Ma Đế Khởi Sinh
Trời đổ mưa.
Những giọt nước nặng trĩu rơi xuống mặt đất, hòa lẫn với máu.
Cố Trì Dạ bò dậy từ nền đất lạnh lẽo, hơi thở đứt quãng, máu từ vết thương trên ngực thấm ướt y phục. Hắn ngẩng mặt lên, nhìn cảnh tượng trước mắt với đôi mắt đỏ ngầu, trừng lớn như muốn xuyên thủng màn đêm.
Xung quanh, tàn tích của phân đà Thánh Tông hiện ra trong cơn mưa xám xịt. Những ngọn cờ đỏ đen nhuộm máu bay phần phật, những tấm bia đá bị kiếm khí tàn phá, đổ nát trong cơn giông gió. Mùi khói, mùi máu tanh trộn lẫn trong từng hơi thở.
Người của Thánh Tông đã chết gần hết!
Hắn tưởng chỉ có chủ Tông mới bị tấn công. Không ngờ rằng Tiên Đạo Minh lại lấy danh nghĩa trừ ma vệ đạo mà vây quét cả những cứ điểm ở nơi xa xôi này.
Cố Trì Dạ quỳ đó, lặng lẽ cảm nhận cơn đau truyền đến từ vết thương khắp cơ thể, nhưng không thể sánh bằng nỗi đau quặn thắt trong tim. Hắn nhớ rất rõ...
Trước khi ngã vào cánh cổng truyền tống, hắn nhìn thấy chính người ca ca hắn hằng kính ngưỡng, Cố Sở Minh, đứng giữa biển lửa. Trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, kiếm trong tay vẫn còn nhiễm máu tươi, mà những thi thể nằm rải rác xung quanh lại chính là đồng môn của bọn họ.
— "Tại sao?"
Hắn không hiểu. Hắn không thể hiểu.
Bàn tay run rẩy nắm chặt thành nắm đấm. Ký ức trong đầu hắn rối bời, như có thứ gì đó bị xáo trộn. Một phần quá khứ dường như biến mất trong làn sương mờ ảo, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy.
Nhưng có một điều hắn chắc chắn.
— Ca! Hắn đã phản bội Ma Môn.
— Hắn đã phản bội chính ta.
Trì Dạ không thể chấp nhận được. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, người ca ca mà hắn từng kính yêu nhất, lại là kẻ định cầm kiếm kết liễu cuộc đời hắn.
Trước khi rơi vào cổng truyền tống, hắn đã nhìn thấy ánh mắt của Sở Minh.
Vẫn là đôi mắt tím ấy, vẫn là nét mặt lãnh đạm như ngày thường, nhưng đằng sau lại là vực thẳm sâu không thấy đáy.
Mưa lạnh bám trên mái tóc đen dài của hắn, nhỏ giọt xuống gương mặt non nớt đã sớm nhuốm màu tàn nhẫn. Bàn tay trắng nõn chậm rãi vuốt lên vết thương trên ngực, nơi đường kiếm lạnh lẽo của Sở Minh đã xuyên qua.
Bỗng nhiên, khóe môi hắn nhếch lên, lành lạnh.
"Vậy sao... Hóa ra đây chính là con người thật của ngươi, ca ca."
Không có sự bối rối, không còn do dự, cũng chẳng còn tình cảm mềm yếu của quá khứ.
Giờ phút này, trong lòng hắn chỉ còn lại hận thù.
Và hắn sẽ đáp trả lại tất cả.
Nhìn xung quanh, hắn nhận ra đây là một ngôi đền cổ, ẩn mình trong rừng sâu. Cơ thể hắn bị thương nặng, nhưng xung quanh không có bóng dáng kẻ thù. Rõ ràng là có ai đó đã cứu hắn.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, một lão giả vận áo bào đen bước vào. Ông ta có mái tóc hoa râm, nhưng ánh mắt lại sắc bén như đao. Nhận thấy Cố Trì Dạ đã tỉnh lại, khuôn mặt già nua hiện lên ý cười, giọng nói trầm thấp vang vọng:
— "Ngươi tỉnh rồi à?"
Cố Trì Dạ nhìn chằm chằm vào ông ta.
Hắn không biết lão già này là ai, nhưng có thể chắc chắn một điều—lão cũng là ma tu.
— "Ngươi là ai?" giọng hắn khàn đặc, mang theo sự đề phòng.
— "Là người từng thề trung thành với Ma Môn." Lão nhân chậm rãi đáp, nheo mắt lại, tựa như đang đánh giá hắn. "Và ngươi, là hậu duệ của Ma Tôn. Chúng ta chờ ngươi đã rất lâu rồi."
Cố Trì Dạ không phản ứng ngay.
Hai chữ "Ma Tôn" như những mũi kim xuyên qua đầu hắn. Một bóng dáng quen thuộc thoáng hiện lên trong ký ức. Cố Sở Minh.
Nhưng hắn lại nhanh chóng siết chặt nắm tay, kìm nén cảm xúc dâng trào.
Thánh Tông đã bị diệt, phụ mẫu hắn vẫn bặt vô âm tín nơi chiến trường Thiên Ma.
Tất cả là lỗi của hắn!
Đúng vậy! Cố Sở Minh tên tội nhân thiên cổ này!
Kẻ đã phản bội Ma Môn.
Kẻ đã khiến mọi chuyện ra nông nỗi này!
Đáy mắt ánh lên hận thù, hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào lão già trước mặt, trầm giọng nói:
— "Ngươi nói đúng. Ta chính là Cố Trì Dạ, người duy nhất mang huyết mạch của Ma Tôn."
Lão giả hơi rùng mình, sau đó nở nụ cười lạnh.
— "Ngươi có muốn báo thù không?"
Cố Trì Dạ nhìn lên, một tia sáng u tối thoáng hiện trong đáy mắt. Giọng hắn lạnh như băng:
— "Muốn."
Mưa vẫn không ngừng rơi, như tiếng khóc than của hồn ma vất vưởng.
Một đêm này, ma khí cuồn cuộn nổi lên.
Một Ma Tôn tương lai, vừa được khai sinh giữa máu và lửa.
--------------
Ma khí cuộn trào trong màn đêm lạnh lẽo.
Cố Trì Dạ đứng trên một vách đá cao, ánh mắt như đao, lặng lẽ quan sát vùng đất xa lạ. Dưới chân hắn là một tòa thành cũ kỹ, tường thành sứt mẻ, cờ hiệu rách nát bay phần phật trong gió. Nhưng dù hoang tàn, nơi này vẫn tỏa ra khí tức quen thuộc—khí tức của Thánh Tông.
Lão giả áo đen đứng sau hắn, khuôn mặt bình thản, nhưng đôi mắt già nua lại lóe lên tia sáng khó lường.
— "Đây chính là cứ điểm cuối cùng của Thánh Tông tại vị diện này. Trước kia, nơi này từng là một trong những căn cứ bí mật của chúng ta, nhưng sau cuộc vây quét của Tiên Môn, rất ít người còn sống sót."
Cố Trì Dạ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn xuống. Trong lòng hắn vẫn còn chút nghi hoặc về những ký ức đứt đoạn của mình, nhưng hắn không có thời gian để suy nghĩ quá nhiều.
Thế cục trước mắt rõ ràng hơn tất cả.
Thánh Tông đã suy tàn. Hắn là kẻ kế thừa duy nhất. Và kẻ thù của hắn chính là Tiên Đạo Minh.
Bất giác, bàn tay hắn siết chặt.
Một thanh niên vận áo bào đỏ từ dưới thành chạy lên, nhìn thấy Cố Trì Dạ liền quỳ một gối xuống, giọng cung kính:
— "Cung nghênh thiếu chủ!"
Những người phía sau cũng lần lượt quỳ xuống, hô vang:
— "Cung nghênh thiếu chủ!"
Hơi thở của Cố Trì Dạ hơi ngừng lại.
Hắn nhìn những người này, ai cũng mang dấu vết của năm tháng khắc nghiệt. Họ là những kẻ còn sống sót sau cơn bão, mang theo lòng trung thành không đổi với Thánh Tông.
Nhưng Thánh Tông huy hoàng ngày trước đã không còn.
Chỉ còn lại hắn.
Giọng nói của lão giả vang lên:
— "Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là người gánh vác tương lai của Thánh Tông. Ngươi có thể lựa chọn trở thành một quân cờ, hoặc trở thành người chơi cờ."
Cố Trì Dạ nhắm mắt lại, hơi thở dần bình ổn.
Trở thành quân cờ?
Không!
Hắn muốn trở thành người nắm giữ bàn cờ.
Khi mở mắt ra, đôi mắt hắn đã trở nên trầm tĩnh như vực sâu, nhưng trong đó lại ẩn giấu sát khí đáng sợ.
— "Đứng lên."
Giọng hắn lạnh lẽo nhưng trầm ổn, mang theo uy nghiêm vô hình.
— "Từ giờ trở đi, ta sẽ dẫn dắt các ngươi bước trên con đường mới."
Những người phía dưới đồng loạt đứng lên, ánh mắt sáng rực như tìm thấy hy vọng mới.
Lão giả nhìn hắn, khóe môi nhếch lên một chút, đáy mắt loé lên tia dị sắc nhưng nhanh chóng biến mất khiến không ai kịp nhận ra.
— "Tốt lắm. Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu xoay chuyển rồi."
Đăng bởi | UwU4136 |
Thời gian | |
Cập nhật |