Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủ khoa kỳ thi

Phiên bản Dịch · 723 chữ

Không khí có vẻ không tốt, Nguyễn Dư nhận ra rằng cậu dường như không chào đón sự xuất hiện của cô.

"Hôm nay hai đứa hãy làm quen với nhau trước, có thể trò chuyện về phương pháp học tập hoặc kinh nghiệm thi cử." Thẩm Băng nhìn đồng hồ rồi hướng về con trai mình: "Mẹ đi ra sân bay đây, có chuyện gì thì gọi cho mẹ."

Cậu chỉ nhún vai, không nói gì.

Nguyễn Dư đứng tại chỗ, tiễn Thẩm Băng rời đi, rồi quay lại thì cậu lại tiếp tục đứng bằng tay. Cậu chống tay xuống đất, dựa vào tường, "vù" một cái đã lộn ngược lại, trông rất nhẹ nhàng.

Nhưng mà đây có được xem là thể thao không?

"Có muốn nói chuyện không?" Nguyễn Dư hỏi.

"Tuỳ." Cậu đáp rất hời hợt.

"Cậu muốn giữ tư thế này mà nói chuyện với tôi à?"

Cậu không nói gì, giữ tư thế đó một lúc lâu, đến khi không thể chịu nổi nữa mới thả tay ngồi xuống đất. Có lẽ nóng quá, cậu đã cởi đồng phục ra và quăng lên giường.

Nguyễn Dư mới nhận ra đây chính là phòng ngủ của cậu.

Phòng ngủ rất rộng, giường nằm ở phía trước bên phải, có một chiếc bàn học lớn, trên bàn có hai chiếc ghế, một chiếc ghế màu sắc rõ ràng không phù hợp với bàn học, trông như là được mang từ chỗ khác đến.

Có vẻ như sau này đây sẽ là nơi làm việc của cô.

Nguyễn Dư từng dạy học sinh ở bàn học trong phòng ngủ, nhưng đó chỉ là một học sinh tiểu học, mới chỉ 7 tuổi. Còn cậu bé trước mặt, cao to, khi cởi đồng phục hoàn toàn không thấy có khoảng cách tuổi tác, đứng lên còn cao hơn cô nửa cái đầu, thật sự có phù hợp khi chỉ có hai người, nam nữ ở trong phòng ngủ như thế này không?

"Chị cũng là sinh viên Đại học Dương Sơn sao?" Cậu bất ngờ lên tiếng.

Nguyễn Dư thu lại những suy nghĩ lộn xộn, nhận ra cậu đã dùng từ "cũng".

Ai cũng là sinh viên Đại học Dương Sơn?

Chưa kịp mở miệng, cậu lại hỏi: "Nghe nói chị là thủ khoa kỳ thi năm ngoái?"

"Ừm." Cô nhẹ nhàng đáp, không muốn phô trương.

"Chị thật giỏi." Cậu giơ ngón cái lên với cô: "Vậy thủ khoa, tôi có thể kiểm tra chị không?"

Đây là một cái ra oai phủ đầu.

Nhìn cái vẻ mặt đắc ý của cậu, có lẽ cậu đã chuẩn bị sẵn sàng.

"Tôi là gia sư thứ mấy của cậu?" Nguyễn Dư hỏi.

"Ý chị là gì?"

"Ý chính là như vậy."

Cậu giơ bàn tay ra, lắc lắc về phía Nguyễn Dư.

Thứ năm rồi.

Cậu thật sự có năng lực.

Có vẻ như tiền này thật không dễ kiếm.

Cậu thấy Nguyễn Dư đang ngẩn người, bỗng nhiên cười.

Nụ cười hồn nhiên của cậu khiến Nguyễn Dư nhớ đến một người.

"Làm sao? Sợ rồi à?"

"Không có."

"Vậy chị đang ngẩn ngơ nghĩ gì vậy?"

"Tôi đang nghĩ, nếu tôi vượt qua thử thách của cậu, cậu cũng phải chấp nhận thử thách của tôi."

Cậu bé hứng thú, nhảy từ dưới đất lên, xắn tay áo sơ mi, trông như thể đã sẵn sàng cho một cuộc chiến.

Hai người đến bên bàn học, Nguyễn Dư ngồi lên chiếc ghế màu tối hơn.

"Cậu muốn kiểm tra tôi như thế nào?"

Cậu mở ngăn bàn, lấy ra một tờ giấy, trên đó có một bài toán.

"Nếu chị giải được, thì coi như chị thắng." Cậu đem tờ giấy đập xuống trước mặt Nguyễn Dư, với vẻ tự tin ngây thơ.

"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"

"Hứ, khẩu khí của chị cũng thật lớn, đợi chị giải xong rồi tự mãn cũng không muộn.."

Cậu chưa nói dứt câu thì đã thấy Nguyễn Dư từ trong hộp bút rút ra một cây bút đen, mở nắp và bắt đầu viết từng bước giải bài toán lên giấy.

Cô thậm chí không cần đọc kỹ đề bài, chỉ cần liếc qua là đã hiểu rõ nội dung.

Cậu nam sinh ngạc nhiên ngẩn cả người.

Bạn đang đọc Lưu Ngư Vô Dạng của Hera Khinh Khinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lanawell
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.