Kinh Khủng Đau Đớn, Ngoại Phụ Hồn Cốt!
Sau gần nửa giờ thời gian, cảm giác đau rát trên gương mặt mới dần dần biến mất. Hai cánh tay Trần Tự Minh vô lực chống đỡ mặt đất, liên tục hít sâu từng ngụm khí. Hắn như vừa mới phải trải qua một trận tra tấn trên thể xác kéo dài, toàn thân thoát lực không còn chút sức, cả người ướt sũng mồ hôi, thực sự là vô cùng thê thảm.
Vẻ ngoài chật vật là vậy, nhưng tinh thần hắn lại cực kì thanh minh lạ thường, linh hồn dường như mới được gột rửa qua một lần, các giác quan trở nên vô cùng sinh động. Thế giới xung quanh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Không cần dùng mắt thường để quan sát, hắn có thể dễ dàng phát giác những phiến lá đang không ngừng đung đưa, đám Lam Ngâm Thảo đang không ngừng lắc lư, khé chuyển động theo từng đợt gió nhẹ thoáng qua, một số tiểu hồn thú đang chảy nhảy trên mặt đất ẩm ướt, dẫm lên liên tiếp cỏ dại,....
Xác con Quỷ Diện Lôi Điểu đang nằm trên mặt đất phía sau lưng hắn, những giọt máu vẫn còn đang tiếp tục rỉ ra từ chỗ vết thương, rơi xuống tí tách tạo thành một vũng huyết nhỏ đỏ thẫm ngay phía dưới,... Tất cả mọi thứ xung quanh hắn đều có thể dễ dàng nhận thấy được ngay cả khi đang nhắm lại hai mắt.
"Một trải nghiệm vô cùng mới mẻ và kì diệu!"
Những điều bất thường liên tiếp kéo đến trong một khoảng thời gian ngắn, khiến tâm tình Tự Minh có chút mông lung bất định, nhất thời khó mà bình tĩnh. Hắn vội hít sâu một hơi, cố trấn định bản thân rồi khẽ vươn tay sờ lên gương mặt.
"..."
Thật kì lạ, thứ hắn chạm vào không còn là da mặt của mình nữa, thay vào đó là một lớp vật chất cứng cáp, chạm vào có cảm giác hết sức nhẵn mịn, trươn trượt rất dễ chịu. Có thứ gì đó đang bao phủ bên ngoài khuôn mặt của hắn.
"Thứ quỷ quái này là gì a?"
Không có thời gian để ý đến Tiểu Hắc một bên đang lo lắng, Trần Tự Minh vội vàng chạy đến trước thi thể Quỷ Diện Lôi Điểu, rút thanh kiếm Kusanagi đang cắm chặt trong đầu của nó ra, vẩy mạnh một cái vung đi máu tươi bám trên thân kiếm, giơ lên trước mặt quan sát.
Trên mặt kiếm bóng loáng, hình ảnh gương mặt hắn xuất hiện rõ ràng trên đó. Chỉ thấy gương mặt bay giờ đã được bao phủ bởi một tầng vật chất màu trắng xám, dựa theo từng đường nét các bộ phận gương măt hình thành tương tự một chiếc mặt nạ.
Ở trên đó dễ nhận thấy những đường vân màu đỏ đậm từ phía rìa ngoài, kéo dài uốn lượn, hướng vào rồi hội tụ dần tại trung tâm giữa hai lông mày, tạo thành một mũi nhọn duy nhất dọc theo sống mũi đi xuống, đến hết phần mũi thì dừng lại.
Chiếc mặt nạ còn lộ ra khoảng trống nơi hai mắt, dưới mũi là một hàm răng được khắc sâu một cách rõ nét, chính nở rộ một nụ cười trông vô cùng đáng sợ. Tất cả tạo nên một gương mặt dường như địa ngục ác quỷ đang mỉm cười, lộ ra toàn bộ hàm răng trắng muốt, thực sự là quỷ dị không kém phần kinh hủng.
Nhìn thấy trọn vẹn diện mạo của thứ này, đầu óc Trần Tự Minh liền không ngừng lướt qua vô vàn suy nghĩ. Nhưng tất cả chúng đều hướng về một cái danh tự, hắn không thể kiềm chế được hưng phấn, trái tim như ngừng nhịp đập trong khoảnh khắc này.
"Không thể nào!"
"Đây là...Ngoại Phụ Hồn Cốt? Là Ngoại Phụ Hồn Cốt a!"
...
Hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng, đây chính là Ngoại Phụ Hồn Cốt không sai, thứ được giới Hồn Sư trên đại lục này mệnh danh là báu vật vô giá, chỉ đứng sau – Thập Vạn Niên hồn hoàn hồn cốt.
Tình cảnh xuất hiện Ngoại Phụ Hồn Cốt của hắn rất tương tự với Đường Tam, chỉ khác ở chỗ ngoại phụ hồn cốt của Đường Tam là tám cái chân nhện – Bát Chu Mâu, còn của hắn lại là cái mặt nạ.
Theo như lời Đại Sư đã từng nói qua, hồn cốt là một dạng năng lượng của hồn thú khi chết ngưng tụ hình thành một loại vật thể đặc thù. Tỉ lệ xuất hiện hồn cốt là một phần ngàn, còn đối với Ngoại Phụ hồn cốt thì tỉ lệ này con chưa tới một phần vạn.
Những tỉ lệ này cũng chỉ là tương đối mà thôi, thậm chí còn thấp hơn rất nhiều. Tỉ lệ xuất hiện hồn cốt gần như là một trăm phần trăm đối với Thậm Vạn Niên hồn thú phía trên, đó là lý do vì sao mà giới hồn sư sắp xếp Ngoại Phụ hồn cốt đứng sau Thập Vạn niên hồn hoàn hồn cốt. May mắn hấp thu được mười vạn năm hồn hoàn, đồng nghĩa với việc sẽ chắc chắn sở hữu một khối hồn cốt cấp bậc mười vạn năm, ngay từ chính con hồn thú đó sản sinh ra.
Trên thực tế, để hồn thú sau khi chết có thể ngưng tụ ra hồn cốt thì còn phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố đặc thù. Hồn thú phẩm chất càng cao cấp, thực lực cùng niên hạn càng lớn thì tỉ lệ sinh ra hồn cốt càng tăng thêm, phẩm chất hồn cốt lại càng tốt, hồn kĩ cung cấp cũng cường đại hơn.
Hồn cốt thông thường chỉ cung cấp một hồn kĩ duy nhất, nhưng đối với thập vạn niên hồn cốt thì là hai. Tất cả đều là những khả năng đặc trưng nhất của hồn thú đó ngưng tự mà thành.
Khác với những hồn cốt thông thường, Ngoại Phụ hồn cốt lại được xếp vào một tầng thứ hoàn toàn riêng biệt, vượt trội hơn tất cả. Ngoài việc tăng lên cho hồn sư sở hữu toàn bộ mọi phương diện, nó còn mang theo những khả năng vô cùng đặc biệt, là mạnh mẽ nhất của hồn thú sản sinh ra.
Điển hình như độc tố của Bát Chu Mâu trên người Đường Tam, chính là dựa trên độc tính nổi tiếng kinh khủng của Nhân Diện Ma Chu, hơn thế nữa còn đặc biệt biến dị thêm phần đáng sợ.
Nhưng đó chưa là gì so với đặc tính ẩn giấu đằng sau, hồn sư giới ít ai biết đến điều này, nổi bật nhất để Ngoại Phụ hồn cốt có thể trở nên đặc biệt trân quý như vậy, chính là khả năng - Tiến Hóa.
Ngoại Phụ hồn cốt sẽ nương theo hồn sư mà trưởng thành, càng tiến hóa nhiều lần, những lợi ích mang lại cho hồn sư sở hữu lại càng lớn. Trải qua mỗi lần tiến hóa như vậy, sẽ xuất hiện thêm những khả năng đặc biệt khác, chỉ hồn cốt đó mới có thể sở hữu. Đến cuối cùng, Ngoại Phụ hồn cốt có thể tiến hóa đến cảnh giới Thần Cấp, mang sức mạnh mà chỉ những vị thần mới có thể có được.
Những ý niệm này chỉ lướt qua trong đầu Tự Minh chốc lát, biết được lai lịch thứ vừa mới xuất hiện trên gương mặt, cũng chẳng dư thừa thời gian để bản thân tìm hiểu cặn kẽ những khả năng của nó, giống như một bản năng, hắn thử dùng ý niệm của mình thu lại cái mặt nạ này.
Đúng như phỏng đoán, quỷ dị mặt nạ một lần nữa chậm rãi biến trở về trạng thái lỏng, trong nháy mắt đã ẩn tan sau làn da mặt của hắn, không để lại chút dấu vết nào. Gương mặt cũng đã hồi phục về trạng thái ban đầu, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy có chút ngưa ngứa nhất thời chưa có thể thích ứng hoàn toàn.
"Gâu, gâu!"
Nghe được tiếng sủa bên tai, Trần Tự Minh vội quay sang nhìn Tiểu Hắc đang hưng phấn phe phẩu cái đuôi. Quả trứng kì lạ luôn ngậm trong miệng cũng đã rơi xuống, lăn sang một bên từ lúc nào.
Vừa mới rồi, những cảm xúc vạn phần lo lắng cùng bất an của Tiểu Hắc, hắn đều có thể cảm nhận được chân thực, không chỉ là những cử chỉ ân cần bên ngoài mà còn là những tín hiệu rung động liên hồi truyền đến, thông qua sợi dây liên kết linh hồn. Điều này càng chứng minh những phỏng đoán ban đầu của hắn là hoàn toàn chính xác.
- Đừng lo lắng, tao không sao a!
- Trước tiên hãy rời khỏi đây trước đã rồi tính sau!
An ủi Tiểu Hắc một câu, rồi từ trong cánh của Quỷ Diện Lôi Điểu rút ra phi tiêu Kunai, thu vào trong Huyền Giới. Trước khi rời đi, Trần Tự Minh không quên tranh thủ dùng Kusanagi cắt trên người Quỷ Diện Lôi Điểu hai cái đùi lớn, thanh kiếm vô cùng sắc nhọn không khó để xuyên qua da thịt con quỷ điểu gần năm ngàn năm tu vi này.
Hắn dự định sau khi tìm được chỗ nghỉ ngơi ổn thỏa sẽ dùng nó nấu một bữa lớn, coi như là tiệc chiêu đãi mừng cả một lần nữa hội ngộ.
Mới hoàn thành xong công tác trên tay, quay sang nhìn đã thấy Tiểu Hắc ngậm quả trứng ban nãy trong miệng, ánh mắt lom lom sáng rực nhìn hắn, có thể chận thấy tinh quang liên tiếp bắn ra trong đó. Trần Tự Minh không khỏi lấc lấc đầu, mỉm cười một tiếng.
- Đi thôi!
- Tối nay nhất định cho ngươi ăn thỏa thích!
....
"Gâu!"
Nói xong, không chần chờ thêm nữa, lập tức phóng thích Tâm Võng bao quát không gian xung quanh, xác định phương hướng một chút rồi đạp trên Bạo Bộ mang theo Tiểu Hắc nhanh chóng phóng đi. Trong chớp mắt đã biết mất hút trong rừng rậm sâu thẳm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, bỏ lại phía sau một đống hỗn độn cùng với thi thể khổng lồ của Quỷ Diện Lôi Điểu nằm trong hố sâu.
Phải hơn hai canh giờ sau, những hồn thú quanh đây mới dám xuất hiện, lảng vảng tiến lại gần xem xét. Một cuộc chiến không hề báo trước nổ ra sau đó, nhưng lần này là giữa những hồn thú. Mục đích của chúng là tranh giành thi thể con quỷ điểu này.
Mặc dù đã mất đi hồn hoàn năng lượng, nhưng thân xác Quỷ Diện Lôi Điểu gần năm ngàn năm tu vi vẫn tràn ngập sinh mệnh lực, đối với một ngàn tới hai ngàn năm hồn thú quanh khu vực này đúng là chất bổ dưỡng, đem lại vô số ích lợi không nhỏ.
Trận chiến vô cùng hỗn loạn, trong thời gian ngắn sẽ chưa thể xác địch được chiến lợi phẩm này thuộc về. Chỉ đến khi xuất hiện một bóng đen to lớn, là một con nhện khổng lồ, đường kính khoảng tám mét có hơn, toàn thân đen kịt đáng sợ, tám cái chân vô cùng sắc nhọn, mỗi nơi nó đi qua đều để lại phía sau cây cối cùng cỏ dại bị ăn mòn, hủ thực tan rã.
Để ý kĩ một chút, dưới bụng nó là một gương mặt có tám con mắt, người không giống người, quỷ không giống quỷ, chẳng may lướt qua thôi cũng đủ khiến người ta phải sởn cả gai ốc.
Đăng bởi | TrầnHữuĐịnh |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 8 |
Lượt đọc | 224 |