Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiễn Biệt, Mong Muốn Cuối Cùng!

Tiểu thuyết gốc · 1625 chữ

Lần triệu hoán võ hồn lần này, khiến khí sắc trên gương mặt già nua của lão càng thêm tái nhợt.

- Bí mật này, ta cứ nghĩ sẽ mang nó theo cho đến khi cuối đời.

- Nhưng khi gặp được con, đang nằm bên đường trước cửa thôn, trong tâm ta lại sáng lên một tia hi vọng.

- Khi con thức tỉnh hồn lực chỉ có nhất cấp, ước nguyện ấp ủ bấy lâu nay của ta cũng đã dập tắt hoàn toàn!

"..."

Chậm rãi tựa lưng trên chiếc ghế dài, hai tay lão nắm chặt bàn tay Tự Minh, ánh mắt nhìn xa xa lên bầu trời, bình thản nói tiếp.

- Thời điểm đó, ta đã từ bỏ ý định giao lại Huyền Giới cho con!

- Nếu không có đủ thực lực, thì chiếc nhẫn này cũng chỉ gieo rắc mầm tai họa mà thôi.

- Nhưng không ngờ được rằng, thời gian sau đó tốc độ tu luyện của con lại nhanh như vậy.

- Chưa đầy 7 tuổi đột phá Hồn Sư, hai năm sau đã là Đại Hồn Sư rồi!

- Con quả là một đứa trẻ thiên tài a!

- Gặp được con chính là điều may mắn nhất trong cuộc đời, bây giờ ta có thể an tâm giao lại nó cho con!

....

Nói xong lão thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, rồi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi.

Nhận thấy Lão Thôn Trưởng không nói gì thêm nữa, Trần Tự Minh cũng lẳng lặng ngồi một bên. Hai người, một già một trẻ nắm tay nhau cùng hưởng thụ ánh chiều tà ấm áp, như điều họ vẫn thường làm suốt những năm tháng trước đây.

Không biết qua bao lâu, cảm giác được ấm áp nhiệt độ trên bàn tay Lão Thôn Trưởng đã biến mất từ lúc nào. Chợt một luồng hồn lực trừ trên người Trần Tự Minh bạo động mà ra, bình cảnh cấp 30 lập tức bị phá vỡ.

Cặp mắt đang nhắm lại của hắn bỗng mở ra, Sharingan màu đỏ máu xuất hiện, song câu ngọc đang liên tục xoay tròn, thời điểm dừng lại thì con mắt phải đã thay đổi.

"Tam câu ngọc Sharingan!"

Không kịp cảm thụ những biến hóa trên người, Trần Tự Minh vội vàng đứng dậy, chăm chú trên gương mặt ôn hòa của Lão Thôn Trưởng. Chỉ còn lại một nụ cười ấm áp, mãn nguyện hiện rõ.

Từng giọt nước mắt từ trên má Tự Minh lăn xuống. Hắn đã mất đi người thân duy nhất trên thế giới này, bỗng một cảm giác cô độc, trống rỗng bất chợt ập tới, khiến hắn không kìm được mà ngửa mặt lên khóc rống.

Nước mắt không ngừng rơi, ánh nắng chiều tà rọi lên khuôn mặt, óng ánh những giọt trân châu càng tô đậm thêm cho khung cảnh thê lương trước mắt.

Sự kết thúc này lại mở ra một khởi đầu mới, một tương lai đầy màu sắc phía trước.

Ngày hôm sau, Tự Minh cùng mọi người trong thôn làm hậu sự cho Lão Thôn Trưởng. Mộ của lão được đặt ở trung tâm vườn dược thảo, theo ý nguyện của hắn.

Sáng ngày thứ hai kể từ khi Lão Thôn Trưởng qua đời, Trần Tự Minh đang nằm tựa lưng trên chiếc ghế dài, hai mắt nhắm lại, đắm chìm trong cảm giác tươi mát yên bình sáng sớm của thôn Mộc Hồn.

Từng tia nắng ấm áp, len lỏi qua những chiếc lá, xuyên qua những giọt sương sớm, rọi lên khuôn mặt anh tuấn còn có phần non nớt của Trần Tự Minh. Những tia sáng óng ánh này khiến gương mặt của hắn như đang phát quang, tựa như những viên dạ minh châu đủ mọi màu sắc.

Tự Minh muốn nằm ở đây, như lão vẫn thường làm, như một lần tưởng niệm cuối cùng trước khi hắn rời thôn. Quả thật khi nằm ở đây, tâm hắn bỗng trở nên thanh thản và bình yên lạ thường.

....

Từ từ mở mắt, hắn lấy từ trong túi áo ra chiếc hộp gỗ mà lão đã giành tặng trước lúc ra đi. Mở nó ra, nhẹ nhàng cầm lấy Huyền Giới đeo lên ngón giữa tay trái của mình. Một cảm giác thanh lương từ chiếc nhẫn truyền đến, rất thoải mãi.

Chuyển vào hồn lực của mình, Huyền Giới bị kích thích lập tức phát ra lam quang nhàn nhạt, dùng ý niệm xem xét một vòng bên trong.

Diện tích không gian khoảng hơn hai mươi lăm thước vuông, bên trong cất chứa hai quyển sách, một tờ giấy, và mấy khối kim loại kì lạ nằm lẫn lộn cạnh những túi kim tệ.

Trần Tự Minh lấy từ trong đó ra trang giấy, phía trên có chữ viết của Lão Thôn Trưởng để lại:

”Tử Minh à! Khi con đọc được lá thư này, thì cũng là lúc ta đã rời xa thế giới, rời xa con. Gặp được con, là điều may mắn và tự hào nhất mà ta có được trong cuộc đời. Con là một đứa trẻ ngoan và thông minh. Lời muốn nói, ta cũng đã nói hết lúc giao lại Huyền Giới cho con rồi. Bên trong nó, là toàn bộ những tích góp của ta trong suốt khoảng thời gian còn là Hồn Sư trên đại lục. Tưởng chừng tất cả những thứ này sẽ theo ta xuống mồ, biến mất khỏi thế gian, nhưng không ngờ rằng ông trời lại chiếu cố ta lúc gần đất xa trời như vậy."

"Tử Minh con quả nhiên là một thiên tài, thiên phú còn mạnh hơn ta rất nhiều. Những thứ này hi vọng sẽ giúp ích được cho con trên bước đường tu luyện. Ta chỉ hi vọng một điều ở con, hãy thay ta khiêu chiến và đánh bại hắn, kẻ đã từng khiến ta phải trả giá cho sự kiêu ngạo của bản thân. Đây coi như là một chút tâm nguyện cuối cùng, để thỏa mãn lòng tự tôn sòn sót lại thời tuổi trẻ đi."

"Bây giờ, chắc hẳn hắn đã đột phá lên Phong Hòa Đấu La, nếu sau này con có thể đạt đến cấp bậc như vậy thì hãy khiêu chiến, còn không thì đừng nghĩ đến chuyện này. Ta không muốn nhìn thấy con, vì thực hiện tâm nguyện của lão già khọm này, mà gặp phải nguy hiểm"

"Phía trên là công thức điều chế một loại đan dược, có thể ngăn chặn độc tính từ võ hồn Bích Lân Xà Hoàng của hắn, mà ta đã dành thời gian dài nghiên cứu được. Hi vọng sẽ giúp con chiếm lợi thế, trong trận chiến với hắn. Cuối cùng ta muốn nói với con một điều: Tự Minh, con là đứa trẻ vô cùng đặc biệt, con xuất hiện khiến cuộc đời một mực tẻ nhạt của ta trở nên sinh động vô cùng, đem lại niềm hạnh phúc, niềm hi vọng cho một lão già lúc cuối đời."

"Hãy luôn nhớ một điều rằng, gia gia luôn mãi ở đây, luôn dõi theo và chúc phúc cho con!"

....

Đọc hết những dòng chữ cuối cùng, những giọt lệ trong mắt Tự Minh ồ ạt rơi xuống, thấm ướt một mảng lúc nào không hay. Những ngày vừa qua, là khoảng thời gian hắn rơi nước mắt nhiều đến vậy, lần duy nhất và cũng sẽ là cuối cùng.

Vươn cánh tay gạt đi nước mắt trên má, cận thận gấp lại lá thư, cất vào một góc trong Huyền Giới, rồi tiếp tục lấy ra hai cuốn sách. Lần lượt mở chúng ra, lướt sơ qua một chút. Một quyển ghi lại những kiến thức xung quanh về hồn thú, cũng như những địa điểm Lão Thôn Trưởng từng đi qua. Bên trong còn chỉ rõ một số nơi đặc biệt, ít người biến đến, thậm chí là không có con người sinh sống.

Quyển sách còn lại thì dày hơn một chút, bên trong là những nghiên cứu về dược thảo, võ hồn hệ thực vật các loại, và thông tin liên quan đến chúng trên đại lục. Trần Tự Minh ước lượng một chút, chí ít cũng có hàng trăm loại ở đây.

Những ghi chép này, cho thấy vốn kiến thức sâu rộng, cũng như tâm huyết đã bỏ ra của Lão Thôn Trưởng là lớn như thế nào.

Đặc biệt ở những trang cuối, gây nên sự chú ý của Tự Minh, một trang trong đó nổi bật lên dòng chữ:

”Tiên thảo, Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc!”

Khi mới chứng kiến cái tên này hiện lên trước mắt, hắn đã không khỏi giật nảy mình một cái. Trần Tự Minh không còn xa lạ gì, nó là tên loại tiên phẩm mà Đường Tam tặng cho Đái Mộc Bạch phục dụng, trước khi tham gia Tinh Anh Cao Cấp Hồn Sư học viện toàn đại lục.

Nó là một trong những cơ duyên lớn nhất để Sử Lai Khắc Thất Quái, có thể trở thành những cường giả đứng đầu Đấu La đại lục sau này.

Tiếp tục lật xem, hắn đếm được có hơn hai mươi loại thảo dược quý hiếm được liệt kê ở đây, thậm chí được lão miêu tả là chỉ có trong truyền thuyết.

Ngoài tiên phẩm Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc ra, hắn còn thấy được hai loại dược thảo khác, là Tuyết Tàm cùng Cửu Phẩm Tử Chi, đã được Đường Tam nhắc đến trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn. Còn lại là những loại dược thảo vô cùng quý hiếm, hắn chưa từng nghe qua bao giờ.

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 22
Lượt đọc 322

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.