Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2436 chữ

Nguyên gia có ba lão gia, đại gia Nguyên Trạch Hạo, nhị gia Nguyên Trạch Vũ, tam gia Nguyên Trạch Tường.

Trong đó, Nguyên Trạch Hạo cùng Nguyên Trạch Vũ đều đã ở tuổi biết số mệnh của mình, cũng đều đã thành gia lập nghiệp. Chỉ có Nguyên Trạch Tường là do Nguyên lão gia tử già mà còn có con, chỉ mới 30 tuổi, chính là lúc nam nhân bắt đầu phong quang.

Nguyên Trạch Tường này cũng tương đối đặc biệt, hắn không thích kế thừa công ty, lúc 20 tuổi thì đi du lịch khắp nơi trên thế giới. Tính tình cũng rất là tốt, là một người ôn nhu, cười rộ lên cũng mang theo ấm áp.

Tạ Manh chọn Nguyên Trạch Tường làm đối tượng "ngoại tình" là có lý do.

Đầu tiên, Nguyên Trạch Tường tính tình rất tốt, nếu như bị mình câu dẫn, hẳn là cũng sẽ không đánh nhau với mình. Nếu là đại gia Nguyên gia, người này sẽ thật sự động thủ đó!

Tiếp theo, đàn ông bị cắm sừng chắc chắn không thể nhịn được, huống chi người cắm sừng hắn lại là chú trẻ của hắn.

Cuối cùng, nguyên nhân lớn nhất Tạ Manh lựa chọn Nguyên Trạch Tường là bởi vì, trong《 Tổng tài bá đạo chạy trốn kiều thê 》Nguyên Trạch Tường là nam hai. Nam hai cũng không ít lần bắt nạt cô, cho nên cô muốn trả thù.

Nguyên Trạch Tường giật nhẹ cà vạt, mở cửa, nhìn thoáng qua phòng ngủ của mình, sau đó mặt không đổi sắc đóng cửa lại. Hắn đứng trước cửa phòng ngủ của mình, đầu tiên là mặt dại ra, sau đó mặt mơ mộng, tiếp theo hít sâu một hơi.

Ngọa tào ngọa tào ngọa tào, ông đây còn muốn ăn cơm dưới quyền cháu trai đó! ! !

Nguyên Trạch Tường đột nhiên lại mở cửa, nữ nhân nằm trên giường kia quả nhiên là Tạ Manh.

“Cô đang làm cái gì đó?” Nguyên Trạch Tường thấp giọng rống giận vọt vào, nhỏ giọng hỏi cô.

Hai tay Tạ Manh giao nhau an tường mà đặt trên bụng, cả người thành hình chữ thảng (躺). Cô mặc áo len dài màu đỏ, quần bút chì màu đen, trên chân còn có đôi giày thể thao phổ biến trong năm nay.

Dáng vẻ của cô giống hệt với anh dũng hy sinh, mở miệng lại nói: “Chú trẻ à, cháu đang câu dẫn chú đó.”

Nguyên Trạch Tường: “……” Chú đây rất là cảm ơn cháu nha!

Nguyên Trạch Tường một lời khó nói hết, nhìn cô cả người tràn ngập bài xích, gian nan hỏi: “Này…… ít nhất có phải không cần…… mặc…… kín đáo như vậy không?”

Bộ quần áo kia, trên cổ còn có khăn quàng…… thiếu chút nữa chỉ lộ ra hai mắt. Cô mẹ nó lần đầu tiên câu dẫn người ta sao? Có phải không vậy?

Tạ Manh khiếp sợ nhìn hắn: “Nếu không…… cháu lại cởi thêm một món nha?”

Nguyên Trạch Tường lại hít một ngụm khí lạnh: “Xem ra cô còn rất nghiêm túc. Tạ Manh à! Cô nghĩ một lát nữa Nguyên Tự trở về, cô nên giải thích thế nào với nó đây?”

Tạ Manh đứng dậy, cũng bực bội mà nói: “Anh ta hung dữ như vậy, cháu chắc chắn không dám nha! Nhưng mà cháu cảm thấy, anh ta có thể sẽ tìm chú nói chuyện trước đó!”

Nguyên Trạch Tường: “……” Ông đây lại cảm thấy có lý.

Tạ Manh lại hỏi hắn: “Chú trẻ à, chúng ta cũng đã là loại quan hệ này, không bằng……”

Nguyên Trạch Tường như phát điên mà nhìn cô, quát to: “Ai có loại quan hệ này với cô hả? Tôi mẹ nó lần này trở về mới gặp cô lần đầu tiên có được không? Chúng ta còn chưa quen biết nhau được một tháng nữa đó!!!”

Chú với Giang Nhã Tuyên cũng đâu có khách khí như vậy đâu!

Tạ Manh lẩm bẩm lầm bầm ngồi dậy, vừa cắn móng tay vừa tự hỏi: “Nếu không thì, chúng ta làm thật đi?”

“Ai u chết tôi.” Nguyên Trạch Tường tóm lấy cô, nói: “Cô vẫn nên cút ra ngoài cho tôi đi !”

“Ai!!!” Sức Tạ Manh không lớn bằng hắn, bị hắn kéo đến tận cửa, Tạ Manh hô to: “Chú buông cháu ra, chú muốn làm gì?”

Nguyên Trạch Tường cũng không còn gì để nói: “……Tôi đưa cô ra ngoài, cô đừng kêu như thể tôi bắt cô vào.”

Tạ Manh: “…… Cháu không ra đâu, đi ra như vậy mất mặt lắm.”

“Cô mau đi đi!” Nguyên Trạch Tường hung hăng đóng sầm cửa ngay trước mặt Tạ Manh.

Tạ Manh đứng trước cửa phòng ngủ của Nguyên Trạch Tường, dậm dậm chân, quát to: “Không hiểu phong tình, đầu gỗ đáng chết. Hừ!”

Mẹ chồng của Tạ Manh mang vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi đứng ở cửa thang lầu nhìn Tạ Manh trừng mắt nhìn cửa phòng của chú em một cái, sau đó hầm hừ rời đi.

Lúc đó Lâm Văn Văn cũng bối rối, bà ngây ngốc lấy điện thoại di động ra gọi cho Nguyên Tự.

“Con trai à! Hôm nay con bảo Manh Manh đến phòng của Trạch Tường làm gì vậy?”

Sau khi Tạ Manh trở về phòng, liền dọn một cái băng ghế ngồi ở ban công vuốt cằm suy nghĩ: Xem ra, cắm sừng người ta cũng không dễ dàng như vậy a!

Nhưng mà bổn cô nương đây không phải loại người dễ dàng từ bỏ. Cùng lắm thì, mình dùng tiền tìm người cắm sừng Nguyên Tự là được.

Tạ Manh nghĩ Nguyên Trạch Tường không mắc mưu liền buồn bực, chẳng lẽ cô lại kém Giang Nhã Tuyên nhiều như vậy?

Tạ Manh vẫn nhớ rõ dáng vẻ Giang Nhã Tuyên trong mộng. Nói thật, Giang Nhã Tuyên lớn lên cũng chỉ thanh tú một chút. Tạ Manh tự nhận bản thân mình cũng coi như là một mỹ nữ được công nhận, Nguyên lão gia tử cũng nói cô là mỹ nhân khó gặp.

Giang Nhã Tuyên mặc áo len ngủ trên sô pha có thể câu Nguyên Trạch Tường đến mức không muốn không được, có thể khiến Nguyên Tự hóa thành mãnh thú. Bản thân mình tối thiểu cũng phải cởi áo len sao? Mặc áo len ít hiện dáng người nhất sao? Nguyên Trạch Tường lại trực tiếp ném mình ra ngoài như vậy?

Nghĩ như vậy, Tạ Manh không dám khẳng định sờ sờ mặt mình, thầm nói: “Đều nói mỹ nhân tại cốt bất tại bì*, chẳng lẽ Giang Nhã Tuyên chính là loại mỹ nhân đẹp từ trong xương? Bạch Cốt Tinh?”

(Ý là người đẹp thật sự là người có khung xương đẹp, đến già vẫn còn đẹp, chứ không chỉ đẹp ở bên ngoài.)

Cũng không cần biết Tạ Manh nghĩ thế nào, Nguyên Tự mấy ngày không về đã lái Maybach về đến rồi.

Tạ Manh đứng dậy híp mắt nhìn xuống, cô bị cận thị nhẹ, bởi vì độ không lớn nên cũng không đeo mắt kính.

Nhưng khi trời tối, tầm mắt sẽ hơi mờ một tí.

Xe dừng lại trước cửa, Nguyên Tự xuống xe, liếc mắt một cái liền tia được Tạ Manh đang đứng trên lầu hai.

Tạ Manh lớn lên thật sự rất đẹp, mặc dù mắt hơi cận, nhưng một đôi mắt hạnh vừa to vừa sáng. Ngũ quan cũng đặc biệt tinh xảo, trong giới giải trí mỹ nữ như mây, Tạ Manh cũng không hề thua kém chút nào.

Chỉ là dáng vẻ cô nhìn xuống lúc này, Nguyên Tự lại vô cùng bất mãn. Ông nội tôi mới mất 7 ngày thôi đó! Cô đây là muốn lật trời hả?

Anh khẽ nhíu mày, hỏi cô: “Cô đang làm gì đó?”

Tạ Manh lập tức ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời, sau đó trầm lắng trả lời một câu: “Nhấm nháp nỗi buồn.”

Nguyên Tự: “…… Buồn vì bị đuổi ra khỏi cửa sao?”

Tạ Manh liền cúi đầu nhìn anh: “…… Anh nói xem?”

Nguyên Tự: “Lăn xuống đây.”

Tạ Manh ờ một tiếng, vội vàng xoay người về phòng thay quần áo. Còn mặc quần áo câu dẫn chú trẻ đi gặp anh ta, đây không phải tìm chết sao?

Thật ra Nguyên Tự lớn lên rất đẹp, nếu không phải bởi vì mọi người cảm thấy bọn họ môn không đăng hộ không đối, từ diện mạo bên ngoài mà nói, bọn họ cũng xem như là một cặp trai tài gái sắc.

Mắt Nguyên Tự chỉ có một mí, cái này làm cho đôi mắt anh thêm phần sắc bén. Không như khí tràng lạnh lẽo của anh ta, thật ra thì Nguyên Tự lớn lên rất xinh đẹp, đúng, chính là xinh đẹp.

Cũng không phải loại xinh đẹp giống nữ nhân, mà là một loại xinh đẹp khiến người ta nhìn một lần liền cảm thấy vui tai vui mắt.

Nhưng điều kì lạ chính là, diện mạo này đắp lên khí thế trên người anh ta vậy mà cũng rất khí phách.

Đặc biệt là khi mặc tây trang tản bộ, phảng phất như tản ra hơi thở của vương bát*.

(Vương bát aka con rùa, nhưng mà có một vài loài rùa thở bằng mông =)))) )

Tạ Manh bĩu môi, lầm bầm trở về phòng, thay một cái áo len cao cổ màu trắng rồi xuống lầu, Nguyên Tự đã ngồi chờ cô ở phòng khách.

Thấy Tạ Manh xuống, Nguyên Tự hơi sửng sốt. Tạ Manh vốn lớn lên rất đẹp, nhưng khi cô mặc áo len thì trông nhỏ tuổi vô cùng. Cho nên, thật ra đối với gu thẩm mỹ của Nguyên Tự, có thể nói Tạ Manh vừa thấy liền gây nhau, tam quan của bọn họ thật sự không hợp.

Những người khác tạm thời cũng không ở nhà, đúng là không ở, nhưng chủ yếu là chuyện ngày hôm nay Tạ Manh bị Nguyên Trạch Tường đuổi ra khỏi phòng thì mọi người đều biết. Cho nên cả nhà vừa thấy Nguyên Tự trở về, đến trốn còn không kịp, sao có thể vội chạy ra mắng cô đây?

Nguyên Tự cảm thấy những người này cũng thức thời, đứng dậy nói với Tạ Manh: “Đến thư phòng.”

Tạ Manh cả kinh: “Lại đến thư phòng!!!”

Nguyên Tự cứng lại, nhìn cô thấp giọng cảnh cáo: “Tôi kêu cô đến thư phòng, không phải lên chiến trường.”

“Có gì khác nhau đâu?” Tạ Manh lui về sau một bước.

Nguyên Tự rốt cuộc đã nhìn ra, cô ấy chịu không ít khổ trong thư phòng rồi!

Chỉ thấy Tạ Manh giật nhẹ ống tay áo, không quá vui vẻ trả lời mình: “Có chuyện gì thì nói thẳng ở đây đi! Đối với thư phòng thì tôi chính là xin miễn thứ cho kẻ bất tài.”

Nguyên Tự cắn răng, trừng cô một cái, nói: “Chắc tôi vui lắm? Mau đi.”

Tạ Manh sửng sốt, không khỏi nhớ đến giấc mộng báo trước kia, sau đó hoài nghi nhìn Nguyên Tự từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng không quá khẳng định mà nói: “Nguyên Tự! Có phải là anh……”

Trực giác của Nguyên Tự mách bảo đó không phải lời gì hay ho, nhưng vẫn nhịn không được vểnh tai lên nghe.

“Gặp Bạch Cốt Tinh hả?” Đôi mắt Tạ Manh cực kỳ đen bóng.

Nguyên Tự: “……”

Thấy Nguyên Tự không nói lời nào, cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, Tạ Manh nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới sợ hãi nói: “Kia…… Chúng ta đến thư phòng đi!”

Nguyên gia có có mấy cái thư phòng. Thư phòng hai ngày trước Tạ Manh bị Nguyên lão phu nhân tóm đến bắt cô nghe giảng là của Nguyên lão thái gia. Thư phòng Nguyên Tự đưa cô đến là của chính anh. Ở Nguyên gia, thư phòng là nơi rất quan trọng, Tạ Manh kết hôn với Nguyên Tự hai năm, đây chính là lần đầu tiên cô bước vào thư phòng của anh.

Thư phòng của Nguyên Tự có hơi khác so với thư phòng của Nguyên lão gia tử. Tư tưởng của ông có hơi bảo thủ, thư phòng cũng lộ ra phong cách cổ xưa. Thậm chí còn có một Đa Bảo Các chuyên biệt, dùng để trưng bày các loại đồ cổ mà ông thích nhất. Tạ Manh thường đến thư phòng của ông ấy, nhưng cũng không biết những món đồ cổ đó rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền.

Thư phòng của Nguyên Tự thiên về hiện đại hoá, cảm giác khoa học công nghệ cũng tương đối mãnh liệt, hai màu trắng đen mạnh mẽ đối lập với bàn làm việc của tổng tài, hoàn toàn khác biệt so với thư phòng của Nguyên lão gia tử.

Nguyên Tự thấy Tạ Manh nhìn ngó khắp nơi cũng không ngăn cản, mà chỉ chờ sau khi Tạ Manh ngoan ngoãn ngồi xuống, Nguyên Tự mới mang vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Tạ Manh, cô muốn ly hôn sao?”

Tạ Manh lập tức bắt đầu gặm móng tay, con ngươi xoay tròn.

Trả lời thế nào đây?

Nguyên Tự nhắm mắt, nhịn một hồi mới nói: “Bỏ tay xuống.”

Tạ Manh ngoan ngoãn bỏ tay xuống, dáng ngồi đoan chính, sau đó chớp đôi mắt to nhìn hắn: “Muốn nha!”

Nguyên Tự gật đầu, nói: “Mấy hôm trước tôi đã nói với cô rồi mà? Trong thời gian ngắn, chúng ta tạm thời không thể ly hôn.”

Tạ Manh liền nói thầm: “Chiếm hầm cầu không ị phân.”

Nguyên Tự: “……”

Một người khéo mồm khéo miệng như Nguyên Tự vậy mà bị Tạ Manh treo một hơi trên cổ họng, không trên không dưới.

Tạ Manh có thể lừa Nguyên lão gia tử vui vui vẻ vẻ, tự nhiên cũng là một người phi phàm. Câu trước vừa nói xong, câu sau lập tức không nhận, ánh mắt vô tội nhìn Nguyên Tự, hỏi: “Sao vậy hả? Sao anh không nói chuyện?”

Nguyên Tự liền giáo dục nàng: “Cô tự ví mình thành hầm cầu?”

Tạ Manh liền hơi hơi mỉm cười nói: “Tôi cũng không ví mình là phân, nhìn dáng vẻ giật mình của anh đi.”

Nguyên Tự: “……” Tôi! @#¥%……

Bạn đang đọc [Xuyên Thư] Ly Hôn Công Lược Chỉ Nam của Da Thanh Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YeichanAltX
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.