Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đâm

Phiên bản Dịch · 2245 chữ

Chương 72: Đâm

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Toàn trường cả trong lẫn ngoài đều kinh hô.

Không ai ngờ rằng, kẻ bị coi là yếu hơn, Lộ Dã, lại là người ra đòn trước, khiến đối phương đổ máu!

"A..."

Bạch Tử Quân bị hủy dung, đầu tiên là sững sờ, sau đó mới phản ứng lại.

Khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của hắn ta tức giận đến đỏ bừng, hai mắt vằn đỏ.

Rắc! Rắc! Rắc!

Xương cốt trong cơ thể giống như có vô số dây cung đang rung động, phát ra âm thanh bạo liệt.

Mỗi tiếng vang lên, lực đạo lại tăng thêm một phần, thân hình lại to thêm một chút!

Trong nháy mắt, thân hình hắn ta cao hơn lúc trước mấy cái đầu, thể hình to lớn, áo giáp lưới trên người bị căng đến cực điểm, giống như một cái lưới cá bọc lấy người khổng lồ.

Bạch Tử Quân điên cuồng gào thét, hai tay cầm song thương to như cánh quạt múa thành hai vòng ánh sáng, hung hăng đập về phía trước!

Cương Cốt Võ Sư, chính là từ Đồng Bì bên trong rèn luyện ra Cương Cốt, có thể mềm có thể cứng, có thể to có thể nhỏ.

Bạch Tử Quân lúc này không giữ lại át chủ bài, vận chuyển toàn thân chân khí và khí huyết, phẫn nộ ra tay.

Vừa rồi cho dù đối mặt với Kim Khai Sơn và Tôn Nhất Bổng hai người, hắn ta cũng chưa từng vận dụng trạng thái tiêu hao nhiều chân khí, phát huy toàn lực như vậy!

Lộ Dã không hề sợ hãi, hừ lạnh một tiếng.

Xương cốt trong cơ thể hắn cũng phát ra tiếng nổ pốp ! pốp! pốp!, thân hình theo đó cũng to lớn lên.

Từ thân hình người bình thường vươn cao thành tráng hán không thua kém đối phương, cây trường thương trong tay so với thân hình hắn đã nhỏ đi hơn nửa!

Giẫm đạp mặt đất, nghênh đầu đối công.

Hai người giống như Hộ Pháp hùng vĩ trong miếu sống lại, cầm trường binh, không chút lưu tình, hung hăng va chạm vào nhau!

Trường binh kích động, tia lửa bắn ra bốn phía, thân ảnh bị binh khí bao phủ, người dưới đài hầu như không thể nhìn rõ thân hình hai người, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít kinh khủng vang lên.

Chỗ lôi đài kia dường như biến thành một cơn lốc xoáy, kèm theo tiếng nổ đinh tai nhức óc khiến người ta ê ẩm răng, từng đợt gió mạnh từ trong cơn lốc kia quét qua.

Có một số người đứng gần lôi đài, đám người bị thanh uy âm thanh và uy thế kia dọa sợ lùi lại mấy bước, đứng gần không chỉ tai không chịu nổi, tim cũng đập thình thịch, mà cơn cuồng phong nhân tạo kia cũng khiến mặt mũi mọi người đau rát!

Mà trong trung tâm cơn bão, Lộ Dã và Bạch Tử Quân dưới chân nặng như ngàn cân, mỗi bước đều dồn đầy chân khí, chịu đựng trọng kích của đối phương.

Theo tiếng răng rắc, răng rắc, răng rắc.

Hai người bất đắc dĩ phải lùi lại mấy bước.

Hóa ra là lôi đài dưới chân bắt đầu vỡ nát, sắp sửa sụp đổ.

Rào.

Tầng cao nhất của lôi đài cuối cùng cũng vỡ nát.

Hai người sử dụng Thiên Cân Truỵ, thân hình đột ngột thấp xuống một đoạn, thân thể rơi thẳng xuống tầng thứ hai của lôi đài.

Tầng cao nhất của lôi đài được dựng bằng gỗ thô, lại bị hai người giẫm nát, đổ nát một mảng.

Trong đống đổ nát, toàn là mảnh gỗ thô vụn.

Lộ Dã và Bạch Tử Quân lạnh lùng đối mặt, sát khí sôi trào.

Sát khí nồng đậm của hai người gần như hóa thành thực thể.

Tất cả mọi người bên ngoài đều nín thở, sợ quấy rầy đến trên lôi đài, tim cũng sắp nhảy lên cổ họng.

Trên đài cao.

Sấm Phá Thiên, Phan Phù Dung, Xạ Tháp Thiên và những người khác tâm tư khác nhau, bất kể là phe phái nào, biểu cảm trên mặt đều nghiêm túc.

Hoặc kinh ngạc, hoặc mong chờ, hoặc xem kịch, chờ đợi trên lôi đài quyết định thắng bại.

Trên lôi đài.

Vết máu trên mặt Bạch Tử Quân dữ tợn, nhìn Lộ Dã đột nhiên cười lạnh nói.

"Tiểu tử, tiểu thư kia là người yêu của ngươi phải không?"

"Đợi ta cưới nàng, nhất định phải hành hạ nàng thật tốt, ngày đêm không ngừng, để con đàn bà đó không xuống giường được..."

Hắn ta lúc này đã vứt bỏ lớp mặt nạ nho nhã, nói năng thô tục, chính là muốn cố ý chọc giận Lộ Dã, đồng thời tranh thủ khôi phục chân khí đã tiêu hao.

Lộ Dã cười lạnh đáp trả.

"Mặt đầy sẹo, xấu như cóc!"

"Xấu như vậy, lại mơ tưởng hão huyền!"

Những lời rác rưởi của Bạch Tử Quân không làm Lộ Dã mất bình tĩnh.

Lộ Dã lấy khuôn mặt hắn ta ra làm trò cười lại đâm trúng chỗ đau của hắn ta.

"A..." Bạch Tử Quân giận dữ lại tấn công.

Lộ Dã cười lạnh nghênh đón, dưới chân chân khí bùng nổ, đạp nát vô số mảnh gỗ, ầm ầm va chạm vào nhau.

Choang! Choang! Hai người cứng đối cứng qua mấy chục chiêu.

Bạch Tử Quân từ lúc đầu tràn đầy tự tin đến bây giờ lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, cuối cùng càng đánh càng kinh hãi.

Đánh nhau cả trăm hiệp rồi, hắn ta từ "bị đánh lén" phẫn nộ chân khí dâng trào, đến "bị chế nhạo" tức giận chân khí sôi trào, đánh đến bây giờ, đã thuộc về "bị bình tĩnh" chân khí tụt mạnh.

Mà đối phương từ đầu đến cuối vẫn giữ nhịp độ chiến đấu, chân khí vẫn ổn định như vậy, tuy có giảm nhưng vẫn đủ để áp chế hắn ta.

Điều này sao có thể?

Hắn ta không biết, Lộ Dã luyện Bàn Thạch chân khí, tấn công và tốc độ bình thường, mạnh nhất chính là phòng ngự và độ bền, ổn định và trầm lặng như bàn thạch.

Mặc cho ngươi nổi sóng ngàn trùng, ta vẫn sừng sững như núi.

Đừng nói hiện tại, cho dù đánh thêm trăm hiệp nữa, Lộ Dã vẫn còn có thể duy trì một nửa chiến lực, Bạch Tử Quân sợ là đã chân khí cạn kiệt, bị sống sờ sờ mệt chết.

"Triền Ty Kính..." (Sợi tơ quấn quanh)

Bạch Tử Quân bất đắc dĩ biến chiêu, nếu cường công không được, hắn ta liền đổi sang dùng võ kỹ xảo kình, muốn dùng kế hoãn binh, đánh nhau cả trăm hiệp, hắn ta cũng đã nhìn ra, Lộ Dã tuy là Cương Cốt Võ Sư, nhưng chiêu thức lại quá thô thiển.

Đi thẳng về phía trước, cũng không có võ kỹ gì lợi hại.

Hắn ta đã sợ hãi, muốn dùng chiêu thức bù đắp cho chân khí không đủ, kéo dài chờ biến.

Chỉ là, hắn ta dùng một thương xoắn ốc quấn lấy trường thương của Lộ Dã, lại có lực đạo khổng lồ từ cây thương truyền đến, hắn ta căn bản không thể xoay chuyển, không thể hóa giải, không thể gạt bỏ!

Miễn cưỡng đem trường thương của Lộ Dã đẩy sang một bên.

Vút!

Bạch Tử Quân nghiến răng dùng cây thương đang cầm ngược trong tay kia đâm về phía ngực Lộ Dã!

Hắn ta không tin, thật sự có người không sợ chết.

Tuy nhiên, hắn ta đã thất vọng.

Trường thương của Lộ Dã bị đẩy lệch, nhưng lại húc đầu về phía trường thương đang đâm tới ngực, toàn thân chân khí vận chuyển cấp tốc, Đồng Bì căng lên, lại có bảo giáp hộ thể, Diêm Vương Đạo có thể chữa thương thần tốc, tệ hơn nữa còn có thần thông Thiền Thoát Long Biến bảo mệnh!

Hắn ta bước nhanh về phía trước, vung nắm đấm, cánh tay to lớn, đập về phía đầu Bạch Tử Quân!

Ngươi đâm của ngươi, ta đập của ta!

Mũi thương đã đâm thủng lớp áo giáp sắt bên ngoài của Lộ Dã, bắt đầu ma sát với bảo giáp bên trong.

Mà nắm đấm to bằng cái bát của Lộ Dã đã ở ngay trước mặt, kình phong sức gió từ nắm đấm phả vào mặt Bạch Tử Quân!

Trong mắt Bạch Tử Quân lóe lên vẻ kinh hãi.

Đây mẹ nó là một tên điên, lại lấy mạng đổi mạng!

Hắn ta chỉ có thể bất đắc dĩ thu song thương, đỡ chéo, chặn lại một quyền này.

Một hiệp này hai người đánh ngang tay, Bạch Tử Quân chỉnh đốn lại thương thế, trong lòng hối hận vạn phần, nếu như lúc đầu không phẫn nộ mất đi lý trí, khi chân khí dồi dào liền sử dụng võ kỹ, có lẽ bây giờ sẽ không bị động như vậy.

Cho dù không thắng, nhưng cũng có thể duy trì thế cân bằng, hiện tại lại uất ức bị đối phương đè đánh.

Lộ Dã lại căn bản không thèm để ý đối phương biến chiêu như thế nào.

Hắn ta nhiều ngày như vậy chỉ luyện tập một chiêu, đó chính là đâm!

Dưới chân đạp lên mặt đất, từng bước khiến cho cả lôi đài rung chuyển theo, trường thương trong tay đột thứ, đấu đại đích thương hoa bông hoa thương to bằng cái đấu, lực đại thế trầm lực đạo mạnh mẽ, thế đi trầm ổn, dũng mãnh tiến lên!

Hắn ta một hơi đâm về phía trước cả trăm lần, từng bước tiến lên, Bạch Tử Quân chật vật không chịu nổi từng bước lùi lại.

Trước mắt Lộ Dã, không biết từ khi nào, trong tầm mắt, Bạch Tử Quân đã biến mất, chỉ còn lại một điểm mũi thương, trường thương và hắn ta dung hợp làm một, hắn ta chính là thương, thương chính là hắn ta.

Cũng không biết qua bao nhiêu lần đâm, hắn ta đã quên mất thời gian, quên mất mình đang ở trên lôi đài, quên mất kẻ địch, toàn tâm toàn ý, chỉ muốn đâm tốt mỗi lần.

Đột nhiên, hắn ta đâm ra một thương.

Toàn thân chân khí đột nhiên gia tốc, vận chuyển huyền diệu, từ thân thể đến thương, cuối cùng ngưng tụ ở mũi thương, một đâm này không còn phát ra tiếng vang lớn, lại là đại âm vô thanh âm thanh cực lớn đến mức tai người không nghe thấy, chỉ phát ra tiếng xèo xèo rất khẽ.

Giống như trong nháy mắt vượt qua khoảng cách không gian, đột ngột xuất hiện trước mặt Bạch Tử Quân.

Hình ảnh xung quanh biến mất, đám người khẩn trương bên cạnh sân, kẻ địch kinh hãi đối diện, trong nháy mắt xuất hiện trước mắt Lộ Dã.

Hắn ta đột nhiên hiểu ra, thương thuật của mình đã thành.

Mà một đâm này, cho dù phía trước là một ngọn núi, hắn ta cũng phải đâm thủng một lỗ.

Lộ Dã chiến ý sôi trào, mà đối diện Bạch Tử Quân lại không chống đỡ nổi nữa, con quái vật này càng đánh càng lợi hại, mà bản thân mình càng đánh càng mất can đảm, chân khí cạn kiệt.

Một đâm Bạch Tử Quân lui!

Hai đâm song thương tan!

Ba đâm, một trái tim chiến đấu của Bạch Tử Quân, đột nhiên sụp đổ.

Hắn ta lại thét lên một tiếng, ném song thương, quay người bỏ chạy, hắn ta thực sự không thể ngờ, một kẻ địch liều mạng đến mức này, lại có thể ngộ đạo ngay trên lôi đài trong trận chiến sinh tử.

Bạch Tử Quân thực sự sợ hãi, hiểu rằng nếu tiếp tục chiến đấu, hắn ta thực sự có thể chết trên lôi đài này.

Cái gì tiểu thư, cái gì bá nghiệp, hắn ta đều không cần nữa.

Hắn ta còn trẻ như vậy đã là Cương Cốt Võ Sư, tiền đồ vô lượng, mới không muốn chết trên lôi đài, làm đá kê chân cho người khác.

Bạch Tử Quân chạy nhanh.

Nhưng cây thương trong tay Lộ Dã còn nhanh hơn.

Hắn ta bước nhanh về phía trước, đâm thẳng về phía trước.

Phập!

Liền đâm xuyên qua cơ thể Bạch Tử Quân, sau đó hung hăng thu thương.

Cơ thể Bạch Tử Quân bị lôi đi một vòng, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, miệng lẩm bẩm.

"Tha mạng..."

Bốp!

Lộ Dã trở tay vung thương đập xuống.

Thiết thương nặng nề rơi xuống, trên lôi đài hoa đào nở rộ.

Xác chết không đầu của Bạch Tử Quân nặng nề rơi xuống, Lộ Dã một chân đá văng ra.

Hắn ta thu thương đứng thẳng, nhìn về phía sân đấu đang im lặng như tờ.

Hai chân dang rộng, hai tay nắm chặt thiết thương, trên mặt dính máu, nhìn về phía trái phải, trầm giọng hỏi.

"Còn có ai?"

"Muốn cưới tiểu thư nhà ta?"

"Mời lên đài cùng ta tử chiến."

"Vừa phân thắng bại, cũng định sinh tử!"

Bạn đang đọc Lưu Dân Tu Tiên Lộ (Bản Dịch) của Bôi Tửu Chi Yên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.