Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười hai tòa Thần Cốc và Mưa xuân mười hai tầng

Phiên bản Dịch · 1033 chữ

Đoàn Vân nói: "Cũng chỉ là năm đoạn tình cảm mà thôi, Bệnh lâu thành lương y , ngươi có thể dùng đoạn tình cảm thứ sáu để chữa lành vết thương."

Ánh mắt của Mộ Dung Huynh Đệ lập tức trở nên trống rỗng hơn rất nhiều, nói: "Nếu như năm đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm của ngươi, cuối cùng phát hiện đều là muội muội cùng cha khác mẹ với ngươi thì sao?"

Đoàn Vân: "???"

Đoàn Vân sững sờ một chút, lập tức phản ứng lại, lần nữa kinh ngạc.

Hay lắm, cốt truyện này, đáng lẽ ngươi mới phải họ Đoàn!

"Ta không nên luyện bộ đao pháp kia, người ta đều nói đó là đao pháp bị nguyền rủa, ta lại không tin."

Trong căn phòng tối om, Mộ Dung Huynh Đệ nằm trong chiếu rơm, u uất nói ra một câu như vậy, cả người giống như u linh.

Kết quả Đoàn Vân vốn đang hóng chuyện tình cảm, ánh mắt lại sáng lên —— "Đao pháp gì?".

Trong sơn trang hoang phế dường như có u linh cư ngụ này, Mộ Dung Huynh Đệ giống như thi thể, dùng giọng nói như u linh kể cho Đoàn Vân nghe một câu chuyện rất kỳ lạ.

Mộ Dung gia của Mộ Dung Huynh Đệ là thế gia võ học, không giống với những võ giả không có môn phái muốn tìm một quyển bí tịch tử tế để tu luyện cũng không dễ dàng, võ khố trong nhà hắn có không ít bí tịch có thể dùng để tu luyện.

Nhưng Mộ Dung Huynh Đệ đã sớm biết, trong nhà vẫn luôn có một môn công pháp không cho hắn tu luyện, nói là công pháp kia chẳng lành, hắn hỏa hầu chưa tới, e là không nắm giữ được.

"Nhưng ta là kỳ tài tu luyện vạn người có một, đặc biệt am hiểu đao pháp. Từ khi mười hai tuổi, không có đao pháp nào mà ta không khống chế được." Mộ Dung Huynh Đệ thản nhiên nói.

Nghe những lời này, Đoàn Vân cảm thấy có chút khoác lác, dù sao chỉ có kỳ tài tu hành vạn người không có một như hắn mới xứng với cách nói này.

"Lúc ấy môn công pháp trong nhà kia gọi là 《 Thập Nhị Trọng Xuân Vũ 》, vừa vặn là đao pháp ta am hiểu nhất, là thần công một vị tổ tiên nào đó trong nhà từ trong mười hai tòa Thần Cốc lĩnh ngộ được."

"Mười hai tòa Thần Cốc?" Đoàn Vân khó hiểu hỏi.

Mộ Dung Huynh Đệ cười rất tươi, nói: "Ngươi ngay cả mười hai tòa Thần Cốc cũng không biết, còn muốn giả làm Đoàn lão ma?"

"Mười hai tòa Thần Cốc là thánh địa thần bí nhất trong chốn giang hồ, chỉ cần người lăn lộn giang hồ lâu một chút, đều nghe qua truyền thuyết của nó. Nghe nói đó là một sơn cốc không thuộc về nhân gian, có thuyết pháp 『 Thiên hạ võ công xuất Thần Cốc 』.

Mọi người đều biết mười hai tòa Thần Cốc ở trong Vu Sơn, nhưng lại rất ít người có thể tìm được nó.

Nghe nói chỉ có ở tiết khí đặc biệt, dùng một loại phương pháp hết sức đặc thù mới có thể tiến vào trong đó.

Lão tổ Mộ Dung gia ta lúc ấy rất may mắn, cùng bốn vị đồng đạo khác tiến vào trong đó. Sơn cốc kia là một mảnh thiên địa khác với nhân gian, khiến ngộ tính của cả bọn tăng lên gấp bội, giống như được thần linh khai sáng.

Lúc ấy năm người bọn họ ở bên trong đều có thu hoạch lớn, mỗi người đều lĩnh ngộ được thần công hoàn toàn khác biệt.

Năm nhà vui vẻ trở về, mà Mộ Dung gia ta lại nhận được hai môn thần công, trong đó một môn chính là 『 Thập Nhị Trọng Xuân Vũ 』."

Mộ Dung Huynh Đệ vẫn nhìn xà nhà, nói: "Lúc đó dùng môn đao pháp này, từng khiến cho danh tiếng đao pháp của Mộ Dung gia ta vang xa, nhiều năm chưa gặp đối thủ. Nhưng sau đó, lão tổ lại phong ấn bản thần công bí tịch này khi đang ở độ tuổi sung sức nhất, không cho người trong nhà tu luyện.

Trước khi lâm chung, hắn còn để lại tổ huấn, nói môn đao pháp này không phải người thường có thể khống chế, đừng để người trong nhà học."

"Nhưng ta nghĩ mình là đao khách kỳ tài ngút trời, đao pháp này quả thực trời sinh là vì ta mà sinh ra, vì vậy một ngày nọ, ta đã trộm quyển bí tịch này ra, sau khi phụ thân biết chuyện này, thì đã muộn rồi."

"Bởi vì ta là kỳ tài đao đạo vạn người có một, chưa tới một tháng thời gian, 『 Thập Nhị Trọng Xuân Vũ 』 này đã luyện được kha khá. Nói ra cũng kỳ quái, lúc ấy ta luyện đao vào mùa xuân, đoạn thời gian đó thường xuyên có mưa xuân, điều này khiến ta lĩnh ngộ đao pháp này càng sâu sắc hơn.

Có thể nói, ta là người luyện đao pháp này thâm sâu nhất trong nhà ngoài trừ lão tổ. Phụ thân thấy ta không có gì khác thường, lúc ấy ta và hắn đều cho rằng, với thiên phú vô thượng của ta đã khống chế được môn đao pháp này, hắn cũng không quản ta nữa, ngược lại vì đao pháp của ta tiến bộ thần tốc mà vui mừng."

"Có thể nói đó là khoảng thời gian ta vui vẻ nhất, người kiêu ngạo, đao cuồng, dựa vào đao pháp này, hiếm khi gặp đối thủ, vì thế ta cũng có được tình yêu của mình."

"Tình yêu sét đánh đích thực, ngay khi ta dẫn nàng ấy đi gặp cha mẹ, sắc mặt phụ thân bỗng nhiên đại biến, hỏi kỹ mới biết, nữ nhân ta yêu lại là muội muội cùng cha khác mẹ của ta."

Bạn đang đọc Luyện Sai Tà Công, Pháp Thiên Tượng Địa ( Bản Dịch) của Kiếm Phi Bạo Vũ Trung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi monmeoo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.