Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 957 chữ

Cô nói xong, tiếng bàn tán bên ngoài lập tức bùng nổ xôn xao, thỉnh thoảng bọn họ cũng từng nghe nói trong thành phố có người đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng mà ở trong huyện của bọn họ thì chưa bao giờ nghe nói đến chuyện này, càng chưa từng nghe nói có chuyện chị gái dẫn theo em trai phân gia với cha, chuyện này có vẻ chẳng ra thể thống gì cả.

Mấy người lớn tuổi của gia tộc được Ân Ngọc Lỗi mới đến ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng cũng biết vì sao cô lại gọi bọn họ đến, thì ra còn có chuyện phân gia đang chờ bọn họ.

Chú của Ân Đại Thành là Ân Thụ Lâm cung coi như là người có bối phận lớn nhất ở nơi này, cũng là người có quan hệ huyết thống gần nhất với Ân Đại Thành, ông ấy ho khan một tiếng, có chút không đồng ý nói: “Ngọc Dao à, mấy ngày nay đúng là con đã chịu tủi thân rất nhiều, các ông không chú ý đến tình hình của con kịp lúc, đó là lỗi của các ông. Nhưng mà hiện tại mẹ kế của con đã bị trong huyện yêu cầu phải lao động cải tạo, do thôn trưởng và tất cả mọi người giám sát, sau này bà ta chắc chắn sẽ không ăn hiếp con nữa, con cũng không cần thiết đòi phân gia làm gì. Em trai của con còn nhỏ lắm, nó lại còn chưa đến tuổi để tự xây dựng gia đình riêng, phân gia cái gì mà phân chứ? Đoạn tuyệt quan hệ thì lại càng thái quá hơn, làng trên xóm dưới của chúng ta từ trước đến nay chưa bao giờ xuất hiện chuyện đoạn tuyệt quan hệ này, cha của con vẫn còn thương yêu hai đứa lắm.”

“Thương yêu?” Ân Ngọc Dao cười lạnh, lộ ra vẻ mặt chán ghét nhìn Ân Đại Thành: “Ông ta yêu thương con mà sẽ trơ mắt nhìn Lý Thúy Như cắt xén đồ ăn của tụi con? Ông ta yêu thương tụi con mà sẽ mắt nhắm mắt mở với những hành vi của Lý Thúy Như sao? Mỗi ngày ông ta và Lý Thúy Như đều ăn bánh bao trứng gà, con và em trai của con đến cả ăn cháo rau dại cũng ăn không đủ no, ông sẽ yêu thương con cái và cháu của mình theo kiểu này sao?”

Ân Thụ Lâm xấu hổ nhếch mép, ấp úng cười mỉa nói: “Cha con là đàn ông cả ngày chỉ biết cắm đầu làm việc, có lẽ chỉ là không chú ý đến những chuyện này thôi.”

“Không chú ý? Cả ngày đều ngồi cùng nhau ăn cơm mà ông ta không chú ý được sao? Ông ta bị đui à?” Ân Ngọc Dao không chút khách sáo nói: “Chẳng qua ông ta sợ chọc Lý Thúy Như không vui, cho nên mới để mặc cho bà ta ăn hiếp chúng con mà thôi. Người ông ta yêu thương chỉ có Lý Thúy Như, đó mới là cục cưng của ông ta.”

Ân Thụ Lâm bị từ ngữ miêu tả của Ân Ngọc Dao làm cho xấu hổ đến mặt mày đỏ bừng, có hơi ngượng ngùng oán trách: “Cái con bé này, con đừng có ăn nói lung tung.”

“Con không nói lung tung gì hết, tất cả đều là sự thật.” Ân Ngọc Dao lạnh nhạt nhìn về phía Ân Thụ Lâm, hơi bĩu môi nói: “Ông hai, con kính ông là bậc cha chú trong gia tộc cho nên con mới bảo Tiểu Lỗi mời các ông đến làm người chứng kiến. Nhưng cũng chỉ là người chứng kiến mà thôi, con không phải đang hỏi ý kiến của ông, cho dù các ông có không đồng ý thì con cũng nhất định sẽ phân gia. Nếu các ông không thể làm chủ, vậy con sẽ đến huyện đến thành phố mời lãnh đạo về làm chủ. Mẹ của con mới hi sinh không đến ba năm, con cũng không tin bọn họ sẽ trơ mắt nhìn con và Tiểu Lỗi bị ăn hiếp.”

Vừa nghe nói Ân Ngọc Dao sẽ đến huyện đến thành phố, đừng nói là mấy người lớn trong gia tộc, đến cả đại đội trưởng cũng phải toát mồ hôi. Hôm nay bọn họ cũng coi như chứng kiến được năng lực kêu gọi của Ân Ngọc Dao rồi, nếu có việc cô thật sự sẽ dám chạy đi tìm lãnh đạo thật đó! Mấy người trong thôn bọn họ đừng nói là người dân bình thường, đến cả đại đội trưởng cũng không có năng lực này, cũng không có can đảm để làm thế. Con bé Ân Ngọc Dao này thật sự có bản lĩnh đâm thủng bầu trời đó, cô thật sự chẳng để tâm đến ai cả.

Ân Thụ Lâm thở dài, có chút rầu rĩ mà nhìn Ân Đại Thành, trong lòng hận sắt không thành thép, một thằng đàn ông lại cứ để mặc cho vợ hai ăn hiếp con gái ruột của mình, đúng là quá hèn nhát, còn liên lụy làm bà con họ hàng như bọn họ cũng mất mặt theo.

“Phân gia kiểu gì đây chứ?” Ân Thụ Lâm nhìn ba căn nhà gạch mộc ở trước mặt, rầu rĩ: “Hiện tại mùa màng không tốt, ăn cơm no cũng đã là hi vọng xa vời, cha con làm gì có tiền xây nhà phân gia chứ. Chờ thêm vài năm nữa, em trai con trưởng thành cưới vợ rồi lại xây nhà phân gia có được không?”

Bạn đang đọc Mang Bảo Tàng Niên Đại Xuyên Về Thập Niên 70 của Tín Dụng Tạp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ifiwereyoung
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.