Đại dược này có phải là quá cực đoan hay không?
Thấy Đoàn Vân có kiếm bên người, người cầm đầu chắp tay nói: "Tại hạ Hoàng Lập, không biết thiếu hiệp đây muốn đi nơi nào?"
Đoàn Vân thành thật trả lời: "Ta muốn đến Vọng Xuân thành, nhưng lừa bị què chân, nên chậm trễ lộ trình."
Người đến thấy lừa xám quả thật bị què chân, không khỏi nói: "Vậy thì thật là quấy rầy rồi. Gặp nhau chính là duyên phận, đây là đặc sản quê nhà của chủ nhân chúng ta, một chút tâm ý nhỏ, mong thiếu hiệp đừng chê."
Nói xong, liền đưa một gói trà nhỏ tới.
Đoàn Vân nhận lấy quà, nói: "Các ngươi thật là khách sáo."
Sau đó, ba người kia liền rời đi.
Đoàn Vân kỳ thực cũng hiểu ý tứ của đối phương, chẳng qua là phái người đến thăm dò hư thực của hắn, nói không chừng còn đang đoán hắn có phải là người của một ổ cướp nào đó đến dò đường hay không.
Nhưng đối phương một câu "thiếu hiệp" hai câu "thiếu hiệp", còn tặng quà gặp mặt, hắn làm sao có thể tức giận được.
Đây là lần thứ hai Đoàn Vân được người ta gọi là "thiếu hiệp", cuối cùng cũng có cảm giác hành tẩu giang hồ rồi.
Sau khi nhận ra Đoàn Vân không nói dối, hai bên đều bình an vô sự, không bao lâu, vùng đất hoang vu này liền chìm vào yên tĩnh.
Khác với đêm gặp nữ quỷ áo đỏ, tối nay ít nhất còn có người khác, cảm giác cô độc và sợ hãi khi ở một mình giữa nơi hoang dã cũng giảm bớt đi không ít.
Nói đi nói lại, con người chung quy vẫn là động vật sống theo bầy đàn, có đôi khi chán ghét nhân gian quá ồn ào, nhưng nếu thật sự muốn hắn sống một mình giữa thế gian, Đoàn Vân tự nhận là mình không làm được.
Cũng giống như trước đó, sau khi ăn uống no đủ, Đoàn Vân luyện tập một hồi, rồi dựa vào một gốc cây nghỉ ngơi.
Hắn tự nhiên sẽ không ngủ say, nhưng thức hải rất trống rỗng, rất thư thái.
Hai con muỗi không biết điều bay đến gần cằm hắn, chỉ thấy hai luồng kiếm khí cực nhỏ lập tức từ cằm hắn bắn ra, chém chết chúng.
Khoảng thời gian này hắn không ngừng tu luyện, "Phá Thể Kiếm Khí" này đã dần dần dung nhập vào bản năng cơ thể hắn.
Có đôi khi Đoàn Vân tự hỏi, nếu như toàn thân hắn đều tỏa ra kiếm khí, vậy hắn có được tính là một người kiếm hay không?
"Ầm ầm", một tiếng sấm vang lên.
Đoàn Vân mở mắt ra.
Trời sắp mưa rồi sao?
Ngủ ngoài trời hoang dã, điều đáng ghét nhất chính là gặp trời mưa.
Phía dưới, người của thương đội nghe thấy tiếng sấm đã bắt đầu hành động, người lên xe ngựa thì lên xe ngựa, người lấy ô thì lấy ô.
"Ầm ầm", một tia chớp nữa đánh xuống, chiếu sáng xung quanh như ban ngày.
Trong thương đội bỗng nhiên có người hét lên một tiếng kỳ quái —— "Ai ở đó!".
Đoàn Vân nhìn theo tiếng hét, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Chỉ thấy năm người trung niên đầu tóc thưa thớt đứng giữa bãi cỏ hoang, người cầm đầu mặc một bộ đồ đỏ rực, trên đỉnh đầu có hơn mười cái lỗ đen ngòm, trong đó có hai lỗ cắm hai cây sáo kim loại vừa nhỏ vừa dài, trông vô cùng kỳ dị.
Bọn họ dùng cây sáo trên đỉnh đầu hướng lên trời, miệng lẩm bẩm, vừa giống như đang thì thầm, vừa giống như đang làm nghi lễ cầu nguyện.
"Cái gì đây?"
"Thần tiên? Yêu quái? Teletubbies?"
Cho đến lúc này, Đoàn Vân vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng.
Hắn biết, giang hồ hoang đường này sắp sửa lại hoang đường thêm nữa rồi.
Tia chớp đã biến mất, bốn phía lại chìm vào bóng tối.
Năm người áo đỏ đầu đầy lỗ, cắm sáo sắt dài vẫn đứng ở đó, không phân biệt được là người hay quỷ, trong đêm tối gió mưa sắp nổi lên này, trông vô cùng rùng rợn.
Trải qua việc Hồng Lâu tiên tử, bảo rương gấu, Đoàn Vân tự nhận là gan mình đã lớn hơn không ít, nhưng cảnh tượng đêm nay vẫn khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Nỗi sợ hãi đối với những thứ chưa biết.
Bởi vì hắn không thể xác định được mấy người này rốt cuộc có phải là người hay không.
Thế giới này quả thật là chỗ nào cũng có "kinh hỉ".
Đúng vậy, cũng không biết năm "Teletubbies" này đến từ lúc nào, nếu không phải tia chớp vừa rồi quá sáng, e rằng sẽ không ai biết trong bãi cỏ hoang lại có năm người như vậy.
Cứ như thể bọn họ vẫn luôn ở đó, tuyên cổ bất biến, giống như những pho tượng thần đã trải qua bao mưa nắng không người thờ phụng trên đường lúc trước.
"Ầm ầm", một tia chớp nữa đánh xuống.
Bên phía thương đội đã bắt đầu hỗn loạn, bởi vì người áo đỏ lúc nãy ngồi trong bãi cỏ hoang đã đi đến ven đường.
Bọn họ đã di chuyển!
Nhìn tư thế, căn bản không giống người, mà giống loài bò sát như thằn lằn.
Tia chớp chiếu vào khuôn mặt gồ ghề của bọn họ, cùng với những cái lỗ đen ngòm trên da đầu, khiến người ta sởn gai ốc.
Thấy đám người kỳ quái này đến gần, mọi người trong thương đội đã lùi về phía Đoàn Vân.
Nhưng chỉ một lát sau, thương đội bỗng nhiên đứng im, bởi vì năm người kỳ quái này lại di chuyển một cách kỳ dị, tốc độ cực nhanh, vậy mà đã đến vị trí giữa Đoàn Vân và thương đội.
Nói cách khác, bọn họ đã chặn đường.
Đến lúc này, Đoàn Vân cũng không khỏi căng thẳng, bởi vì năm người này đã đến gần hắn hơn.
(Teletubbies: Mọi người có thể tìm trên google đề nhìn thấy hình ảnh nhân vật hoạt hình này)
Đăng bởi | monmeoo |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 21 |