Cốc nước
Chương 30: Cốc nước
Nguyễn Dư đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng Đằng Hạo, nhưng khi rẽ vào hành lang, cô lại cố tình đi thật nhẹ nhàng. Ở tầng dưới, Đằng Dực vẫn đang ngủ, vẫn giữ nguyên tư thế như khi cô vừa vào.
Cô đi tới quầy bar rót nước, sau đó cầm cốc nước, như vô ý bước đi đến chỗ ghế sofa.
Áo khoác của Đằng Dực bị ném trên ghế sofa, cô đặt cốc nước bên cạnh, rồi nhẹ nhàng phủ áo lên người anh. Mặc dù Nguyễn Dư đã rất cẩn thận, nhưng sức nặng của ống tay áo vẫn làm anh tỉnh dậy.
Anh cử động, tạp chí trên mặt rơi xuống ngực.
Trên tạp chí là một cuộc phỏng vấn với "vua nhảy" Lô Hàn.
"Tôi… xuống rót nước." Cô vội vàng quay người lại, nắm chặt cốc sứ, như thể nắm giữ một bảo bối: "Thời tiết dạo này lạnh, tôi thấy cậu ngủ như vậy rất dễ cảm lạnh, nên tiện thể… chỉ là tiện thể…"
Cô nói lắp bắp, càng có chút che lại càng lộ.
Đằng Dực rút chân dài từ ghế ra, ngồi dậy, xoay cổ vài cái.
"Đằng Hạo lại sai cậu rót nước à?" Anh hỏi, đôi mắt đen láy của anh còn hơi mờ sương sau giấc ngủ, càng làm cho ánh mắt anh thêm dịu dàng.
"Không, là tôi tự muốn xuống đi lại một chút."
"Đi lại? Hay là hoạt động tư duy?"
Nguyễn Dư còn chưa kịp hiểu "hoạt động tư duy" có nghĩa là gì, thì thấy anh cầm cốc nước trên bàn trà, ngửa đầu uống một ngụm.
"Cậu lại cầm nhầm cốc rồi." Anh nói.
Nguyễn Dư theo phản xạ quay đầu nhìn về phía quầy bar, so sánh hai cốc nước.
Hai cốc rõ ràng giống hệt nhau, trước khi rót nước, cô còn quan sát kỹ lưỡng, nhưng bằng mắt thường chẳng thể phân biệt được.
"Phải làm sao để phân biệt đây?"
"Ở đây."
Đằng Dực tiến lại gần, chỉ cho cô thấy đáy cốc.
Khoảng cách giữa hai người đột nhiên thu hẹp, khiến Nguyễn Dư cảm thấy lúng túng, cô lén lút di chuyển sang một bên, nhưng bị ghế sofa chặn lại.
Trong không khí có lẫn hương gel tóc của anh, vừa ngọt ngào vừa quyến rũ.
Nguyễn Dư liếc nhìn đáy cốc, cô tưởng sẽ có chữ khắc, không ngờ chỉ là một đôi cánh nhỏ, cánh vươn cao, như chim muốn bay.
Cô liên tưởng đến cái tên của anh.
Đằng Dực.
"Dực."
"Khắc ở đáy cốc thì cậu không thấy được, sao biết tôi cầm nhầm?"
"Đồ dùng thường xuyên, khí chất sẽ kết nối với nhau."
"Thế cốc của Đằng Hạo khắc gì?"
"Cậu nghĩ sao? Trạng nguyên tiểu thư." Khóe miệng anh khẽ nở nụ cười.
"Trạng nguyên tiểu thư" này là do Đằng Hạo đặt ra, thỉnh thoảng cậu sẽ gọi cô như vậy ở nhà, mang theo vài phần châm chọc và trêu ghẹo, nhưng với Nguyễn Dư, đó chỉ là sự trẻ con.
Nhưng giờ đây, khi Đằng Dực nói ra, lại không khiến cô cảm thấy khó chịu. Dù có chút châm biếm, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự thân thiện trong giọng điệu của anh.
"Cậu cũng muốn kiểm tra tôi à?" Nguyễn Dư hỏi.
"Đoán xem, đoán đúng sẽ có thưởng."
"Thưởng gì?" Cô bắt đầu thấy tò mò.
"Đoán đúng rồi mới nói."
"Tôi đương nhiên có thể đoán đúng nên mới tò mò."
"Cậu tự tin vậy sao?"
"Chắc chắn." Nguyễn Dư nhướng mày: "Tôi là thủ khoa kỳ thi tốt nghiệp toàn tỉnh."
Đằng Dực bị ánh mắt rạng rỡ của cô chinh phục.
Quen nhau đã lâu, ấn tượng của anh về cô luôn là người khiêm tốn, nhưng giờ đây, anh bỗng thấy một khía cạnh khác của cô, có thể đó mới là bản chất thật sự của cô.
Tự tin, lanh lợi, và có chiến lược.
"Vậy cậu nói đi, đáy cốc của Đằng Hạo khắc gì?"
"Đừng có kéo tôi vào bẫy." Cô điềm tĩnh, giọng điệu chắc nịch: "Tôi đoán đáy cốc không có khắc gì cả."
Đăng bởi | Lanawell |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |