Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp Lại Dị Nhân

Phiên bản Dịch · 2383 chữ

Chương 75: Gặp Lại Dị Nhân

Dịch: Đạt Nguyễn

---

Hồng tỷ vừa nghe có chính sự, liền không dây dưa chuyện hôn sự nữa, cùng hắn hướng cổng lớn chạy đi, trên đường đi, người của nữ doanh gặp Lộ Dã đều gọi một tiếng "cô gia".

Lộ Dã lúc đầu nghe không quen, đợi đến khi đi tới cổng lớn đã thản nhiên mỉm cười đáp lại.

Đừng nói, được mọi người dùng ánh mắt kính trọng nhìn, cúi người hành lễ gọi một tiếng cô gia, cảm giác vẫn rất tuyệt.

Một đường đi thẳng đến cổng lớn, liền nghe thấy bên ngoài đã bùng nổ tiếng cãi vã kịch liệt.

Cổng lớn còn chắn mấy trăm người của nữ doanh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.

Lộ Dã và Hồng tỷ từ trong đám người chen ra ngoài cổng.

Liền nhìn thấy bên ngoài cổng lớn, ba trăm tân binh vừa được điều đến chia làm ba nhóm, phần lớn bọn họ đều mặc áo giáp cũ nát, chân hơi cong, trên tay có vết chai dày, vừa nhìn liền biết là hảo thủ cưỡi ngựa dùng đao.

Trong đó hai nhóm nhân mã, hợp lại khoảng hai trăm người đang rút đao giằng co, nhóm nhân mã còn lại ở bên ngoài tản ra ba ba hai hai tạo thành vòng tròn, khoanh tay đứng xem kịch.

"Lũ con cháu ở Tiểu Sơn Trại, có giỏi thì chém vào đầu ông nội đây, tới đi."

"Lũ Bạch Thủy Trại, đừng có được đằng chân lân đằng đầu, tin hay không lão tử chặt đầu các ngươi cho chó ăn?"

Trong vòng, hai nhóm người giằng co kịch liệt, kiếm rút khỏi vỏ, nỏ giương hết dây, nhìn như là sắp sửa đánh nhau đến nơi.

Mà Vương Hổ và Trương Tồn Nghĩa mỗi người dẫn theo một đội nhân mã ngăn ở giữa hai nhóm người này, nếu không đã sớm đánh nhau rồi.

Lộ Dã nhíu mày.

Ba trăm kỵ binh này còn chưa về dưới trướng đã suýt chút nữa nội bộ lục đục chết hơn phân nửa, hắn ta đã biết Sấm Phá Thiên tuyệt đối sẽ không thành thật thực hiện lời hứa.

Tiếp nhận tốt là ba trăm thanh đao sắc bén, tiếp nhận không tốt sẽ liên lụy nữ doanh trở thành trò cười.

Lộ Dã nghe hai câu liền hiểu rõ ngọn nguồn sự việc.

Hai nhóm nhân mã đang đối đầu này là thuộc hạ của hai trại chủ đã chết trong tay Bạch Tử Quân, Tôn Nhất Bổng và Kim Khai Sơn.

Trước đó hai người kia trên lôi đài đã liều mạng thật, hiện tại hai người đã chết, thuộc hạ lại tiếp tục kéo dài ân oán của bọn họ.

Trong sân, mắt thấy hai nhóm người càng ngày càng kích động, có kẻ xúc động giơ đao định chém về phía kỵ binh nữ doanh đang chặn đường!

"Dừng tay!"

Lộ Dã hét lớn một tiếng như sấm.

Hắn ta một bước vượt qua liền chen vào giữa hai nhóm người đang đối đầu.

"Các ngươi đều nên nhận ra ta..." Ánh mắt hắn ta lạnh lùng đảo qua hai nhóm người, "Kẻ giết chết trại chủ của các ngươi là Bạch Tử Quân!"

"Mà hắn ta lại chết trong tay ta."

"Nếu tính ra, bổn thống lĩnh chính là đã báo thù cho trại chủ của các ngươi!"

"Chính là ân nhân của các ngươi, các ngươi hiện tại do bổn thống lĩnh quản lý, chính là báo ân."

"Con người giang hồ ân oán rõ ràng, các ngươi nếu không phục tùng, chính là vong ân phụ nghĩa, khiến người ta chê cười."

Vút!

Lộ Dã rút ra yêu đao, sát khí lạnh lẽo.

"Ai muốn làm kẻ lang tâm cẩu phế không biết báo ân, liền đến thử xem cương đao của ta có nhanh hay không?"

"Chắc hẳn hai vị trại chủ ở dưới đất cũng rất cô đơn, ta liền tiễn các ngươi xuống đó hầu hạ bọn họ."

Ánh mắt nghiêm nghị của hắn ta đảo qua, hai nhóm người vừa rồi còn kiếm rút khỏi vỏ, nỏ giương hết dây đầu tiên là sửng sốt, sau đó khí thế hung hăng hoàn toàn biến mất, rất nhiều người đã hạ đao thương xuống.

Có kẻ cứng đầu hếch cổ, mắt lộ hung quang muốn nói gì đó.

Lộ Dã căn bản không nghe bất kỳ lời giải thích nào, không cho bọn chúng mở miệng.

Hắn ta lao nhanh tới, đưa tay liền đoạt lấy thanh đao trong tay kẻ kia, trở tay một đao liền chém đầu, ở trong đám người qua lại, kẻ nào cản đường đều húc bay.

Hễ có ai tỏ vẻ không phục liền làm việc tốt phải làm cho trót, tiễn người ta đi chầu trời.

Theo mười mấy cái đầu rơi xuống đất.

Hai nhóm người này cuối cùng cũng biết sợ, nhớ tới cảnh tượng vị này trên lôi đài ngạnh kháng Bạch Tử Quân, cuối cùng một thương đập nát đầu.

Có người không nhịn được quỳ xuống trước, những người khác do dự theo sau, ngay cả kỵ binh xem náo nhiệt cũng quỳ xuống —— những kỵ binh xem trò vui này cũng là thuộc hạ của các đầu lĩnh đã chết trên lôi đài.

Cha không thương mẹ không yêu bị điều qua đây.

Choang.

Lộ Dã hừ lạnh một tiếng, ném thanh cương đao đã mẻ lưỡi trong tay đi.

"Đây là hai vị huynh đệ kết nghĩa của ta, Vương Hổ và Trương Tồn Nghĩa, sau này chính là hai vị sao quan chức vụ quan chỉ huy nhỏ của các ngươi."

"Ta không có yêu cầu gì khác, chính là yêu cầu các ngươi nghe lời."

"Ai dám gây chuyện, chỉ có một chữ chết!"

Hắn ta xoay người đi về phía cổng lớn.

Những tên này, kẻ nào thật sự có cốt khí hẳn là lúc trại chủ chết đã nổi loạn bị thân vệ của Sấm Phá Thiên trấn áp, hoặc chết hoặc trốn.

Còn lại những kẻ này ở trước mặt hắn ta giả vờ cứng rắn cái gì.

Đi qua bên cạnh Vương Hổ và Trương Tồn Nghĩa, Lộ Dã cố ý lớn tiếng nói.

"Lão nhị, lão tam, mấy ngày này chỉnh đốn cho tốt, kẻ nào không nghe lời liền giết cho xong chuyện."

Sấm Phá Thiên sắp sửa tấn công tỉnh thành, ai biết có điều động kỵ binh của nữ doanh ra trận hay không.

Hắn ta không có thời gian dùng chính sách mềm mỏng, chỉ có thể dùng thủ đoạn tàn khốc áp chế.

Nửa tháng sau.

Sau khi lại chết thêm mấy kẻ không có mắt, những kỵ binh này cuối cùng cũng hòa nhập vào nữ doanh, ít nhất hiệu lệnh được chấp hành, giống như tinh nhuệ.

Sau khi bàn bạc với Phan Phù Dung, Lộ Dã lại chọn thêm hơn trăm tinh nhuệ bổ sung vào dưới trướng nàng ta, cùng với mấy chục thương binh từ huyện Hắc Sơn mang tới tạo thành một đại đội khoảng 100 lính, do Lộ Dã tự mình chỉ huy.

Còn lại hai trăm kỵ binh để Vương Hổ và Trương Tồn Nghĩa chia nhau chỉ huy, coi như hai tiểu đội khoảng 50 lính.

Nữ doanh miễn cưỡng có ba đội kỵ binh để chống đỡ.

Lấy các sư đệ của Trương Tồn Nghĩa làm đầu mục, lại tuyển thêm một ít lính hầu tạo thành một bộ tốt đội bộ binh.

Cuối cùng cũng tạo ra một đội ngũ tinh nhuệ, cơ động để chạy trốn, ai cũng không biết lần này Sấm Phá Thiên dốc toàn lực, là đại thắng hay là đại bại, thắng thì dọn nhà đến tỉnh thành, bại thì phải đối mặt với quan binh truy sát, lưu lạc thiên nhai.

Trong nửa tháng này.

Sấm Phá Thiên một đại động tác nối tiếp một đại động tác.

Như hắn ta dự liệu, mượn chuyện tỷ võ chiêu thân, Sấm Đại vương đã tăng thêm một lượng lớn người ủng hộ.

Cho dù sau tỷ võ chiêu thân, vẫn có các ngả lưu dân quân, địa phương hào cường cùng với các môn phái võ lâm đến đầu quân.

Sau khi chỉnh đốn binh mã, đại quân chia làm tiền, hậu, tả, hữu, trung năm doanh, đầu mục xưng là tướng, trong đó trung quân do Sấm Phá Thiên tự mình chỉ huy, thực lực hùng hậu nhất.

Tướng lĩnh của bốn doanh còn lại giao cho Mãng Kim Cương, Tào Nương Tử còn có hai gã hào cường Cương Cốt Võ Sư khác mới đến đầu quân.

Trong ba phản vương ở huyện Hắc Sơn, Xạ Tháp Thiên sau khi làm sứ giả chiêu thân, liền bị gạt sang một bên, tuy cũng xưng là tướng quân, nhưng thủ hạ vẫn là mấy chục tàn binh, xứng danh tướng quân thảm nhất.

Sấm Đại vương tự xưng Phụng Thiên Thảo Tặc Đại Tướng Quân, gọi quan binh là quan tặc.

Lộ Dã đoán tâm tư của Sấm Phá Thiên, phỏng chừng là như vầy —— các ngươi không phải nói chúng ta là lưu khấu là giặc sao? Vậy các ngươi trong mắt ta cũng là giặc, chẳng qua là khoác một lớp da quan mà thôi!

Mọi người ai cũng chẳng cao quý hơn ai, đều là lăn lộn trong vũng bùn, cứ dùng đao kiếm quyết định thắng bại, xem ông trời thiên vị ai!

Cũng thấy được chân tính tình của Sấm Đại vương.

Đương nhiên, đao thương trong tay Sấm Đại vương vừa thô vừa cứng.

Năm doanh này của hắn ta đã chỉnh đốn ra gần hai vạn nhân mã.

Trong đó có bốn ngàn kỵ binh, còn lại là bộ binh, ngày đêm thao luyện trong giáo trường, tiếng hò hét vang trời.

Lộ Dã thừa dịp lén đi xem, kỵ binh không thể làm giả, toàn bộ đều là tinh nhuệ, bộ binh thì hơi kém một chút, lính hầu chiếm hơn phân nửa, nhưng sĩ khí mọi người rất cao.

Bởi vì có tin tức truyền đến, quan binh ở mấy tỉnh lân cận liên tiếp ăn bại trượng, thế lực của các lộ phản vương một đường tăng cao.

Như đội Thiết Kỵ ở Đường Châu đi chinh phạt tỉnh lân cận, trong trận đại chiến với lưu dân quân tự xưng Hắc Long Vương, vốn chiếm thượng phong, kết quả bị lưu dân quân đào phá đê sông, nước lớn tràn vào, phần lớn biến thành quỷ nước, rơi vào đại bại.

Điều này cũng có nghĩa là Sấm Phá Thiên Đại vương có thể yên tâm dùng binh với tỉnh thành, không cần lo lắng quan binh nơi khác đến chi viện.

Mà quan binh của bản tỉnh, trước đó phần lớn đã lần lượt bị điều ra ngoài tỉnh để chi viện các tỉnh lân cận trấn áp địa phương, kết quả đều bị hãm ở đó, hiện tại chính là lúc suy yếu nhất.

Tóm lại, tình hình không phải là tiểu tốt, mà là một mảnh đại tốt.

Sấm Phá Thiên Đại vương tình hình rất tốt, binh lực khuếch trương gấp vô số lần, ba đội không đủ biên chế của nữ doanh đã không đáng kể nữa.

Trước kia một đội quân khoảng 50 người là đơn vị nòng cốt, nay người chỉ huy một đội như vậy cũng chỉ thuộc cấp chỉ huy trung gian mà thôi.

Nữ doanh đã không theo kịp tốc độ tiến bộ của Sấm Đại vương, Sấm Phá Thiên cũng không coi trọng chút nhân lực này của nữ doanh, định ngày mai phát binh tấn công tỉnh thành, nữ doanh phụ trách ở lại phủ thành trông nhà.

Phan Phù Dung và Lộ Dã nghe lệnh xong, cũng vui vẻ lưu thủ.

Dù sao trên chiến trường đao thương vô mắt, Cương Cốt Võ Sư cũng không nhất định có thể bảo toàn tính mạng.

Ngày hôm sau.

Trên đài điểm tướng ở Giáo Võ Trường.

Một lá cờ lớn "Phụng Thiên Thảo Tặc" tung bay trong gió, Sấm Phá Thiên uy phong lẫm lẫm đứng trên đài.

Dưới đài, là hơn hai vạn nhân mã xếp hàng chỉnh tề, hôm nay sẽ xuất binh tấn công tỉnh thành!

Phan Phù Dung, Lộ Dã và ba đội kỵ binh của nữ doanh cũng ở trong hàng, tuy nhiệm vụ của bọn họ là lưu thủ phủ thành, nhưng trường hợp hôm nay vẫn phải tham gia cho đủ số làm tổ đội không khí.

Quân sư quạt lông trắng ở trên "chi, hồ, giả, dã" mấy từ ngữ khó hiểu trong văn cổ đọc một bài hịch văn, lại vừa thối vừa dài.

Người dưới đài đều nghe không hiểu, bao gồm cả Lộ Dã và Phan Phù Dung nghe đến buồn ngủ.

Sấm Phá Thiên đột nhiên tiến lên, đẩy quân sư ra.

Hắn ta thét như sấm, vận chuyển chân khí, âm chấn toàn trường.

"Thiên mệnh tại ta! Trận chiến này tất thắng!"

Người dưới đài tinh thần chấn động, vội vàng hô theo khẩu hiệu.

Tiếng nói còn chưa dứt, trong số các tướng lĩnh sau lưng Sấm Phá Thiên trên đài điểm tướng, có một đạo sĩ giấu giếm phất tay.

Trên người Sấm Phá Thiên lập tức xuất hiện một vệt sáng vàng, lấp lánh, giống như trên mặt đất lại mọc lên một mặt trời!

Người trong và ngoài Giáo Võ Trường đầu tiên là ngây ngốc.

Sau đó lần này mọi người đều là xuất phát từ nội tâm, hô đến khàn cả giọng.

Trong sân ngoài sân nhất thời không biết có bao nhiêu người quỳ xuống.

"Thiên mệnh tại ta! Trận chiến này tất thắng!"

Lộ Dã ở trong đám người ánh mắt ngưng trọng, hắn ta là Cương Cốt Võ Sư, nhãn lực sắc bén, đã chú ý tới tên đạo sĩ giở trò kia.

Dưới sự chiếu rọi của Ngư Long Đồ, một con cá sấu khổng lồ đầy răng nanh đang bơi lội.

Đạo sĩ này, quen mắt nha.

Bạn đang đọc Lưu Dân Tu Tiên Lộ (Bản Dịch) của Bôi Tửu Chi Yên

Truyện Lưu Dân Tu Tiên Lộ (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datntt
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.