Dầu Muối Không Vô!
Chương 820: Dầu muối không vô!
Xoạt xoạt!
Ngay sau đó, quần áo trên người Nhàm Thu trực tiếp bị lưỡi dao băng cắt thành mấy khối lớn, trượt khỏi người nàng, lực lượng, khoảng cách nắm giữ vừa đúng, cắt sát quần áo, không tổn thương tới làn da.
Tiếp đó, thân thể trắng trơn nõn nà của Nhâm Thu lộ rõ trước mặt Tiêu Hoằng. Có thể nói, ngoài vết thương hủy dung trên mặt, thân thể Nhâm Thu đúng là cực phẩm, nhất là cái đôi cao vút ngạo nghễ kia, làm cho phần lớn phụ nữ phải tự ti.
Nhìn cảnh này, trong lòng Tiêu Hoằng cùng khẽ rung động, nhưng sắc mặt không thay đổi. Trước đó Tiêu Hoằng còn nghi Nhâm Thu là đại lão gia, diện mạo tục tằn, nhưng tuyệt đối không ngờ một cô gái lại là lão đại của tổ chức, sau đó là một màn bây giờ.
Nếu không có vết thương trên mặt, cũng là đại mỹ nữ sánh ngang Gia Nại Cầm.
Chẳng qua Tiêu Hoằng cũng không ý tưởng gì, bởi vì Tiêu Hoằng biết nữ nhân trước mặt rất đáng sợ, thủ đoạn gian xảo, chỉ cần nhìn Quỷ Diện cùng Ba Ước ngoan ngoãn phục tùng là thấy.
Hơn nữa Tiêu Hoằng nhìn ra được, Nhâm Thu tuyệt đối không phải dùng thân thể của mình chinh phục, vì từ trong mắt Quỷ Diện cùng Ba Ước, hắn thấy rõ ràng đối đãi với Nhâm Thu chỉ có kính sợ, mà không có dục vọng.
Còn Nhâm Thu, đối mặt lưỡi băng máu, sắc mặt rõ ràng hiện lên một tia kinh hãi, nhưng tiếp theo là một trận ngượng ngùng, kế đó là quyến rũ, một loạt biểu cảm thay đổi như thế chỉ hoàn thành trong 1 giây. - Không ngờ ngươi lại nóng vội như vậy, sao hả? Dáng người tỷ tỷ không kém chứ, ngươi có xem...
Xoạt!
Nhâm Thu còn chưa nói xong. Tiêu Hoằng trực tiếp kéo bộ quần áo còn nguyên vẹn trên giá, tiện tay ném vào người Nhâm Thu, mặt lạnh băng nói:
- Còn nhiều chuyện nữa, ta sẽ không lột quần áo của cô, mà là da của cô, nhanh lên.
Thấy Tiêu Hoằng một bộ đầu gỗ dầu muối không vô, Nhâm Thu dứt khoát buông tha hoàn toàn, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu thay quân áo, trong lòng thổn thức không thôi, bĩu môi nhìn Tiêu Hoằng.
Mặc áo lót mỏng, lại khoác áo lông chồn đen, đeo mặt nạ bạc, Nhâm Thu lại bị Tiêu Hoằng mạnh mẽ kéo đi xuống, sau đó nhét Quỷ Diện, Ba Ước cùng Nhâm Thu vào 3 chiếc xe Ma Văn, tiếp theo được toàn thể thành viên đội quân tù nhân “hộ tống”, rời khỏi biệt thự.
Về phần Tiêu Hoằng thì ngồi ngay cạnh Nhâm Thu, như hình với bóng, nhìn giống như cận vệ của Nhâm Thu.
Địa điểm giao dịch của Nhâm Thu là ở trong sơn cốc sườn đông thành Đông Giang, hết sức yên tĩnh. Đây cũng là vì sao Nhâm Thu đặt ở địa điểm ở tạm thời ở thành đông, chỉ là không ngờ xảy ra một loạt chuyện của Tiêu Hoằng. - Nói trước, nói chuyện phải giữ lời, Dụng cụ kiểm tra độ chính xác cao có thể cho ngươi... Không, là giao dịch cho ngươi, ngươi không được đánh chủ ý tới những thứ khác, bằng không...
Ở trong xe, Nhâm Thu nói với Tiêu Hoằng, câu tiếp theo lại không nói ra được, bởi vì nàng thật sự không có thủ đoạn nào uy hiếp được Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không để ý, cẩn thận nhìn cảnh vật ven đường, đã đến 4 giờ chiều, trời mùa đông đã tối dần.
Đi khoảng nửa tiếng giữa đường núi vắng lặng, đám người Tiêu Hoằng đi chầm chậm vào trong thung lũng. Xung quanh không quá cao, ngọn núi dốc nhỏ, nam bắc có con đường rộng khoảng 3m đi ra vào.
Kéo Nhâm Thu xuống xe, Tiêu Hoằng đánh giá xung quanh, đánh mắt với Mặt Thẹo, sau đó nói:
- Dẩn tổ chiến đấu của ngươi, tìm kiếm nơi cao.
Mặt Thẹo gật đầu, không do dự dẫn 100 người lên đỉnh núi, ẩn nấp kín.
- Không cần khẩn trương như vậy, giao dịch ở trong này phải đặt danh dự lên hàng đầu, không giống các ngươi, thô lỗ.
Nhâm Thu bĩu môi nói.
- Yên tâm, danh dự của cô tức là danh dự của ta. Lấy được đồ, chúng ta tự nhiên chạy lấy người, sau này nước giếng không phạm nước sông, hơn nữa chúng ta cũng không ở đây lâu.
Tiêu Hoằng không nhìn Nhâm Thu, ánh mắt tiếp tục quét xung quanh.
- Nhưng nói thế nào, một lúc nữa, ngươi phải đóng vai thủ hạ của ta, biết chưa? Nếu không sẽ có rắc rối.
Nhâm Thu liếc qua Tiêu Hoằng, khẽ nói, có vẻ thả lỏng hơn.
Tuy rằng chỉ qua nửa giờ ngắn ngủi, nhưng Nhâm Thu coi như thăm dò được tính tỉnh Tiêu Hoằng, đó là con lừa thuận, chỉ cần không àm căng, bình thường sẽ không sao. - Được, nhưng đừng có giở trò. Tiêu Hoằng đáp.
Trong lúc Tiêu Hoằng cùng Nhâm Thu trò chuyện câu có câu không, ở phía nam thung lũng truyền tới ánh sáng, tiếp theo Tiêu Hoằng nhìn thấy 3 chiếc xe tải Ma Văn chầm chậm chạy vào, cuối cùng dừng lại cách Nhâm Thu 20m.
Tiếp theo, trên xe tải Ma Văn dẫn đầu, có một nam nhân khoảng 20 tuổi, dáng người gầy yếu, mặt mũi vô lại, tóc nhuộm đủ màu, tuy rằng thời tiết rét lạnh, nhưng chỉ mặc một cái áo ba lỗ, trên hai tay xâm hai con rồng dữ tợn.
Người này là Vi Nhất Cường, xem như nhân viên lưu manh buôn bán chính thức, mà cấp trên của hắn chính là Lý Dung Giang, quan tổng chỉ huy Quân đoàn liên hành tinh Bối Địch. Chuyên môn phụ trách mang về mấy thứ từ trong vách kép trên chiến hạm Ma Văn, sau đó đầu cơ trục lợi bán tới đây, bình thường đều gấp 5-10 lần thị trường, đúng là lãi kếch xù. - Ơ, Nhâm tỷ, sao lại dẫn nhiều người như thế? Không cần thiết chứ.
Vi Nhất Cường đánh giá xung quanh, mấy trăm người đội quân tù nhân, Quỷ Diện, Ba Ước hai đại đầu sỏ đều có mặt, nửa đùa nửa thật nói.
- Yên tâm đi, lão đệ, tỷ không phải nhằm vào ngươi, có lẽ ngươi không biết, gần đây thành Đông Giang không yên ổn, tỷ tỷ ta ra giá cao mua hàng, tự nhiên phải cẩn thận.
Nhâm Thu cười nói.
- Hả? Ngài đây là...
Bỗng nhiên Vi Nhất Cường lưu ý tới cánh tay nõn nà của Nhâm Thu bị tên tóc bạc bên cạnh nắm chắc, giống như con cừu nhỏ lọt vào miệng sói dữ.
- À, giới thiệu một chút, đây là ông xã của ta.
Nhâm Thu thấy Vi Nhất Cường chú ý tới tay mình, dứt khoát một không làm hai không dứt, trực tiếp ôm vai Tiêu Hoằng, làm ra vẻ hết sức thân thiết.
Thấy Nhâm Thu như thế, Vi Nhất Cường ít nhiều thật không thích ứng được, chỉ cười gượng nói:
- Vậy phải chúc mừng Nhâm tỷ, rốt cuộc phá thân đồng tử rồi.
Tiêu Hoằng bên cạnh nghe thế, trong lòng thở dài bất đắc dĩ, nhưng cũng không tỏ vẻ gì, nhìn giống như pho tượng đứng cạnh Nhâm Thu.
- Đi đi, đừng nhiều chuyện, xem hàng đi. Nhâm Thu bỗng trở nên nghiêm túc, nói.
- Được rồi.
Vi Nhất Cường cũng không quên chuyện chính, quay lại mở ra 3 chiếc xe tải, bên trong là một loạt thùng lớn nhỏ.
Tiếp theo Quỷ Diện cùng Ba Ước không nói một lời, đi lên mở thùng ra, bên trong phần lớn là một ít đồ dùng chữa bệnh, đa sổ là thuốc, ngoài ra là Dụng cụ kiểm tra độ chính xác cao, cùng một ít Chiến Văn cẩu thả. - Chiến Văn 10.000 kim tệ/cái, cộng với Dụng cụ kiểm tra độ chính xác cao cùng dược phẩm. Tổng cộng 1. 2 triệu kim tệ.
Vi Nhất Cường nói.
Tiêu Hoằng ở bên kia nghe thế, ánh mắt híp lại, hắn nhìn ra được, những Chiến Văn này toàn là làm cẩu thả, 1000 kim tệ cũng không đáng, không ngờ lại bán ra 10.000 kim tệ, rõ ràng là ăn cướp mà.
Nhưng trên mặt Nhâm Thu không có gì khác thường, bị Tiêu Hoằng nắm chặt tay, khống chế chặt chẽ, không có quá nhiều động tác, đành gật đầu với Quỷ Diện.
Tiếp theo Quỷ Diện trực tiếp giao cho Vi Nhất Cường một hộp kim loại tràn đầy trữ kim văn, ra hiệu giao hàng.
Xác nhận mọi thứ xong, không tới nửa tiếng, giao dịch hoàn thành, Vi Nhất Cường trực tiếp lái xe đi, không ở thêm một giây.
- Chiến Văn giá trị không tới 1000 kim tệ, vậy mà bán ra tới 10.000 kim, đúng là cắt cổ mà.
Tiêu Hoằng nhìn 30 cái Chiến Văn, khẽ nói, những hàng hóa khác cũng vậy, lợi nhuận gấp 10.
- Không có cách nào, thủ hạ của ta không có Chế văn sư ra hồn, các tổ chức khác bán ra Chiến Văn càng cắt cổ hơn, cho nên phải thể thôi. Nếu không có võ lực thì làm sao sống sót ở trong này, cho là chúng ta giống như các ngươi hay sao?
Nhâm Thu nói, liếc túi Ma Văn của Tiêu Hoằng. Trước đó nàng cố ý vô tình nhìn qua túi Ma Văn của Tiêu Hoằng, Chiến Văn trong đó, đừng nói Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, cho dù lấy tới thể liên hiệp Xích Nghĩa, cũng là hàng đỉnh cao.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng cũng không nói thêm, thả tay Nhâm Thu ra, đi tới trước Dụng cụ kiểm tra độ chính xác cao, tuyệt đối là hàng mới.
Thấy thế, Tiêu Hoằng không khỏi mỉm cười thoải mái, xem ra ở trong này, muốn có được thứ gì cũng rất là khó.
- Cho ta mượn một chiếc xe tải, ngày mai trả lại cho cô.
Tiêu Hoằng nói một tiếng với Nhâm Thu, cũng mặc kệ nàng có đồng ý hay không, đặt Dụng cụ kiểm tra độ chính xác cao vào trong xe, sau đó Tiêu Hoằng lái xe, đội quân tù nhân hộ vệ, nghênh ngang mà đi. - Nè, nè, nè, tên tóc bạc kia, ngươi đã đáp ứng ta đâu? Mặt của ta!
Thấy Tiêu Hoằng làm ra vẻ không nhận nợ. Nhàm Thu vội vàng đuôi theo, hỏi Tiêu Hoằng, trong ánh mắt hiện rõ gấp sáp.
Nhâm Thu phối hợp như thế. Cũng là vì Tiẽu Hoàng đã hứa hẹn trước đó.
- Ngày mai tới tìm ta, địa điểm, cô cũng biết.
Tiêu Hoằng nói một tiếng, lái xe Ma Văn đi thẳng, đội quân tù nhân cưỡi Thiết cước mã theo sát phía sau.
Trong khoảnh khắc, trong thung lũng chỉ còn lại mấy người Nhâm Thu, Quỷ Diện, cùng với Ba Ước.
Đăng bởi | Cẩuca |
Phiên bản | Convert |
Thời gian | |
Lượt đọc | 147 |