúng ta cần chính là giải quyết điểm yếu cố hữu của cậu. Mà cái này thì có hai cách. Cậu tự chọn lấy nhé."
"Một là rèn luyện điểm mạnh của cậu đến mức cực đại, để cho nó che lấp hoàn toàn điểm yếu đi. Hai là khắc phục bằng cách thêm năng lực vào cho cậu."
Cái này giống với nguyên lý tấn công và phòng thủ vậy. Nếu như không thể gia cố việc phòng thủ thêm thì cách duy nhất là tấn công áp đảo đối thủ để không bị tấn công ngược lại.
Thủ không có năng lực tấn công, nếu không thể tập luyện các kỹ thuật tấn công khác thì buộc phải tăng cường khả năng phòng thủ lên mức vượt trội.
Giác quan của Thủ là một phương tiện để phòng thủ rất tốt. Nếu có thể phát huy nó ở mức cao nhất thì có thể lấy thủ bù công. Khiến đối phương cạn kiệt năng lực mà phải chịu thất bại.
Thủ trước kia đã khá quen với phương pháp này trong những trận đấu tại cuộc thi Kỳ Nhâm trẻ. Vấn đề là cách đánh này không thể phát huy được hiệu quả với những người có khả năng tấn công quá mạnh. Ví dụ như Linh Huyền.
Khi đối phương có kỹ thuật để tấn công dứt điểm trong thời gian ngắn thì Thủ hoàn toàn không có biện pháp để đối phó.
Bây giờ Thủ cần phải đưa ra sự lựa chọn trước khi tiếp tục tập luyện. Lần trước Thủ đã được tặng cho hẳn một bí thuật. Rồi sao lúc đấu tập với Linh Huyền, Thủ còn chưa sử dụng nó thì đã thua.
Do là Thủ không có phản xạ nghĩ đến việc sử dụng nó. Nó như việc bảo một người cầm khiên bắn tên vậy. Trong đầu họ vốn đã không nghĩ đến việc dương cung rồi, bản thân họ lại càng không thích hợp với việc đó.
Suy đi tính lại thì Thủ vẫn muốn phát huy điểm mạnh của mình đến mức cực đại hơn. Dù sao thì cũng đã quen với giác quan nhạy bén của mình 20 năm rồi. Có luyện nó thế nào đi chăng nữa thì vẫn dễ hơn là học một cái mới hẳn.
Lựa chọn của Thủ hợp ý với Linh Ngọc nhưng lại không hợi với Huyễn. Cái này là do năng lực đặc thù của cả hai. Huyễn có khả năng đi hấp thu năng lực cho nên thấy càng có nhiều sức mạnh khác nhau thì càng tốt. Còn Linh Ngọc thì rõ ràng là chỉ cần thanh Linh Kiếm của mình là đủ rồi.
Đã như vậy thì Linh Ngọc sẽ là người huấn luyện cho Thủ còn Huyễn sẽ chỉ quan sát.
"Giác quan của cậu đã tốt lắm rồi, bây giờ cũng chẳng tăng cường nó thêm được nữa. Cái chúng ta tập luyện là dựa vào chúng để phòng thủ."
Nói xong thì Linh Ngọc triệu hồi Linh Kiếm ra, sau đó biến nó thành những thanh kiếm nhỏ xíu rồi bắn chúng về phía Thủ.
"Dùng cả thị giác và thính giác của cậu đã tránh những thanh kiếm này. Tôi đã hạ uy lực của chúng xuống rồi. Không tránh được thì cũng không bị thương đâu."
Phải có đến cả trăm thanh Linh Kiếm nho nhỏ chỉ bằng cây kim bay về phía Thủ với tốc độ cao. Cái này còn khó hơn đòn tấn công của Kỳ Nhân lúc nãy đấu với Linh Huyền.
Kích thước càng nhỏ thì càng khó xác định vị trí, cũng may mà Thủ tập trung cho nên đợt đầu tiên đã tránh được khá hoàn hảo. Nhưng vấn đề là chỉ tránh thì sẽ tránh không hết. Cần phải có thứ gì đấy chống lại chúng.
Mà Thủ lúc này lại chẳng có biện pháp gì chống lại cả nên bị bắn cho như con nhím. Cũng may mà Linh Ngọc đã giảm đi đáng kể uy lực của đòn tấn công, nếu không thì Thủ không chỉ là đau đớn một chút như bây giờ đâu mà là nằm sàn rồi.
Thủ không có biện pháp phòng ngự không phải là vấn đề kinh nghiệm chiến đấu mà là tư duy phòng ngự của Thủ. Dòng chảy năng lượng của Thủ rất mạn, nó có thể tạo ra một lớp màng năng lượng phòng Thủ đủ để chắn sát thương từ đòn tấn công vừa rồi.
Thủ không làm là vì không nghĩ đến việc phải làm nó mà chỉ nghĩ đến việc tận dụng giác quan của mình để tránh né tất cả đòn tấn công. Vấn đề này mới thực sự là điểm yếu của Thủ, cũng là vấn đề khi mà chưa tận dụng được hết mọi khả năng của bản thân.
"Tại sao cậu không dùng năng lượng phòng thủ?"
Đến khi Linh Ngọc hỏi thì Thủ không biết phải trả lời thế nào.
Cậu đang nguy nghĩ lại về phản xạ của bản thân. Mỗi khi chiến đấu Thủ chỉ nghĩ đến việc né tránh là do lúc đó cơ thể cũng như năng lượng của Thủ không thể chống đỡ được đòn tấn công của đối phương, một khi bị đánh trúng thì chắc chắn là bị thương.
Còn bây giờ thì cả cơ thể lẫn năng lượng của Thủ đều đã mạnh lên rất nhiều, đủ để chống đỡ các đòn tấn công thông thường của Kỳ Nhân cấp A trở xuống. Thủ không có ý thức về việc này là do bản thân tăng cấp trong tình trạng vô thức. Chưa kể đến việc trong quá trình này chỉ có tâm trí của Thủ là phát triển lên rồi còn cơ thể không có sự làm quen để tạo thành trí nhớ cơ bắp.
Trí nhớ cơ bắp là phản xạ cần thiết trong bất cứ tình hình chiến đấu nào, nó như một loại bản năng giúp cho bất cứ ai cũng có thể thoát khỏi tình huống nguy cấp nhờ phản xạ vô điều kiện. Nói chính xác thì Thủ hiện tại là người chỉ có sức mạnh cấp S trên lý thuyết.
Vì vậy mà Linh Ngọc sẽ bắt đầu tạo ra phản xạ này cho Thủ. Mỗi khi tấn công, Linh Ngọc đều sẽ nhắc Thủ nếu không tránh hết được thì phải đỡ. Dùng năng lượng thuần của bản thân mà đỡ.
Những lần đầu tiên phải khựng lại một chút thì Thủ mới phản xạ kịp. Sau vài lần thì mới bắt đầu khá hơn. Người bình thường cần tối thiểu 21 ngày mới có thể hình thành phản xạ kiểu như này. Còn Kỳ Nhân thì vốn đã khác biệt cho nên chỉ cần 10 ngày là đủ. Mỗi ngày Thủ đều bị những mũi Linh Kiếm nhỏ của Linh Ngọc bắn cho chi chít. Tuy nhiên càng về sau thì số lượng đòn tấn công bị đánh trúng lại càng ít đi, do phản xạ của Thủ càng lúc càng tốt lên.
Trong lúc Linh Ngọc đang bận huấn luyện cho Thủ, thì Huyễn phải tự mình đi tìm tung tích của nhóm Quỷ. Một mình Huyễn vẫn có thể đối phó được với Quỷ Thần, tuy nhiên nếu như cả Không và Tĩnh đều tham chiến thì tình hình sẽ khác, vì vậy mà Linh Ngọc và Huyễn mới luôn đi cùng nhau để chắc chắn về hiệu suất chiến đấu.
Những lúc như thế này, dù có tìm ra được thì Huyễn cũng sẽ không chủ động tấn công trước mà đợi Linh Ngọc đến thì mới ra tay. Có vị trí của Huyễn tuy nhiên cũng vẫn cần khoảng một đến hai phút để Linh Ngọc có thể dịch chuyển đến được. Bởi vì năng lực của Linh Ngọc, càng địa điểm quen thuộc thì tốc độ dịch chuyển đến càng nhanh. Còn những địa điểm chưa đến bao giờ thì kể cả có Huyễn làm cột mốc, Linh Ngọc vẫn cứ đến chậm hơn dù khoảng cách có ngắn hơn.
Một đến hai phút trong giao tranh của người bình thường đã là một quãng thời gian đủ dài chứ đừng nói là giao tranh của Kỳ Nhân. Chỉ cần vài giây họ đã định đoạt được kết quả trận đấu chứ đừng nói là vài phút. Huyễn vì thế mà cũng cẩn thận hơn nhiều khi di chuyển một mình thế này.
Huyễn không nhận huấn luyện cho Thủ cũng một phần là do đặt ưu tiên việc tìm nhóm Quỷ lên cao hơn. Ân oán giữa hai bên lớn hơn nhiều so với phía Linh Ngọc, cũng như Huyễn một thêm một lần tự mình đối mặt với Quỷ. Lần trước vì tâm lý bị khủng hoảng cho nên Huyễn chẳng thể làm được gì. Quỷ Thần đã đánh trúng vào điểm yếu của Huyễn làm cho Huyễn mất hoàn toàn khả năng chiến đấu, suýt chút nữa thì còn kéo cả Diêm Vương và Linh Ngọc vào rắc rối. Lần này Huyễn không định để bản thân trở thành gánh nặng nữa.
Đăng bởi | Revulsion |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |