Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ hôn (thượng)

Phiên bản Dịch · 1910 chữ

Ngày đó, tôi khó có dịp chịu chăm chút bản thân, còn cố ý mặc vào quần áo mới mà mẹ mua cho hôm họp chợ nữa.

Tôi giống một cô gái mới lớn chỉ quanh quẩn trong nhà không dám ra khỏi phòng, chỉ dám lén nhìn mọi chuyện bên ngoài qua khe cửa sổ.

Tôi nhìn thấy một cô gái tràn đầy sức sống từ trên xe nhảy xuống, cô ấy buộc tóc đuôi ngựa cao cao, dáng vẻ xinh đẹp, một đôi mắt to tròn trong suốt đảo qua đảo lại, đánh giá khắp nơi, dường như là cảm thấy rất mới lạ.

Cô ấy chính là vợ của tôi, Diệp Hồng Ngư, tôi đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ của cô ấy vô số lần, nhưng vẫn chưa bao giờ nghĩ tới cô ấy sẽ đẹp như vậy, trong mắt tôi cô tựa như tiên nữ giáng trần vậy.

“Cha, cha mau xuống xe đi, xác định chính là nơi này đúng không? Cao nhân trong miệng cha lại ở trong một căn nhà như vậy á hả?” Diệp Hồng Ngư cười mở miệng.

Giọng điệu cô ấy cũng không có ý khinh thương, chỉ đơn thuần là tò mò mà thôi, nhưng sau khi tôi nghe xong lại đột nhiên thấy rất khó chịu, đó là một loại cảm giác không thể nói rõ được.

Sau đó tôi ngẫm nghĩ rất lâu, mới hiểu được loại cảm giác này gọi là tự ti, hai chúng tôi dường như cũng không phải là người của cùng một thế giới.

Một vị ông chú có vẻ rất phúc hậu từ trên xe đi xuống, ông ấy cười nói: “Không sai, chính là nơi này. Tuy rằng hiện tại không còn suy nghĩ lưu hành việc xem phong thủy bói toán, nhưng năm đó thật đúng là phổ biến một thời đó. Con có dám tin tưởng con đường dưới chân con đây, ngay cả thầy Mã là người giàu có nhất ba tỉnh lỵ cũng đã từng đi qua chưa?”.

Cô thiếu nữ xinh đẹp lè lưỡi một cách đáng yêu, bày ra dáng vẻ không tin tưởng vào lời kia.

Người đàn ông trung niên phúc hậu này đúng là Diệp Thanh Sơn mà năm đó ông tôi đã dành cho quẻ bói cuối cùng, nhưng hiện tại ông ấy sớm đã ‘xưa đâu bằng nay’, hiện tại đã là nhà giàu có số một của thành phố Tây Giang, với khối tài sản khổng lồ.

Tôi theo thói quen mà nhìn về phía tướng mạo Diệp Thanh Sơn, mũi ông ta cũng không cao và dày, ngược lại còn rất nhỏ và mỏng.

Nơi đó là cung vượng tài, tướng mũi như thế này thường khó đại phú đại quý (giàu sang phú quý), tiểu phú tức an (không giàu có mà yên ổn) cũng khó khăn.

Tuy nhiên, dáng lông mày của ông ấy đã có động chạm dao kéo, không chỉ có làm lông mày mà ngay cả hai bên thiên hương (thái dương) trái phải cũng được kéo căng.

Khó trách ông ta có thể thay đổi vận mệnh, tôi nghĩ có lẽ ông ấy đã được ông nội tôi chỉ điểm.

Lúc này mẹ tôi đang mổ gà nấu cơm ton ton chạy tới với con gà trống trên tay, hồ hởi nhiệt tình mà nói: “Đây là ông thông gia đúng không, oa, con dâu cũng quá đẹp rồi, Hoàng Bì nhà tôi đúng là thật may mắn.”

Nói xong mẹ tôi còn cao giọng hét tên tôi ra, ý bảo tôi hãy ra chào khách, lúc này tôi mới đỏ mặt đi ra.

Nhìn thấy tôi, Diệp Hồng Ngư đưa mắt đánh giá trên dưới vài lần.

Đột nhiên, cô ấy mở miệng hỏi tôi, “Cậu tên là gì?”

Tôi gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Trần Hoàng Bì, ông nội của tôi đã đặt tên cho tôi.”

Nghe được tên của tôi, cô ta khẽ xì một tiếng rồi bật cười.

“Nghe nói ông nội cậu là vị đại sư phong thuỷ? Vậy cậu hẳn cũng biết xem tướng sao?” Diệp Hồng Ngư cười hỏi tôi.

Tôi gật gật đầu.

“Vậy cậu hãy nhìn tôi xem, cậu xem giúp tôi hôn sự của hai chúng ta có thành được không?” Diệp Hồng Ngư chu cái miệng nhỏ đáng yêu, tiếp tục hỏi tôi.

Tôi lại trịnh trọng mà lắc lắc đầu.

“Không thể xem loạn được, hai ta còn chưa có chính thức thành thân đâu.” Tôi mang vẻ mặt nghiêm túc mà nói.

Ông tôi đã nói qua với tôi rồi, sau năm tôi 21 tuổi thì có thể xem bói được cho người ta.

Nhưng nhà họ Diệp thì lại khác, cần phải đến khi tôi cùng Diệp Hồng Ngư chính thức thành hôn, tôi mới có thể xem bói cho nhà họ Diệp, nếu không sẽ sinh mầm tai hoạ.

Kể từ sai lầm trước đó, tôi đã từng quỳ trước mộ ông nội và thề rằng kiếp này tôi sẽ không bao giờ vi phạm lời dặn dò của ông.

“Ha ha, được rồi, cho dù cậu có tính cho tôi thì tôi cũng sẽ không tin, người ở thành phố lớn như chúng tôi hiện tại đã không còn thịnh hành mấy cái này nữa rồi, cậu đây là phong kiến mê tín đó.”

Diệp Hồng Ngư cười nói.

Tôi không có tranh luận với cô ấy, chỉ là đột nhiên cảm thấy một cách mơ hồ, hôm nay cha con bọn họ đi một chuyến tới đây, chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Rất nhanh, mẹ tôi cũng nấu cơm xong rồi, chúng tôi cùng nhau ăn bữa cơm cây nhà lá vườn.

Trên bàn cơm, tôi lầm lì ít nói, Diệp Hồng Ngư lại giống như cô yêu tinh nhỏ, vẫn luôn ngồi nói cho tôi biết thế giới bên ngoài tươi đẹp và màu sắc như thế nào, còn bảo tôi nếu có cơ hội thì hãy đi ra ngoài thăm thú nhiều một chút.

Sau khi cơm no rượu say, Diệp Thanh Sơn đột nhiên nói với mẹ tôi: “Thím à, thím xem Trần lão gia tử cũng đã đi nhiều năm rồi.

Năm đó, con gái tôi cùng con trai bà đã từng có đính ước, nhưng mà bây giờ thời đại không còn giống trước kia nữa, hiện tại đều đề cao hôn nhân tự do.

Thím xem, có phải tôi nên hủy bỏ hôn ước ngày xưa đi hay không?” Nghe thế, sắc mặt mẹ tôi lập tức tái nhợt, bà trợn mắt há hốc mồm, chân tay luống cuống.

Mà tôi lại đột nhiên đứng lên, kiên định nói: “Không được!”

Tuy nói tôi rất thích dáng vẻ của Diệp Hồng Ngư, nhưng tôi không phải là tên mặt dày vô sỉ, người ta đã chướng mắt tôi thì tôi sẽ không ép buộc.

Nhưng đây là chuyện mà ông tôi đánh đổi vận khí cả đời mình để sắp xếp cho đứa cháu này, tôi không thể huỷ hoại vận số của ông tôi được.

Diệp Hồng Ngư có thể sẽ không nghĩ như vậy, cô ấy cho rằng tôi đang muốn ăn vạ vào nhà họ.

Cô ấy vội vàng nói với tôi: “Anh Hoàng Bì à, là do anh được tiếp thu nền giáo dục quá ít, quan niệm truyền thống bảo thủ. Anh căn bản không biết thế giới bên ngoài là cái dạng gì, tôi mới vừa tốt nghiệp đại học, anh thì ngay cả trung học phổ thông cũng chưa học hết. Tôi không có ý khinh thường anh, nhưng chúng ta thật sự không có tiếng nói chung đâu, hai chúng ta không thích hợp.”

Giọng nói của cô ấy cũng không chanh chua, thậm chí còn đang cố ý giữ lại thể diện cho tôi.

Nhưng khi nghe xong trái tim tôi lại đang nhỏ máu, thật ra tuy tôi còn chưa tốt nghiệp xong cấp ba, nhưng tôi đã đi theo ông nội học được rất nhiều tri thức, tôi dám nói bản thân mình còn có tài hoa hơn Diệp Hồng Ngư cô ta, nhưng tôi lại không mở miệng nổi.

Không khí một lần rơi vào tình thế xấu hổ, lúc này Diệp Thanh Sơn đứng lên.

Ông ấy đặt một cái hộp nhỏ có đặt mật khẩu trên bàn, ôn hòa mà nói: “Năm đó tôi quả thật đã mang ơn lão gia tử, tuy nói không biết chuyện tôi thăng chức vùn vụt có liên quan gì tới ông ấy hay không.

Nhưng Diệp Thanh Sơn tôi cũng không phải là người thất tín bội nghĩa, nơi này có một trăm triệu tiền mặt, coi như là nhà họ Diệp chúng tôi bồi thường cho chuyện hủy hôn ước đi.”

Mẹ tôi là một người phụ nữ nông thôn đích thực, nghe tới con số một trăm triệu dọa bà tới choáng váng.

Mà tôi lại không có khái niệm gì về tiền tài, tôi cũng không muốn có một trăm triệu này.

Nhưng ông nội cũng đã từng nói, vạn sự chớ cưỡng cầu, dưa hái xanh không ngọt.

Hơn nữa tính cách hiếu thắng của tôi lại bắt đầu quấy phá, tôi thấp giọng nói: “Vậy được rồi.”

Diệp Thanh Sơn vừa lòng mà cười, lấy ra một tờ thỏa thuận từ hôn, bảo tôi ký tên.

Tôi cầm bút, trịnh trọng hỏi ông ấy: “Chú Diệp, mọi người có lẽ sẽ không tin vào phong thuỷ âm dương. Nhưng cháu vẫn muốn nhắc nhở mọi người, ông nội của cháu không phải là người bình thường, chuyện năm đó ông đã định ra mà cứ hủy hoại như vậy, hậu quả chú có nghĩ tới chưa?”

Diệp Thanh Sơn không cho là đúng nói: “Không có việc gì, ta dám đến cửa từ hôn thì còn sợ cái gì chứ. Hoàng Bì, cậu yên tâm, cho dù có phiền toái cũng là của nhà họ Diệp tôi, không có liên quan gì tới cậu cả.”

Đặt lễ vật sính lễ để cưới hỏi.

Tôi bất đắc dĩ mà ký tên, mới vừa rồi tôi rõ ràng đã nhìn thấy ấn đường của Diệp Thanh Sơn xẹt qua một vệt khí đen, đây là điềm xấu, đại hung.

Tôi không thể nói, không phải tôi có suy nghĩ xấu xa, thật sự là không thể phá vỡ quy tắc của ông nội.

Ngay sau đó, cha con nhà họ Diệp liền rời đi, trước khi đi Diệp Hồng Ngư còn để lại phương thức liên hệ cho tôi, bảo tôi ngày nào đó có thời gian thì đi tìm cô ấy chơi, cô ấy nói muốn mang tôi đi trải nghiệm cuộc sống.

Tôi lặng lẽ đi theo, cho tới khi xe của bọn họ chạy ra khỏi làng, tôi nhìn thấy con chồn hương lông vàng ước chừng khoảng một gang bàn chân đột nhiên chui vào gầm xe.

Nó ghé vào nằm dưới gầm xe, hai con mắt tròn xoe quỷ dị nhìn chằm chằm về phía tôi.

Đây không phải là một con chồn da lông bình thường, mà là Hoàng Đại Tiên chân chính phát ra ánh sáng xanh.

Thấy một màn như vậy, tôi thầm nói không tốt, hồ hoàng bạch liễu hôi, sợ là nhà họ Diệp sẽ xảy ra chuyện lớn

Bạn đang đọc Ma y thần tế (Trần Hoàng Bì) của Nhất Cử Thành Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy11607142
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.