Chương 5: Nguy Cơ Tiềm Ẩn
Bên trong hang động tối tăm, hơi thở của Lâm Thanh dần ổn định lại sau trận chiến khốc liệt với Ma Hổ. Máu từ sinh vật khổng lồ tràn ra, loang lổ khắp sàn đá lạnh lẽo, tạo nên một bức tranh đáng sợ. Tuy đã chiến thắng, nhưng Lâm Thanh không hề cảm thấy nhẹ nhõm. Cơ thể anh vẫn run lên, không chỉ vì kiệt sức mà còn vì nhận ra rằng mình đã bước vào một thế giới đầy nguy hiểm và không còn đường lui.
Anh nhìn chằm chằm vào Ma Thạch đang lấp lánh giữa đống đá vụn. Thứ bảo vật huyền bí này là mục tiêu của nhiệm vụ mà hệ thống vừa giao phó. Nó tỏa ra một luồng sáng yếu ớt, nhưng kỳ lạ, như thể một ngọn lửa ma quái đang rọi sáng trong bóng tối. Cảm giác của Lâm Thanh đối với Ma Thạch vừa là sự khao khát, vừa là sự cảnh giác. Anh biết rõ rằng những bảo vật như thế này luôn đi kèm với nguy hiểm khôn lường.
“Nhiệm vụ hoàn thành: Thu thập Ma Thạch. Phần thưởng: 100 điểm tích lũy.”
Giọng nói lạnh lẽo từ hệ thống vang lên trong tâm trí Lâm Thanh, kéo anh khỏi dòng suy nghĩ. Anh không thể không nở một nụ cười mỉm. 100 điểm tích lũy đã đủ để anh tăng cường thêm sức mạnh, mở rộng kỹ năng hoặc mua các vật phẩm quan trọng khác. Nhưng điều quan trọng hơn cả là việc anh đã vượt qua thử thách đầu tiên của con đường tu luyện trong Ma Giới.
“Giờ thì đến phần hấp thụ Ma Thạch,” Lâm Thanh thì thầm, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào viên Ma Thạch. Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa từ viên đá, như muốn xâm chiếm tâm trí anh. Tuy nhiên, với sự hỗ trợ của hệ thống, anh tin rằng mình có thể kiểm soát được luồng sức mạnh khổng lồ ẩn chứa bên trong nó.
“Kích hoạt chế độ hấp thụ Ma Thạch?” Hệ thống lại vang lên, như một lời nhắc nhở.
Lâm Thanh hít một hơi thật sâu, nhắm mắt và ra lệnh: “Kích hoạt.”
Ngay lập tức, Ma Thạch trong tay anh bắt đầu phát sáng mạnh hơn. Một luồng năng lượng đen tối từ từ thấm vào cơ thể anh, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách. Cơn đau nhói từ bên trong cơ thể xuất hiện, nhưng lần này không hề dữ dội như khi hấp thụ tinh hạch của Lâm Thiên. Thay vào đó, sức mạnh từ Ma Thạch tỏa ra cảm giác ổn định và mượt mà hơn, như thể nó đã được tinh chế để phù hợp với anh.
---
Cảnh giới tăng lên: Phàm Nhân (Hậu kỳ).
---
Sau khi quá trình hấp thụ kết thúc, Lâm Thanh mở mắt. Một cảm giác phấn khích và mạnh mẽ trỗi dậy. Mọi giác quan của anh dường như trở nên sắc bén hơn, và cơ thể anh giờ đây đã đạt tới cảnh giới Phàm Nhân hậu kỳ. Anh có thể cảm nhận được dòng năng lượng dồi dào đang chảy trong từng thớ cơ bắp, sẵn sàng bùng nổ bất kỳ lúc nào.
Nhưng niềm vui của anh nhanh chóng bị dập tắt bởi một luồng khí hắc ám kỳ lạ. Nó không phải từ Ma Thạch, mà đến từ... sâu bên trong hang động.
“Còn gì đó ở đây,” Lâm Thanh nhíu mày, cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Ma Hổ.
Anh chưa kịp phản ứng, thì một tiếng động từ xa vọng tới. Tiếng lách cách như xương cốt va chạm vào nhau, kéo dài và đều đặn. Càng lúc tiếng động càng gần hơn, và không gian xung quanh như chao đảo trong cảm giác lạnh lẽo kỳ dị.
“Lại là thứ quái quỷ gì nữa?” Lâm Thanh thì thầm, mắt dán chặt vào hướng phát ra âm thanh. Hắn hiểu rõ rằng nếu đối mặt với một sinh vật mạnh mẽ hơn Ma Hổ lúc này, bản thân dù đã mạnh lên nhưng vẫn không chắc có thể toàn mạng thoát khỏi đây.
Một luồng sáng yếu ớt hiện lên từ sâu trong hang, hé lộ một sinh vật khổng lồ đang chậm rãi di chuyển. Một bộ xương ma khổng lồ, với đôi mắt đỏ rực như máu, từ từ bước ra khỏi bóng tối. Mỗi bước đi của nó khiến mặt đất dưới chân Lâm Thanh rung chuyển. Bộ xương khổng lồ này không có da thịt, nhưng luồng khí ma quái tỏa ra từ nó khiến anh cảm thấy nó còn sống hơn cả những sinh vật đã gặp.
“Đây là thứ gì? Sao lại có sinh vật như thế trong hang động này?” Lâm Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sâu thẳm trong lòng, một nỗi lo lắng không thể chối bỏ đang dâng lên.
Hệ thống lúc này lại vang lên trong đầu anh: “Cảnh báo: Đối thủ vượt cấp. Khuyến nghị tránh giao tranh hoặc tìm kiếm lợi thế.”
---
Trong khi đó, ở gia tộc Lâm...
Bên ngoài Hắc Ma Lĩnh, sóng gió đang nổi lên trong gia tộc Lâm sau cái chết của Lâm Thiên. Lâm Uyên, tộc trưởng gia tộc, không thể giấu nổi cơn thịnh nộ của mình khi biết đứa con trai yêu quý đã chết dưới tay của kẻ mà hắn coi là phế vật – Lâm Hạo, hay giờ là Lâm Thanh.
Tại đại sảnh chính của gia tộc, Lâm Uyên ngồi trên ghế cao, đôi mắt tràn đầy sự tức giận và toan tính. Hắn không ngừng suy nghĩ về việc làm thế nào để truy tìm và hạ gục Lâm Thanh trước khi kẻ này trở thành mối đe dọa thật sự. Xung quanh Lâm Uyên là những thành viên chủ chốt của gia tộc, tất cả đều im lặng, không dám thốt ra một lời nào trước cơn giận của tộc trưởng.
“Lâm Hạo... không, giờ hắn gọi là Lâm Thanh, đúng không? Kẻ hèn mọn đó dám phản kháng, lại còn giết con trai ta. Hắn chắc chắn sẽ không sống sót lâu.” Lâm Uyên nghiến răng, mắt đỏ ngầu vì giận dữ.
Một trong những trưởng lão bước lên trước, cúi đầu kính cẩn: “Tộc trưởng, Lâm Hạo đã biến mất vào Hắc Ma Lĩnh. Nơi đó đầy rẫy quái thú và ma đạo hiểm ác. Nếu hắn đã vào đó, có lẽ chúng ta không cần phải lo lắng quá nhiều, hắn khó mà sống sót trở ra.”
Lâm Uyên hừ lạnh, đôi mắt lóe lên tia sát khí: “Ngươi quá ngây thơ. Hắn đã sống sót sau khi giết Lâm Thiên, không thể coi thường hắn được nữa. Phải truy sát hắn bằng mọi giá!”
Hắn dừng lại một chút, rồi ra lệnh: “Tập hợp tất cả những kẻ mạnh nhất, phát lệnh truy nã Lâm Hạo khắp Ma Giới. Kẻ nào giết được hắn sẽ được thưởng lớn. Hắn không thể thoát được.”
---
Quay lại với Lâm Thanh...
Đứng trước bộ xương ma khổng lồ, Lâm Thanh biết rõ rằng đây là một trận chiến mà hắn không thể thắng bằng sức mạnh hiện tại. Bộ xương này không chỉ đơn thuần là một sinh vật ma quái bình thường – luồng khí hắc ám toát ra từ nó khiến Lâm Thanh cảm nhận rõ ràng rằng đây là một đối thủ đáng sợ, vượt xa Ma Hổ mà hắn vừa đánh bại.
“Lùi lại! Không thể mạo hiểm.” Anh quyết định, đôi chân bắt đầu lùi lại chậm rãi, giữ khoảng cách với sinh vật khổng lồ kia. Nhưng dường như nó đã nhận ra sự hiện diện của anh, và đôi mắt đỏ rực như máu của nó bắn ra tia sáng lạnh lẽo, khóa chặt lấy anh.
“Không thể thoát dễ dàng thế này.”
Đăng bởi | Anhhaiho123 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 15 |