Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại dược đã chín! (2)

Phiên bản Dịch · 1043 chữ

Không có người chém giết lẫn nhau, không có người cưỡi lên đầu ỉa đái, cũng không có người thu phí bảo kê, cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều, không còn như trâu ngựa như trước.

Nhưng vẫn có rất nhiều người không thích ứng với sự thay đổi này, luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Đây là cuộc sống mà bọn họ có thể sống sao?

Đoàn Vân đôi khi nghĩ, ba tháng trước, hắn còn bị thu phí bảo kê, bị người ta hung hăng đá như đá cầu, bị muỗi trong nhà xí cắn, cảm thấy nơi này khắp nơi đều là thử thách.

Nhưng hiện tại, thử thách đã không còn nữa, hắn đã giải quyết những kẻ tạo ra thử thách.

Hắn cảm thấy có chút cô độc.

Tòa thành nhỏ này, không có đồng đạo, việc buôn bán của đại phu phụ khoa cũng vô cùng ảm đạm.

Đoàn Vân quyết định ra ngoài xem sao.

Hắn không phải kẻ thù dai, nhưng cũng phải tìm cơ hội giết sạch đám yêu nữ Hồng Lâu kia, tránh việc phải lo lắng bị làm nhục khi hành tẩu giang hồ.

Còn có tác giả "Tử Ngọc tiên tử" cho hắn ăn nửa quyển sách rác rưởi kia, nếu hắn gặp được, nhất định phải trút hết những cảm xúc tồi tệ lên người ả.

Về phần Hồng Lâu ở đâu, tác giả "Tử Ngọc tiên tử" của "Nữ Thần Bộ Trầm Luân Ký" rốt cuộc có biến mất hay không, Đoàn Vân cũng không rõ, dù sao hắn cũng không phải kẻ thù dai.

Hắn quyết định đến Vọng Xuân thành xem sao rồi tính.

Bởi vì hắn cảm thấy nơi đó có thể thi triển lý tưởng nhỏ bé "Y giả nhân tâm, bố võ thiên hạ" của hắn.

Vọng Xuân thành là một tòa thành lớn thực sự, nghe nói trong thành có rất nhiều võ quán và môn phái, dân cư đông đúc, ngay cả đại phu phụ khoa cũng có thể phát triển rất tốt.

Phụ thân hắn từng ao ước đến tòa thành đó, nhưng đến chết cũng không thể thực hiện được.

Thế giới này có quá nhiều tà ma ngoại đạo vừa giết chóc vừa dâm loạn, đi xa đối với người thường mà nói quả thực là một chuyện rất nguy hiểm.

Mỗi tòa thành giống như những hòn đảo cô lập, nếu không phải là kẻ mạnh thì rất dễ gặp chuyện không may trên đường, đây cũng là nguyên nhân khiến phần lớn cư dân của Lâm Thủy thành chưa từng rời khỏi nơi sinh ra lần nào.

Hiện tại hắn cũng coi như có chút vốn liếng để đi kiến thức thế giới rộng lớn hơn.

Nghĩ đến thế giới bên ngoài rộng lớn hơn, có nhiều đồng đạo võ lâm có thể giao lưu hơn, càng thuận tiện cho việc bố võ thiên hạ và y giả nhân tâm của mình, đương nhiên còn có Hồng Lâu yêu nữ của thế lực tà ác đang chờ hắn tiêu diệt, Đoàn Vân liền có chút ngồi không yên.

Đúng vậy, chỉ cần ra ngoài gặp được nhiều cô nương xinh đẹp hơn cũng tốt.

Lâm Thủy thành này chẳng có mỹ nữ nào cả.

Đại phu phụ khoa hắn đây dám nói câu này.

Ban đêm, Đoàn Vân vẫn luyện Ngọc Kiếm Trang dưới ánh trăng, tăng cường chân khí trong cơ thể.

Ngọc Kiếm chân khí gặp phải bình cảnh, tốc độ tăng trưởng kém xa lúc trước, nhưng Đoàn Vân vẫn kiên trì luyện tập.

Nếu như nói trước đây tốc độ chân khí của hắn tăng vọt gấp mấy chục lần đám bang chúng của Huyền Hùng bang, ví dụ như hắn luyện ba tháng tương đương người khác luyện mười năm, vậy tốc độ hiện tại ước chừng chỉ gấp mười lần người khác.

Mặc dù gấp mười lần không còn quá cao, nhưng nghĩ lại vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Muỗi nhỏ cũng là thịt, có còn hơn không.

Chưa đến ba tháng, Đoàn Vân hắn từ bị một tên bang chúng của Huyền Hùng bang đá như đá cầu, đến nay diệt cả nhà đối phương, tất cả đều dựa vào sự nỗ lực từng chút một.

Ở một nơi khác, hai huynh đệ song sinh vừa luyện Ngọc Kiếm Trang, vừa hít hà liên tục.

Người em trai dường như đang vô cùng kinh ngạc.

"Huynh trưởng, thơm quá! Đại dược này có vẻ như lớn nhanh hơn dự kiến rất nhiều!"

"Quả thực là như vậy."

"Vậy chúng ta có nên xuất phát không? Huynh cũng biết, đại dược này quá già rồi, hương vị không còn thuần khiết, không dễ hấp thu."

"Được, hai ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát. Chúng ta thật may mắn, thời gian thu hoạch này nhanh hơn dự kiến rất nhiều."

"Thực sự là nhặt được bảo vật, ha ha ha ha..."

Hai đại thúc có ngoại hình giống hệt nhau cười lớn, vẻ mặt đầy khí phách.

Đoàn Vân ở Lâm Thủy thành không có họ hàng bạn bè gì, giao thiệp với hàng xóm cũng rất hời hợt, dù sao trong mắt bọn họ, đại phu phụ khoa không phải là đại phu đứng đắn gì.

Nếu nói là có bằng hữu, vậy chỉ có hai vợ chồng Triệu công tử, đó là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác tốt đẹp khi cứu người.

Sau đó, không còn ai khác.

Đối với tòa thành nhỏ tương đối tách biệt này, ngoại trừ có một căn nhà cũ không cần trả tiền thuê nhà, hắn giống như một người khách qua đường hơn.

Vì vậy, khi Đoàn Vân muốn rời đi, chỉ chào tạm biệt hai vợ chồng nhà họ Triệu.

Nghe nói hắn muốn đi, Triệu công tử nhất thời đỏ hoe mắt - "Đoàn đại phu, ta còn định để con ta nhận ngài làm cha nuôi, dù sao mạng của nó cũng là do ngài cứu."

Đoàn Vân vỗ vai chàng, ung dung nói: "Đó là phúc phận của nó, sau này ta cũng đi tìm phúc phận của mình."

Bạn đang đọc Luyện Sai Tà Công, Pháp Thiên Tượng Địa ( Bản Dịch) của Kiếm Phi Bạo Vũ Trung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.