Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3408 chữ

Sáng sau dậy, mở được mắt ra… Chỉ ti hí rồi mở dần dần.. vì mắt nó chưa kịp quen với ánh sáng.. sau một thời gian nhắm để ngủ.. Chói thật.. Tay nó hơi buốt.. Hóa ra nó được tiếp nước. Nó thấy một cánh tay vắt ngang qua bụng nó, quay sang thì thấy chị, ngồi trên ghế cạnh giường nó ngủ gục.. Thương chị quá, sao chị lại tốt với nó vậy nhỉ, nó đâu là cái gì đâu.. Thật áy náy. Khuôn mặt chị trắng bóc.. Ánh sáng chiếu vào trông như một thiên thần vào buổi sớm.. Đẹp lắm, có lẽ nó đã rung động trước chị, trước người con gái đẹp như thế này.. Nhưng nó lại tự dặn lòng mình không được vậy, vì nó chỉ là thằng sinh viên quèn, là nhân viên của chị.. Đừng có mơ cao.. Và cái sự rung động đó chỉ là giữa con trai với gái đẹp thôi… Định lý muôn thủa của nó.

Tính để chị ngủ nhưng với tư thế này chị dậy sẽ mỏi nên nó gọi chị luôn…

– Chị ơi.. chị.. Dậy đi.. Sáng rồi…

– Không được.. Nhóc để chị ngủ đi.. Mà.. – Lần môi hồng của chị cong lên, mặt xụ ra, mắt vẫn nhắm nghiền.. Đáng yêu lắm, nó chỉ muốn ngắm khuôn mặt này mãi thôi…

– Chị ơi.. Em thấy khó thở quá.. – Đành chơi hạ sách này thì bà cô này mới dậy được.

– Ủa ủa sao… ? Để chị đi gọi bác sĩ!!.. – Chị hốt hoảng mở to mắt vùng dậy…

– Hề.. Em đùa đấy…

– Á.. á.. Nhóc khùng này.. Làm chị giật mình. Không thèm chơi với nhóc nữa.. hứ. – Chị quay mặt đi dỗi.

– Ai bảo gọi không dậy.. Thăm bệnh mà ngủ luôn thế à?

– Ừ ha chị quên.. hihi, nhóc cảm thấy sao rồi?

– Em đỡ rồi, giờ về được chưa hả chị?

– Không được.. Nhóc phải ở đây, còn kiểm tra nữa mà.

– Nhưng…

– Thôi, nhóc kiểm tra rồi chị với nhóc về.. hihi giờ nhóc muốn ăn gì hôn?

– Dạ không.. – Đói thì đói nhưng chả lẽ sai chị mua đồ, thấy ngại ngại sao á.

– Vậy hở.. Sao mà bụng réo to thế kia? Hihi…

Nhục không để đâu hết. Đành trống lảng..

– Ủa ai cho em vô đây vậy?

– Anh Vinh á nhóc, hôm qua nhìn nhóc như cây bị đốn á.. Đổ tự do hihi.. – Chị so sánh hay thật.

– Mệt quá mà chị, mà chị ở đây với em từ qua đến giờ à…

– Không, chị còn phải ra quán.. Rảnh đâu mà ngồi trông nhóc tồ.. hihi – Vậy người tối qua là ai nhỉ? Hay nó mơ thiệt.

– Hôm qua lúc nhóc chưa tỉnh.. Bé Ly với bé Phương Anh vô trông nhóc á, hai đứa đổi ca nhau.. lúc chị đến bảo bé Ly mãi mới chịu về á.. hihi nhóc sướng đó nha.. Nhiều người quan tâm.. ghê.

Lạ thật, sao lại vậy nhỉ? Nó đâu thân thiết gì với hai nhỏ đâu.. Việc gì hai nhỏ phải vậy, nhỏ Ly thì có thể nói là chắc áy náy.. Còn nhỏ Phương Anh, thì tại sao.

Ngồi nghĩ tẹo thì.. Chán chả buồn nghĩ nữa, ra sao thì ra.. Chị thì vẫn ngồi đó nhìn nó…

– Sao hai người đó lại thăm em nhỉ, nhỏ Ly ghét em lắm mà chị?

– Xì nhóc thì biết gì.. Mấy đứa đâu ghét bỏ gì nhóc đâu mà.

– Không ghét mà hôm qua làm em chạy tới chạy lui.. Thành ra thế này đây.

– Hihi.. Bé Ly tính trêu nhóc ấy mà, ai ngờ nhóc yếu quá.. Lúc nhóc gục xuống bé Ly khóc mãi đó, chị dỗ đến lúc gần tối mới chịu nín á…

Thật sao? Nhỏ gây ra cho nó rồi lại khóc vì nó.. Chả hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

– Vậy à?

– Ừ, nhóc tồ.. Hiểu sao được.. hihi – có lẽ nó không hiểu được thật, bọn con gái quá rắc rối.

– À mà quần áo em đâu rồi, đồng hồ đeo tay, với điện thoại em đâu chị? – Nó hơi hoảng hồn vì không thấy chiếc đồng hồ kỷ niệm của em tặng đâu cả…

– Kia kìa nhóc.. – Chị chỉ mấy thứ trên cái bàn cạnh nó, ví, điện thoại, đồng hồ. Nó cầm lên đeo vô tay luôn…

– Cái đồng hồ cũ này mà nhóc thích thế.. Hôm nào đi mua cái mới không, chị biết chỗ đấy hihi…

– Không, chiếc đồng hồ này là.. Báu vật của em.. Không thể bỏ được.

– Vậy à, chắc nhóc có kỷ niệm gì với nó à hihi…

– Ừ…

– Thế kể chị nghe đi.. – Mặt chị tỏ ra háo hức.

– Không.. Để khi khác.

– Thôi mà nhóc kể chị nghe đi mà.. – Chị bắt đầu mè nheo.

– Em mệt lắm khi nào rảnh em kể cho.. Chị mua đồ ăn giùm em đi.

Đành phải nói vậy cho bà cô này thôi chứ biết sao giờ, nó không muốn nhớ lại kỷ niệm buồn này tý nào.. Nó đã chịu phải hai vết thương trong quá khứ một là vì em, hai là về chị Thủy.. Giờ chắc chắn nó sẽ rất đau nếu nhắc lại.

– Vậy nhóc nhớ đấy… Thôi chị đi mua cháo cho nhóc nha…

– Vâng… Em cảm ơn. – Nó thuộc loại dễ nuôi, cái gì người ta ăn được nó cũng ăn được.. Chỉ sợ không có cái mà ăn thôi.

Chị vừa bước ra thì cánh cửa phòng nó mở.. Nhỏ Ly và nhỏ Chi bước vào…

– A, hai bé vô thăm nhóc này.. hihi – Chị quay sang nó, trông nhỏ Chi có vẻ ngạc nhiên, hơi hốt hoảng chút.. Còn nhỏ Ly thì trông mặt có vẻ buồn buồn.. Nhỏ mà diễn kịch thì nó đảm bảo thuộc dạng xuất sắc, vì trông mặt nhỏ thật sự buồn.. Nhưng nhỏ buồn gì.. Buồn vì nó chăng? Nực cười.. Nó không phải thù dai nhưng cũng không có tình cảm gì với nhỏ cả nên không bận tâm lắm…

– M.. Ơi cậu sao vậy? Xin lỗi nha.. Hôm qua mình bận không vào thăm cậu được, cậu khoẻ chưa?

– Ừ.. không sao mà. – Nó nhìn lướt qua nhỏ Ly, tay nhỏ có cầm bọc gì đó và nhỏ cũng đang ái ngại nhìn nó, mà không nói gì.

– Hai con mắm này.. Thấy người ta lo quá quên chào chị hử.. hihi.

Hai nhỏ vội quay sang chào chị.. Đến giờ nó không biết mấy nhỏ này với chị có quan hệ gì nữa.. Chắc là quen nhau bạn bè gì đó. Xong ba người ngồi nói chuyện bỏ mặc nó với cái bụng đói meo.. Có ăn thôi sao khó vậy trời.

Ngồi tám chán chê. Chị mới hỏi…

– Ủa mà bé Ly có gì kia.. hihi.

– Dạ cháo cho anh M đó chị.. Từ hôm qua anh chưa ăn gì đúng không? – Sao mà dịu dàng vậy trời, có đúng nhỏ Ly không ta. Còn tốt bụng mang đồ cho nó nữa…

– À… um.. – Nó lúng túng.

– Trộ ôi, sướng nhất nhóc nhá.. Chi ra đây với chị.. hihi – Nhỏ Chi cười híp đôi mắt nâu rồi đi luôn ra ngoài với chị.. Gì vậy trời.. Nó chỉ kịp…

– Ơ kìa….. Này.. này!! – Sao lại bỏ nó lại với nhỏ Ly chứ.. Nó giận thì giận nhưng không ghét gì nhỏ, Nó chỉ thấy sợ nhỏ thôi.

Còn mỗi hai đứa trong căn phòng viện. Nó nhìn nhỏ, đỏ mặt lúng túng, nhỏ thì nhìn nó như chả có việc gì cả.. Nó vội quay đi chỗ khác nghĩ ngợi.. nhưng không thành hình gì cả.. Mỗi khi lúng túng nó thường vậy..

– Anh.. – Nhỏ Ly gọi nó.

– Sao?

– Anh ăn cháo nha?

– Ừ, cảm ơn.. – Chả nhẽ mang đến rồi lại bắt nhỏ mang về, thôi thì ăn vậy hehe. Nhỏ tiến đến giường nó, đặt cái bọc đó xuống, mở ra một chiếc cạp lồng.. Rồi cậy nắp ra…

– Để em xúc cho nha?

– Thôi không cần đâu, a.. nh tự làm được mà…

Xưng hô thế này không quen nên nó ngại càng ngại hơn khi nhỏ muốn xúc cho nó nữa chứ.. Cầm cái cặp lồng lên với lấy cái thìa thì nhận ra nó vẫn dính kim.. Nước thì hết rồi, bọn bệnh viện làm ăn chán quá, nó rút kim ra luôn, hơn nhói… Nhưng kệ…

– Anh làm gì vậy.. !? – Nhỏ Ly hốt hoảng.

– Rút kim.

– Sao anh lại rút ra.. !?

– Hết nước thì rút, với lại nó vướng..

– Thì để em xúc cho lại còn lắm chuyện, nhỡ bị gì thì sao.. ?

– Không cần đâu mà..

– Nằm Im.. !! – Nhỏ quát, nó giật mình.

– Đây.. đây. – Nó sợ nhỏ theo đúng nghĩa đen, nên nằm im luôn.. hix…

Nhỏ xúc một thìa cháo lên thổi thổi.. Mái tóc nhỏ tuy cắt ngắn nhưng mái vẫn để dài.. Thành ra che hờ một bên mắt.. Nó nhìn nhỏ và cảm thấy một chút gì nó đang hấp dẫn nó.. Có lẽ tại phong cách kì lạ này của nhỏ…

– Há miệng ra.. ! – Nhỏ Ly nói như ra lệnh ý.. Mất hẳn vẻ dịu dàng nó thấy đượcbên nó chả muốn gây gì với nhỏ.. Nó chỉ biết làm theo để nhỏ xúc từng thìa cháo vô cái miệng khô khốc đắng ngắt của nó…

– Có thế mà cũng phải bảo, người gì như trẻ con thế.. – Nhỏ phụng phịu…

Những lúc này sao nó chả cảm thấy ghét nhỏ tý nào.. Ngược lại trong người nó có nhen nhóm một chút gì đó với nhỏ, qua từng cử chỉ quan tâm đến nó từ nhỏ Ly… Quả thật, một thằng ít được bạn bè chăm sóc như nó… Rất dễ rung động… Nó thiếu thốn về mặt tình bạn. Nó vẫn im lặng ăn… Cháo gì mà màu xanh lá.. Nhìn trông mất cảm tình.. Cơ mà ăn vô lại thấy ngon phết.

Tự hỏi rằng tại sao nhỏ lại đối xử với nó như vậy.. Một cốc cafe đầu tiên sẽ là đắng.. Rồi khi uống xong cổ họng sẽ lưu dữ được chút vị ngọt.. Nó thấy nhỏ với nó như một cốc cafe vậy.. Nhưng quan trọng nó không thích cafe.. Quá nhiều chất có hại và không tốt, không hợp với một thằng thích nước lọc như nó tý nào.. Cốc cafe là nhỏ, dường như sẽ không đem lại điều nó muốn là giải khát.. Nếu nó thích cốc cà phê khó hiểu này sẽ chỉ làm mọi chuyện phức tạp hơn mà thôi.. Vì vậy, nó quyết định ngưng mọi suy nghĩ về nhỏ.. Trở về với khuôn mặt không bộc lộ cảm xúc.. Dù điều đó có gây khó chịu cho nhỏ.. Lại tiếp tục lặng lẽ ăn cho đến khi hết cháo và nhỏ dọn.. Hai đứa không nói với nhau một lời nào.. Mồm nó ít ra cũng rặn được vài từ..

– Cảm ơ..n..

– Ừ.. Không có gì, em về đây.. – Nhỏ trở về với khuôn mặt lạnh băng, rồi xách cặp lồng đi về.. Áy náy thật..

Nhắn một tin nhờ thằng Tuấn hôm nay điểm danh giùm nó.. Rồi nó lại nằm tự kỷ.. Chị bỏ nó trong đây với nhỏ Ly.. Chắc giờ chị đã ra quán, còn nhỏ Chi với nhỏ Ly chắc cũng về rồi.. Chán thật, giờ chả còn ai ở đây với nó cả.. Đang bấm bấm nghịch điện thoại thì cửa phòng nó mở ra.. Cái dáng cao cao nhỏ nhắn, khuôn mặt lạnh băng với chiếc cằm nhọn, mái tóc dài màu bạch kim… Nhỏ Phương Anh bước vào phòng tiến đến gần chỗ nó…

– Ơ.. ? – Nó ngạc nhiên, mặc dù chị bảo hôm qua nhỏ cũng đến rồi, cơ mà nó ngạc nhiên nó với nhỏ quen biết gì nhiều đâu mà lại đến thăm rồi trông nó haizz.. Khó hiểu quá.

– Đến thăm không được à? – Nhỏ cất cái giọng nói trong trẻo của nhỏ lên, gặp nhỏ thì nhiều lần rồi nhưng nghe nhỏ nói được vài có vài lần nên nó thấy lạ…

– À Ừ.. được.. – Nó lúng túng.

– Ăn gì chưa?

– Rồ..i.

– Gì?

– Cháo.

– Của ai mua?

– L..y.

Xong nhỏ không hỏi nữa, rồi nhìn quanh người nó.. Ánh mắt lạ lắm, không tài nào hiểu được ẩn chứa sau con mắt kia.. Là nỗi niềm gì, cố gắng lắm nó mới đọc được nhưng mới chỉ thấy một nỗi buồn được băng giá bao phủ thôi.. Mùi thuốc sát trùng làm nó khó chịu, giờ nó rất muốn ra khỏi đây…

– Nè.

– Sao?

– Tìm bác sĩ giùm được không?

– Làm gì?

– Muốn ra viện. Mùi này không quen.

– Đã khỏe chưa?

– Rồi mà.

– Ừ.. Chờ chút.

Nhỏ đứng dậy.. Bước ra ngoài cửa.. Không thể tin là nó được nói chuyện với nhỏ nhiều đến vậy.. Người gì kì lạ, có tốt thì cứ phô ra.. Việc gì phải tốt theo kiểu dấu thế.. Được cái giờ mái tóc bạch kim của nhỏ không làm nó thấy ác cảm vì thật sự nó giúp nhỏ đẹp hơn và quan trọng nhỏ quan tâm đến nó.. Điều đó làm nó thấy nhỏ tốt.. Tính cách nó là vậy, rất dễ đánh giá con người dù chỉ qua một hành động.. Dĩ nhiên là ở trong đầu thôi, mong lần này nó đánh giá đúng về nhỏ Ly và Phương Anh, hai cô tiểu thư này…

Lúc sau nhỏ đi vô phòng, theo sau là một ông bác già có vẻ trung niên.. Ông ấy cũng chỉ khám qua loa rồi kết luận nó khỏi rồi.. Hôm qua chỉ cảm sốt thông thường thôi.. Giỏi thật. Thay xong bộ quần áo của mình, nó bước ra vẫn thấy nhỏ Phương Anh ở phòng đang nhìn nó.. Tưởng nhỏ về trước rồi chứ nhỉ…

– Sao chưa về?

– Đợi..

– Ai?

Nhỏ chỉ tay vào nó, cái hành động này tuy rất hồn nhiên nhưng trong đó vẫn chứa sự lạnh lẽo vốn có của nhỏ, nhưng với vẻ đẹp mê hồn này thì dù có lạnh đến mấy cánh đàn ông cũng muốn làm tan chảy.. Riêng nó chắc không, vì nó hiểu mình là ai và địa vị gì.

– Vậy à.. Giờ về được chưa?

Nhỏ không nói gì chỉ gật đầu.. Rồi bước ra khỏi phòng trước nó, nó lấy đồ rồi đi theo sau.. Có phần người hơi cảm thấy xuống sức nên nó chỉ đi từ từ với lại cũng không dám đi gần nhỏ.. Đã cao còn thêm đôi guốc kia thì giỏi lắm nó đến tai nhỏ là cùng. Thành ra nhỏ ra ngoài viện trước nó.. Mà quên mất còn viện phí chưa đóng nữa.. haizz, không biết hết nhiều không đây, may mà nó đem theo ví. Tiến đến quầy của con thu ngân hỏi, đọc rõ cả số phòng mà nó bảo có người đóng viện phí rồi.. Lạ thật, ai mà có lòng tốt giúp nó nhỉ…

– Ủa chị biết ai không nhỉ? – Nó hỏi nhỏ thu ngân một câu như kiểu nó đang thiếu iốt ý.

– Không anh ạ.. Một chị gì đó cao cao.. Hình như lúc anh nhập viện chị ấy có đi theo thì phải.. – Lúc đó thì ngất rồi còn biết quái gì đâu, thôi để hỏi chị Huyền sau.. Giờ về đã, kiểu này lại mang ơn người ta rồi…

Ra khỏi bệnh viện mới thấy sảng khoái, đúng là cái mùi khó chịu kia làm con người ta muốn bệnh luôn ấy.. Càng nằm trong viện khéo có khi càng bệnh cũng lên. Cũng không thấy nhỏ Phương Anh đâu cả, chắc về trước rồi cũng nên.. Kệ, hơi đâu mà quan tâm chứ.. Điều nó quan giờ là về bằng cách nào đây.. Nó không có xe mà chắc để ở quán rồi.. Dù có nó cũng không biết đường mà về hix.. Đành bắt xe ôm vậy.. Bỗng…

– Kíttt… ! – Nhỏ Phương Anh đang ngồi trên chiếc xe máy màu đỏ, trông có vẻ nữ tính phết.. Nhỏ quay sang nhìn nó..

– Lên xe.. đi về… – Có cần phải kiệm lời thế không chứ, nó còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cơ..

– Ơ.. ?

– Ơ.. a gì? Thế giờ có về không.. ?

– Có..

– Có thì lên xe.. ! Còn đứng đấy làm gì?

– Nhưng.. – Ngại thật, tự dưng lại rơi vào hoàn cảnh này.. Thân thiết gì đâu mà đi thăm bệnh rồi còn đón về thế này.. Khó xử quá đi thôi.

– Không cần ngại.. Lần này tôi giúp thì lần sau giúp tôi, thôi lên xe mau đi.. nắng rồi nè. – Hơ, nhỏ như đang đọc được suy nghĩ của nó vậy, mà lần đầu tiên nó thấy nhỏ Phương Anh nói chuyện kèm theo chủ ngữ với nó đấy lạ thật.. Băng tan một chút rồi chăng? Nó lúng túng..

– Thế.. Đèo hay tôi đèo.. – Nhất thời cũng chưa biết gọi nhỏ thế nào đây, tên hay cậu tớ gì nhỉ? Thôi thì cứ trống không cho lành..

– Tôi đèo.. Đang bệnh còn đòi.. – Hình như nhỏ cũng vậy, không biết gọi nó như thế nào.. Ít ra như thế bớt ngại mà thấy gần gũi với nhỏ hơn..

– Ừ.. – Nó từ từ trèo lên xe phía sau của nhỏ.. Chưa ngồi vững bám víu vô đâu, nhỏ đã phóng đi rồi.. Suýt té.. Nguy hiểm thật. Nhưng đang đi nhờ lên cũng không dám kêu ca…

Ngồi sau nhỏ, mà tóc tạt hết cả vào mặt, tóc nhỏ dài mà còn để xoã chứ.. Thành ra cái mặt nó được tiếp xúc hoàn toàn với mái tóc bạch kim của nhỏ.. Thơm lắm, không riêng gì mái tóc mà mùi của nhỏ nữa.. Thơm mà quen.. Không hiểu nó rất có ấn tượng với mùi này. Đang nghĩ ngợi để nhớ lại thì nhỏ gọi..

– Nè…

– Hả?

– Phòng chỗ nào?

– Gần quán chị Huyền.

– Gần là chỗ nào?

– Thôi cho xuống quán luôn được rồi mà, không cần đến nhà đâu.. Lấy xe nữa.

– Nói nhiều.. Giờ có chỉ phòng không? – Ôi trời ơi, giọng đã lạnh còn đanh đá thế ai mà chịu được.

– Cái phòng màu trắng đối diện mấy của hàng quần cáo đó…

– À.. – Giọng nhỏ như kiểu vừa phát hiện ra điều gì đó.

– À gì?

– Có đi qua mấy lần rồi.. Tưởng chỗ đó bỏ hoang.. – Má con nhỏ này, chỗ nó ở.. Dám nói bỏ hoang. Đang trên xe nên cũng không thèm cãi lại nhỏ nữa.. Lúc sau..

– Đến rồi này.. Cho xuống giùm.. – Nó gọi nhỏ khi thấy căn phòng quen thuộc đang ở trước mặt rồi. Nhỏ dừng lại.. Nó trèo xuống, móc chiếc chìa khóa để trong ví ra mở cửa phòng.. Biết thế này dễ mất, nhiều lúc muốn đánh thêm chìa nữa nhưng toàn quên với lười lên thôi.

– Cảm ơn nha..

– Ừ..

– Vào phòng chơi không.. ? – Nó chợt thấy mình ngu khi thốt ra câu hỏi vô duyên này.

– Hứ.. Đồ ngốc! – Rồi nhỏ phóng xe đi thẳng, nó không kịp chào.. Gì vậy trời, nhỡ miệng thôi mà.. Chưa kịp xin lỗi đã mắng luôn rồi.. haizz.

Nó vào phòng khép cửa lại rồi nằm trên chiếc giường quen thuộc để ngủ, không đói lắm vì ăn cháo của nhỏ Ly mang cho rồi.. Chắc chiều nay khoẻ lại ngay thôi.

Bạn đang đọc Mãi Mãi Yêu Em của Không rõ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ninhthành
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 319

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.