Đằng Dực! Đằng Dực! Đằng Dực!
"Đằng Dực! Đằng Dực! Đằng Dực!"
Trên sân khấu rõ ràng có năm người, nhưng khán giả dưới sân khấu lại đồng thanh hô to tên của cùng một người. Nguyễn Dư đoán rằng Đằng Dực chắc hẳn là chàng trai tóc bím đứng ở giữa. Từ trước đến nay, người có sức hút nhất thường đứng ở vị trí trung tâm, đây là quy tắc ngầm.
Cô vừa mới nghĩ đến điều đó, năm người trên sân khấu đã thay đổi vị trí, Đằng Dực từ giữa đã lùi về cuối, mặc dù đứng ở vị trí cuối cùng, nhưng anh vẫn tỏa ra sức hút khiến người khác khó có thể rời. "Nguyễn Nguyễn, nhìn kìa, người đứng thứ nhất bên phải, chính là Chu Hi Hòa mà hôm qua tớ đã nhắc đến lúc ở trong ký túc xá đó." Giản Tương Tương chỉ vào chàng trai đứng thứ nhất bên phải nói.
"Chiều hôm qua tớ không ở trong kí túc xá."
"Hả?" Giản Tương Tương ngẩn ra một chút.
Nguyễn Dư ý thức được mình đã làm người khác cảm thấy ngượng ngùng, liền vội vàng chuyển chủ đề: "Họ đều mặc giống nhau, còn đeo mặt nạ, làm sao cậu phân biệt được ai với ai?"
"À, cái đó à, cậu nhìn vào quần áo của họ đi." Giản Tương Tương nắm lấy áo của Nguyễn Dư, chỉ vào vị trí ở gấu áo: "Cậu nhìn chỗ gấu áo đó, ở trên có thêu chữ cái đầu của tên họ. Đằng Dực, Tiêu Thanh, Chu Hi Hòa, Lâm Sam và Thái Hồng."
Nguyễn Dư liếc nhìn một cái, trên viền áo hoodie của năm người đó quả thật có chữ, nhưng vì khoảng cách quá xa, cộng với việc họ nhảy quá nhanh nên không thể nhìn rõ được.
"Cậu nhận ra hết à?" Cô hỏi.
"Ơ, cậu không biết à?"
"Làm sao mà tớ biết được?"
"Ngũ đại thần của câu lạc bộ nhảy đường phố Tây Du, cả trường đều biết đấy."
Nguyễn Dư nhếch môi, không biết từ khi nào mình đã bị gạch ra ngoài ranh giới của trường.
"Thật ra.." Giản Tương Tương đỏ mặt ghé sát vào tai Nguyễn Dư nói: "Tớ biết rõ hơn người khác một chút là bởi vì Chu Hi Hòa là bạn trai của tớ."
"Cậu từ khi nào mà.."
"Suỵt, im lặng một chút." Giản Tương Tương cười ngọt ngào cắt ngang lời của Nguyễn Dư: "Xem biểu diễn trước đã, lúc nữa sẽ nói chi tiết với cậu sau."
Nguyễn Dư gật đầu, quay trở lại nhìn sân khấu.
Điệu nhảy đã dần vào guồng, nhịp điệu của âm nhạc lúc nhanh như mưa rào, lúc chậm như gió nhẹ. Các chàng trai trên sân khấu biểu diễn rất tự nhiên, những bước chân chính xác, động tác đồng bộ, mang lại cho người xem một cảm giác chấn động mạnh mẽ về mặt thị giác, và nguồn gốc của sự chấn động này chính là tuổi trẻ, là sức sống.
Một lúc sau, Đằng Dực tiến lên và thực hiện động tác breaking (nhảy sàn) với nhiều động tác nhanh, đặt tay xuống mặt đất và dựng ngược người, khiến tất cả người xem đều choáng váng.
"..."
"..."
"..."
Trong hội trường, tiếng hét vang lên liên tục, không khí sục sôi.
Thực ra, breaking là một loại nhảy đường phố mang tính kỹ thuật và phong cách cá nhân, nhưng Đằng Dực đã xử lý rất tốt, các động tác của cậu vừa phù hợp với phong cách của toàn bộ điệu nhảy, vừa không có yếu tố khoe khoang kĩ năng.
Có lẽ vì động tác quá mạnh, đến cuối cùng, dây cao su trên mặt nạ của Đằng Dực bỗng nhiên đứt, cùng với động tác đứng bằng một tay, mặt nạ "vù" một cái, bay ra xa.
Dưới ánh đèn sân khấu, gương mặt của chàng trai cùng với những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán như một bức tranh quyến rũ.
Hội trường bỗng chốc trở nên im lặng, ngay sau đó vang lên những tiếng hò reo và la hét cuồng nhiệt hơn.
"Đằng Dực! Đằng Dực! Đằng Dực!"
Đằng Dực nhân cơ hội mỉm cười vẫy tay về phía hàng ghế trước của ban lãnh đạo nhà trường.
Thật sự, vừa lưu manh vừa bướng bỉnh.
Nguyễn Dư bị nụ cười đó làm cho lóa mắt, hơi thở đột nhiên chậm lại.
Đăng bởi | Lanawell |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |