Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1934 chữ

Thông tin này trực tiếp gây náo loạn cả Trung Đô.

Cửa Nguyễn Thị Thương Hội bây giờ đã đứng xếp hàng dài tấp nập vô số người đang chờ đợi, hoặc muốn mua đình viện trong Nguyễn gia, hoặc đến hỏi xem tin tức cụ thể ra sao.

Còn trong giữa mảnh đất trống của Nguyễn gia thủ phủ, không biết đã mọc lên một cái Trọng Khải lâu và một cái Vân Y Quan từ bao giờ!

Không ai biết làm sao họ di dời vào đó được cả, nhưng nghe nói điểm Trọng Khải lâu mọc lên sẽ kiến thiết trở thành trung tâm của phường thị!

Lúc này, bên trong phường thị mới xây của Phú Quý Thương Hội.

Đây là một gian đình viện lớn, vô cùng xa hoa tráng lệ, hạ lạc giữa vị trí trọng tâm của Trần gia thủ phủ cũ. Bên trong thấy thấp tha thấp thoáng rất nhiều người ra vào, hối hả tấp nập.

Bốn lão già của tứ đại gia tộc đang ngồi nhìn nhau, trông sắc mặt thì vô cùng u ám. Chưa tung ra chiêu bài mà người ta đã biết tỏng rồi, vậy còn chơi làm sao?

Tần Hoằng đập bàn quát:

- Mẹ nó, ba người các ngươi nói đi! Ai tiết lộ chuyện này ra ngoài!

Mấy lão già cấp tốc nhìn nhau, sau đó quẳng lại cho Tần Hoằng một ánh nhìn khinh bỉ. Hán Lương nghe vậy, hừ lạnh nói:

- Ngươi tưởng đầu óc ai cũng ngu si như ngươi sao? Cái mà ngươi nghĩ được người ta không biết?

Tề Khâm Vi và Triệu Phóng im lặng, không nói gì. Thực ra mấy lão hồ ly này ai cũng có tính toán trong lòng cả đấy, chỉ có điều không muốn ngả bài mà thôi. Trên đời không bao giờ có tình bạn vĩnh viễn cả, chỉ có lợi ích là trường tồn. Nhất là ở một vùng đất địa linh nhân kiệt, xa hoa trù phú như Trung Đô này.

Tề Khâm Vi lóe lên tia nhìn gian xảo, cười nói:

- Mặc cho bọn chúng làm trò đi! Ta có suy nghĩ này, không biết là các lão huynh ý ra làm sao?

Ba lão già kia nghe vậy, Triệu Phóng hỏi:

- Tề lão huynh có cao kiến gì ư?

Tề Khâm Vi lạnh nhạt:

- Các huynh nghĩ xem, cái phường thị đang xây của Nguyễn gia đó, nếu chẳng may có một toán người đến làm loạn lên, liệu còn ai dám dọn vào ở không?

Tần Hoằng lại đập tay lên bàn:

- Tề huynh, đưa người đến đó chẳng khác nào đem bánh bao ném chó, có đi không về!

Tề Khâm Vi đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn về phía Nguyễn gia thủ phủ, nói:

- Mấy vị lão huynh à, muốn có được thì phải chấp nhận bỏ ra. Không làm mà đòi có ăn thì chỉ có… Mà thôi, bên Tề gia ta cử ra hai mươi tử sĩ, các huynh xem làm thế nào thì làm, tối ngày mai xuất phát!

Ba lão già còn lại nhìn nhau, suy nghĩ một chút, rồi đều không hẹn mà cùng gật đầu.

Vạn Hồn Chiến Trường.

Nơi đây là một hẻm núi dài, hai bên là hai dốc đá cheo leo chót vót, không thấy đỉnh ở đâu. Kết hợp với thứ ánh sáng leo lắt từ trên tinh hà xa xôi tỏa xuống, làm không khí càng trở lên thâm trầm quỷ dị.

Không biết là ở sâu trong hẻm núi này có gì, nhưng Thanh Ngọc và Thái Phi được Chân Bá Thiên đưa đến đây, nhiệm vụ của hai người là không để một tên Quỷ Ảnh tộc nào lọt vào bên trong.

Từ lúc tới, Thái Phi đều không thèm để ý tới Thanh Ngọc, chỉ đứng im lìm một chỗ, tà áo phất phơ trong gió, y như một bức tượng nữ thần vậy.

Thanh Ngọc cũng lười để ý tới nàng, hắn đang suy tính xem trận chiến tiếp theo nên đánh ra sao. Không biết Quỷ Ảnh tộc phái tới bao nhiêu nhân thủ, mà Chân Bá Thiên chỉ cử có hai người tới.

Trước khi đến đây, Chân Bá Thiên có nói cho Thanh Ngọc đặc quyền ăn gian của hắn ngày hôm nay chính là vô tận Hồn lực, có bao nhiêu chiêu cứ tung thoải mái, không sợ thiệt!

Thanh Ngọc không mang được Thiên Hỏa vào Vạn Hồn Chiến Trường, nên cũng có sự tính toán nhất định. Đại Ma Chân Thân và Thiên Hỏa là cách khắc chế hữu hiệu nhất với đám Quỷ Ảnh tộc này, bây giờ thiếu một, chưa biết phải xử lý ra sao cho tốt.

Song kiếm của Thanh Ngọc cũng không được mang ra dùng, nên hắn chỉ còn biết trông chờ vào thanh Hồn khí hắc kiếm trong thức hải mà thôi.

Nhìn qua bên Thái Phi, Thanh Ngọc cũng có hơi hiếu kỳ, không biết nữ nhân này dùng binh khí gì, còn Chân Thân của nàng lại ra sao.

Có vẻ như thái độ của Thái Phi với hắn không được tốt cho lắm, nên Thanh Ngọc cũng không hỏi.

Ai, đè nàng ra trông vậy mà gánh nặng đường xa a!

Nửa canh giờ sau, đằng xa có động tĩnh.

Thanh Ngọc triệu hồi Chân Thân, tỏa thần thức ra ngoài quan sát. Lúc thấy Đại Ma, Thái Phi có hơi kinh ngạc, nhưng nàng không hề biểu hiện ra mặt. Thái Phi không biết lấy từ đâu ra hai thanh Hồn khí đoản kiếm, độ dài ngang bằng nhau, đứng thủ thế.

Thanh Ngọc vô cùng bất ngờ, vậy mà nữ nhân này cũng dùng song kiếm!

Nhưng bây giờ điều đó chưa hề quan trọng, mà là từ đằng xa đang kéo lại phía hẻm núi này năm mươi đạo bóng mờ, đều có tu vi Tiểu Ma trở lên. Đại Ma có ba tên, đang dẫn đầu đội hình, chúng lướt đi trên mặt đất, đằng sau lưng là năm mươi con quỷ hồn màu trắng đang bay lượn.

Thanh Ngọc thấy không có một con Nhân Diện Ảnh Thù nào, cũng là âm thầm thở ra một hơi. Hắn nói:

- Nàng ở lại đây đi, ta…

Nhưng lời còn chưa dứt, thì Thái Phi đã động rồi. Nàng hai tay hai kiếm, dứt khoát phi thân thẳng vào phía bọn Quỷ Ảnh tộc kia, không hề do dự.

Thanh Ngọc có hơi sửng sốt một chút, nữ nhân này ghê gớm như vậy ư?

Nói thì nói vậy, nhưng mà hắn phải giữ vị trí ở lại đây, không thể lao lên chiến đấu được, phòng trừ trường hợp có con cá nào lọt lưới.

Không ngờ hôm nay cũng có cơ hội làm khán giả!

Vui!

Phía bên kia, Thái Phi dồn Hồn lực vào thân kiếm, khiến chúng tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc thần dị, vừa chạm mặt đám Quỷ Ảnh tộc kia đã điên cuồng chém giết. Sau lưng nàng xuất hiện hư ảnh một Băng Tuyết Tiên Tử to lớn, không thấy rõ mặt mũi. Thái Phi hô lên:

- Phong Quyển Tàn Tuyết!

Lập tức, từ trên Chân Thân của nàng bắn ra hàng loạt đạo kình khí xanh biếc, phóng thẳng tới mấy tên Đại Ma đang dẫn đầu. Bọn Quỷ Ảnh tộc có hơi sững người lại một chút, nhưng lập tức lại tách lực lượng ra làm đôi, một phần tấn công Thái Phi, một nửa tiếp tục tiến tới phía Thanh Ngọc.

Ba tên Đại Ma kia nhanh chóng lao vào chiến đấu. Chúng thi triển một loại Hồn kỹ phòng ngự, lập tức ba con quỷ hồn sau lưng gào thét, phía trước mặt dựng lên một tầng phòng hộ vô hình, ngăn cản những đạo kình khí mạnh mẽ của Thái Phi.

Thanh Ngọc đứng đằng xa âm thầm lắc đầu, nữ nhân này cũng quá hăng máu rồi. Xem cách chiến đấu của nàng có vẻ như là người hoàn toàn chỉ tập dượt qua chiêu thức, chứ chưa thể nghiệm sinh tử giết chóc bao giờ. Thái Phi không phải kiếm tu, mà là người dùng song kiếm để triển khai pháp thuật.

Hồn kỹ của nàng cũng rất mạnh mẽ, nhưng không hề chú ý yếu điểm địch nhân chút nào, hơn nữa Thanh Ngọc còn thấy có vẻ như Thái Phi cũng còn hơi run rẩy đôi chút.

Ai!

Ai bảo nàng hung mãnh như thế?

Thanh Ngọc quyết định làm đàn ông tốt một phen. Thái Phi xem chừng cũng chưa bị đánh bại ngay tức khắc, nên hắn cứ để nàng thong dong hưởng thụ trước đã. Nếu bây giờ mà nhảy ra ngay khéo người ta lại bảo hắn trang bức!

Nhìn mai mươi lăm tên Quỷ Ảnh tộc đang tới gần, Thanh Ngọc cũng không hề nói năng gì nhiều, lệnh cho Đại Ma Chân Thân lao thẳng vào giữa vòng chiến.

Từ xa, hắn vung hắc kiếm, bắn ra hàng loạt Vô Ngã Vô Kiếm mang theo lôi điện dày đặc về phía đám Quỷ Ảnh tộc.

Đại Ma xông lên, vừa mới tới nơi, lập tức quăng ra năm mươi đạo dây xích khủng bố, chưa gì đã kéo hết toàn bộ đám quỷ hồn vào trong miệng, cắn nuốt sạch sẽ, không để lại chút gì.

Bọn Quỷ Ảnh tộc đột nhiên ôm đầu kêu gào thảm thiết, nhưng vẫn cố gắng xông về phía hẻm núi, không màng sinh tử. Điều Thanh Ngọc thắc mắc là tại sao bọn này toàn dùng tay không vậy?

Không có tên nào có vũ khí cả?

Mà Chân Thân của bọn chúng là quỷ hồn, đã bị nuốt sạch sẽ rồi, bây giờ lấy gì đánh?

Thanh Ngọc xông lên, vung Vô Ngã Vô Kiếm ra, cứ một chiêu là sẽ có một tên Quỷ Ảnh tộc tiêu thất trong thiên địa.

Không đúng!

Chân Bá Thiên không thể nào giao cho hắn một cái giao dịch dễ dàng vậy được!

Vô số hồn lực màu trắng li ti do bọn Quỷ Ảnh tộc bay ra, chui vào trong người Thanh Ngọc.

Sau khi tiêu diệt gọn ghẽ hai mươi lăm tên Quỷ Ảnh tộc phần mình, Thanh Ngọc nhanh chóng điều khiển Đại Ma, xông thẳng vào giữa vòng vây, cứu nguy cho Thái Phi.

Cô nàng này xem chừng có vẻ hơi chật vật, từ nãy tới giờ mới giết được hai con quỷ hồn, còn chưa dứt điểm được một tên Quỷ Ảnh tộc nào cả!

Thanh Ngọc rất muốn vỗ tay lên trán, ta tưởng nàng ngưu bức chứ!

Hóa ra lại là một con tiểu kê à!

Thái Phi lúc này đã bị một đám quỷ hồn vây quanh, bọn chúng gào thét tung ra Hồn kỹ âm ba, làm thất khiếu nàng tràn ra máu tươi, nhưng vẫn còn cố gắng bám trụ, huy động song kiếm tung chiêu. Thanh Ngọc lắc đầu thở dài, Thái Phi chưa có kinh nghiệm chinh chiến.

Đại Ma lao thẳng vào giữa chiến trường, tung ra bốn mươi sáu đạo dây xích, kéo toàn bộ số quỷ hồn kia về cắn nuốt. Nhưng bất ngờ lại xảy ra, ba con quỷ hồn của mấy tên Quỷ Ảnh tộc tu vi Đại Ma thì lại không hề trúng chiêu. Khi dây xích của Chân Thân phóng tới gần, lập tức chúng gào lên dữ dội, đánh văng ra ngoài.

Bạn đang đọc Ma Đế Quân (Sáng Tác) sáng tác bởi sarjuly1910
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sarjuly1910
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 541

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.