Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Võ Hồn Thức Tỉnh (2)

Tiểu thuyết gốc · 1789 chữ

Cũng tại khoảnh khác này, cuốn Bí Điển đang lơ lửng trong đầu hắn nhiều năm nay, chợt phát ra hào quang mãnh liệt, sáng rực cả Thức Hải, xoa dịu đau đớn trong hai mắt, đồng thời từ từ mở ra, trên trang cổ thư dần hiện lên những dòng văn tự kì lạ.

Những thay đổi bất thường, trên người Tử Minh vừa rồi, cũng không ai chú ý, tất cả ánh mắt mọi người đang đổ dồn về võ hồn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

- Hài tử, ngươi tên là gì?

Tố Vân Đào từ ái hỏi.

Hắn quan tâm như vậy, một phần vì Trần Tự Minh nhiều khả năng sẽ thức tỉnh được hồn lực, trở thành một gã hồn sư mới của Đại Lục, nhưng phần lớn vẫn là tư tâm. Những chấp sự, chịu trách nhiệm thức tỉnh vũ hồn như hắn là rất nhiều, khả năng thăng tiến lên vị trí cao hơn là hết sức khó khăn, chính là những đứa trẻ có tiềm lực trở thành cường đại hồn sư như đứa trẻ trước mặt này, mới là chìa khóa giúp hắn vượt lên những kẻ còn lại, tiến lên vị trí cao hơn, nhận được nhiều tài nguyên hơn từ Võ Hồn Điện. Hơn thế nữa, nếu có thể lôi kéo một thiên tài gia nhập Võ Hồn Điện, thì ban thưởng cho công lao này là vô cùng phong phú.

Chưa kịp định thần, câu hỏi đã truyền đến bên tai. Tự Minh chỉ kịp hít sâu khẩu khí, ổn định hơi thỏ của mình, từ tốn đáp lại.

- Ta tên Trần Tự Minh!

- Thúc thúc có thể gọi ta Tự Minh cũng được!

"..."

Tố Vân Đào gật gật đầu, rồi lấy thủy tinh cầu trắc thí hồn lực đến trước mặt Trần Tự Minh.

- Thu lại võ hồn!

- Đặt tay lên đây!

- Đừng cố gắng phản kháng lại nó!

Theo phương pháp của Tố Vân Đào, hắn chầm chậm thu về võ hồn rồi đưa cánh tay phải ra, khẽ chạm vào lam sắc tinh cầu. Một luồng hấp lực từ đó truyền tới, ngay sau đó, từng điểm lam quang nhàn nhạt nhè nhẹ hiện lên.

Thấy phản ứng của lam cầu, Tố Vân Đào không giấu được ánh mắt thất vọng, không giống như những gì tượng tưởng phía trước, không có mãnh liệt rung động, cũng không thấy quang mang rực sáng...

- Tiên thiên hồn lực nhất cấp!

- Ngươi có thể tiến hành minh tưởng tu luyện, sớm trở thành một vị hồn sư chân chính.

Tố Vân Đào vừa thu lại hồn lực tinh cầu vừa nói.

- Được rồi!

- Theo ta ra ngoài!

Có chút hụt hẫng trong lòng, nhưng trong lúc bước ra ngoài, hắn vẫn nói thêm với Trần Tự Minh vài câu.

- Ngươi đã rất may mắn!

- Tuy võ hồn mang đặc tính lôi điện, nhưng hồn lực chỉ có nhất cấp.

- Nếu kiên trì tu luyện cũng có thể miễn cưỡng trở thành một vị Đại Hồn Sư.

- Đến lúc đó, ngươi có thể xin gia nhập Võ Hồn Điện phân điện, trở thành chấp sự như ta.

- Với chức nghiệp này, một cuộc sống nhàn hạ là không thành vấn đề!

- Về sau cũng có thể tranh thủ được cho cái tiểu thôn này không ít phúc lợi!

"..."

Theo sau Tố Vân Đào, nhưng những lời hắn vừa nói, Trần Tử Minh chẳng nghe vào tai. Mọi thứ diễn ra quá qua ngờ và liên tiếp chỉ trong thời gian rất ngắn, khiến tâm tình hắn nhất thời khó lòng thích ứng. Bây giờ, hắn chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, leo lên giường, tìm hiểu rõ ràng chuyện gì vừa xảy đến, tìm ra nguyên nhân cho những thay đổi bất thường trên cơ thể hắn lúc này.

Thấy cửa mở ra, Lão thôn trưởng vội bước tới, quan tâm hỏi:

- Chiến Hồn Đại Sư!

- Năm nay có đứa trẻ nào có thể thức tỉnh được hồn lực không?

Tố Vân Đào liếc nhìn Trần Tự Minh, bình thản đoạn:

- Đúng là có một!

- Nhưng đáng tiếc!

- Chỉ là tiên thiên nhất cấp mà thôi!

"..."

Trên gương mặt Lão Thôn Trưởng, chợt hiện rõ vẻ thất vọng, miệng thì thào lẩm bẩm:

- Tiên thiên nhất cấp thôi sao?

Tố Vân Đào có chút kinh ngạc nhìn Lão Thôn Trưởng. Nhận thấy biểu hiện của mình có chút lộ liễu, lão liền vội thu liễm thần sắc trên mặt, vội vàng cảm tạ:

- Cảm ơn Đại Sư đã dành thời gian đến đây giúp thôn thức tỉnh võ hồn!

- Cảm tạ ngài rất nhiều!

Tố Vân Đào bình thản đáp lại:

- Không có gì!

- Đó là nhiệm vụ mà Võ Hồn Điện giao cho ta!

Hắn không nói gì thêm nữa, khẽ cúi chào một cái, thản nhiên bước ra khỏi thôn.

Lão Thôn Trưởng quay sang nhìn Trần Tử Minh, dắt theo tay hắn rồi khẽ bảo:

- Về nhà thôi Tiểu Minh!

"..."

Mỗi người một tâm tư. Về đến nhà, đỡ lão ngồi xuống ghế tựa trước thềm, Trần Tự Minh liền hỏi:

- Gia gia!

- Tiên thiên hồn lực là cái gì ạ?

- Có vẻ như nó rất quan trong đối với một vị hồn sư!

Lão Thôn Trưởng mỉm cười ôn hòa, từ từ giải thích cho hắn nghe về Tiên Thiên Hồn Lực, cũng như phân chia cấp bậc hồn sư, và hồn hoàn của hồn sư giới. Mặc dù Trần Tử Minh đã biết, nhưng hắn vẫn chăm chú lắng nghe không sót một từ nào. Giải thích xong, lão liền bảo:

- Phóng thích võ hồn của con cho ta xem!

Nghe vậy, Trần Tự Minh vội vàng phóng thích hồn lực vào tay phải, lập tức vũ hồn của hắn xuất hiện một lần nữa trong tay. Nhìn từng tia lam điện chạy xung quanh bàn tay Tự Minh, Lão Thôn Trưởng thầm nghĩ:”Tại sao chỉ có nhất cấp hồn lực chứ? Lôi thuộc tính vũ hồn hầu như đều rất cường đại, tiên thiên hồn lực thức tỉnh ít nhất cũng là ba cấp trở lên. Nhưng với Tiểu Minh lại là một cấp, thật là khó lý giải.”

Lão thở dài một hơi, rồi xoa đầu hắn dặn dò:

- Không sao Tiểu Minh a!

- Sở hữu hồn lực cũng đã là một kiện hết sức may mắn rồi!

- Chỉ cần con tu luyện chăm chỉ, nhất định sẽ nhanh chóng bước vào cảnh giới Hồn Sư thôi.

- Được rồi!

- Mau thu lại võ hồn, rồi vào phòng nghỉ ngơi đi!

- Ta ngôi ngoài này một lát!

"..."

Nói xong lão liền nằm tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại, rơi vào trầm tư.

Thấy vậy, Trần Tự Minh không quấy rầy thêm, vội vàng chạy vào phòng, hắn có quá nhiều nghi vấn cần tự mình giải đáp. Đến bên giường, lôi tấm gương từ trong ngăn tủ đưa lên trước mặt, tập trung tinh thần, dồn ý niệm tập trung lên hai mắt. Chợt trên mặt gương, hiện lên một cặp mắt kì dị, tròng mắt đen đã hòa toàn thay đổi, thay vào đó là một màu máu đỏ rực, mỗi bên phía trên, một câu ngọc đang chầm chậm xoay tròn.

"Là Sharingan!"

Trần Tự Minh không giấu được vẻ chấn động, hét lên trong đầu. Cố gắng lắm mới có thể khiến bản thân không phát ra thanh âm, đánh thức Lão Thôn Trưởng đang nghỉ ngơi ngoài kia.

Đôi mắt này, thực sự là quá quen thuộc với kiếp trước của hắn. Nó là huyết kế giới hạn của gia tộc Uchiha, vô cùng nổi tiếng trong loạt anime Naruto, hắn đã xem đi xem lại nhiều lần ở kiếp trước. Sức mạnh của nó là không thể bàn cãi.

Con mắt này là một trong tam đại đồng thuật của thế giới nhẫn giả, mang sức mạnh vô cùng to lớn, thậm chí tiềm lực của nó, có thể phát triển đến tầng thứ có thể thay đổi vận mệnh của một thế giới. Chừng đấy thôi, đã đủ nói lên phần nào thứ sức mạnh ẩn chứa bên trong đôi mắt Sharingan (Tả Luân Nhãn) này.

Đúng vậy, Trần Tự Minh chính xác là song sinh vũ hồn, vũ hồn thứ hai của hắn là con mắt Sharingan ( Tả Luân Nhãn). Tự Minh chợt nhảy cẫng lên, hai tay vung nắm đấm liên tiêp vào không trung, môi mím chặt ngăn mình không phát ra tiếng. Hắn thực sự quá phấn khích, không những là song sinh vũ hồn vô cùng hiếm gặp, mà còn là hai võ hồn vô cùng cường đại.

Hắn ném tấm gương xuống giường, xoay một vòng rồi dừng lại, tay phải sang ngang, tay trái nắm lấy đũng quần, vừa nhún vừa đẩy hông ( Điệu Michael Jackson). Nếu lão Thôn Trưởng chứng kiến cảnh này, nhất định sẽ cân nhắc lại, liệu đứa cháu nhặt được này của mình, đầu óc có phải gặp vấn đề bẩm sinh hay không.

Nhảy một lúc vũ đạo nổi tiếng kiếp trước, hắn vội ngồi xuống giường, tự hỏi:”Song sinh võ hồn, nhưng sao chỉ có tiên thiên nhất cấp hồn lực chứ?”

Trần Tự Minh nhớ lại khoảnh khắc hắn thức tỉnh võ hồn lúc nãy. Rõ ràng lúc mới giác tỉnh lôi điện võ hồn, trong cơ thể hắn không ngừng sôi trào năng lượng hết sức cuồng bạo. Đó không thể là nhất cấp hồn lực tiên thiên có thể gây ra được, nhưng sau khi con mắt cảm thấy nhói nhói, khoảng khắc đó, hắn cảm nhận được một lực hút mạnh mẽ từ con mắt, ngay sau đó hắn như bị rút cạn toàn bộ thể lực, cảm giác cuồn cuộn trôi trào cũng biến mất. Nhớ lúc đó, phải nhờ một luồng thanh mát từ trong trí óc, mới có thể ngăn lại quá trình này.

- Đúng rồi!

- Thần bí cổ thư!

Trần Tự Minh khẽ hô lên một tiếng, rồi nhanh chóng khoanh chân lại, tĩnh hạ tâm thần, ý thức tiến vào thế giới tinh thần. Bây giờ, trong đầu không còn trơ trọi duy nhất cuốn cổ thư nữa, mà đã thêm một chùm lôi điện, cùng một mặt trăng máu, bên trên có một câu ngọc, riêng phần mình chiếm giữ một phương.

Hắn lập tức dùng ý niệm tiến đến thử chạm vào cổ thư, trái ngược với vẻ bất động như mọi khi, nó lập tức mở ra, hiện lên đầu tiên trong đầu là dòng chữ lớn, đang phát tán ra khí tức hùng hồn, bá đạo.

”Lôi Pháp!”

Bạn đang đọc Mang Sharingan Trọng Sinh Đấu La sáng tác bởi TrầnHữuĐịnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TrầnHữuĐịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 15
Lượt đọc 533

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.