Không phải cậu nhiều linh thạch không có chỗ tiêu, mà là Trì Trường Dạ, vị kiếm tu này thật sự rất nghèo.
Nghèo đến mức nào?
Người ta nói kiếm là lão bà của kiếm tu, mà lão bà của Trì Trường Dạ không chỉ có vài chỗ sứt mẻ, phẩm chất còn là phẩm chất trắng thấp nhất.
Dùng kiếm phẩm chất này mà vẫn có thể đánh nhau với yêu thú ba mươi mấy cấp, chỉ có thể nói Trì Trường Dạ thật sự rất giỏi, nếu không chỉ dựa vào khuôn mặt, Cảnh Tinh Hà cũng sẽ không cố chấp giữ hắn lại như vậy.
Dù sao người đẹp thì nhiều, nhưng người đẹp lại còn đánh giỏi, mải còn có buff Thiên Sinh Kiếm Thể thì Cảnh Tinh Hà hiện tại mới chỉ gặp được một người này thôi.
"Ta không có thứ gì muốn mua."
Lời từ chối của Trì Trường Dạ vừa nói ra, một bàn tay liền vỗ mạnh lên vai hắn.
Cảnh Tinh Hà ân cần nói: "Cũ không đi mới không tới, ta đổi cho ngươi một lão bà mới đi, lão bà hiện tại của ngươi thật sự không được."
???
Tuy không hiểu, nhưng bản năng của Trì Trường Dạ mách bảo hắn Cảnh Tinh Hà không nói gì tốt đẹp.
Âm thầm chê bai Trì Trường Dạ một phen, Cảnh Tinh Hà lập tức quay người, giả vờ nghiêm túc lựa chọn trường kiếm treo trên tường, tránh né câu hỏi sắp nói ra của Trì Trường Dạ.
Nhưng nhìn một cái lại thật sự để hắn tìm được thứ tốt.
Vô Ngân Kiếm, phẩm chất lam (Huyền cấp), sát thương cơ bản tăng 1000, xác suất bạo kích tăng 5%.
Công kích cơ bản của Trì Trường Dạ khoảng bảy ngàn, dưới sự gia trì của Thiên Sinh Kiếm Thể, công kích có thể đạt tới mười bốn ngàn.
Có thêm sự gia tăng của thanh kiếm này, một chiêu kiếm bình thường có thể đạt tới công kích mười sáu ngàn, sát thương bạo kích khoảng ba mươi hai ngàn.
Đây là khái niệm gì, máu của Trì Trường Dạ hai mươi chín cấp cũng mới chưa đến ba vạn, dưới tiền đề bạo kích, hắn có thể một kiếm giết chết tu sĩ cùng cấp với mình.
Thuộc tính này thật tuyệt vời!
Mắt Cảnh Tinh Hà sáng lên, đã có thể tưởng tượng ra cảnh Trì Trường Dạ cầm thanh kiếm này một kiếm một mạng, mà mình chỉ cần đứng bên cạnh hưởng ké kinh nghiệm là lên vèo vèo.
"Lão bản, ta muốn cái này." Cảnh Tinh Hà lấy thanh kiếm đó đặt trực tiếp lên quầy.
"Vị đạo hữu này thật có mắt nhìn." Lão bản ngồi sau quầy, cằm có một chòm râu dê, chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, giơ tay rút thanh kiếm ra khỏi vỏ.
Một tia hàn quang lóe lên trên thân kiếm, ngay cả người chỉ nhìn thuộc tính, không phân biệt được tốt xấu của vũ khí như Cảnh Tinh Hà cũng có thể cảm nhận được sự sắc bén của nó.
"Thanh kiếm này là do luyện khí sư bát phẩm Cốc Hiên Tăng, Cốc đại sư rèn lúc còn trẻ, tuy chỉ là Huyền cấp, nhưng lại có lực công kích gần như có thể sánh ngang với vũ khí Địa cấp." Lão bản chậm rãi giới thiệu lai lịch của thanh kiếm.
Đối với lịch sử giới tu chân chỉ biết sơ sơ, Cảnh Tinh Hà chớp mắt, hiểu ngay.
Chẳng phải là có danh tiếng của người nổi tiếng gia trì, muốn tăng giá sao.
Cảnh Tinh Hà ngăn lời giới thiệu thao thao bất tuyệt của lão râu dê về vị luyện khí sư bát phẩm kia, trực tiếp mở miệng: "Bao nhiêu linh thạch, ngài báo giá đi."
"Không nhiều không nhiều, chỉ cần chừng này." Lão râu dê vuốt râu, mỉm cười duỗi ra một bàn tay.
Cảnh Tinh Hà giả vờ hỏi: "Năm mươi linh thạch trung phẩm?"
"Năm mươi sao đủ, vị đạo hữu này đừng nói đùa." Mắt lão râu dê vốn nheo lại thành một đường thẳng cũng mở to ra không ít, trực tiếp từ -- biến thành ==.
"Năm trăm linh thạch trung phẩm, thanh kiếm này ngươi có thể mang đi."
Trì Trường Dạ từ lúc Cảnh Tinh Hà cầm lấy thanh kiếm đó đã nhận ra đó tuyệt đối là một thanh hảo kiếm, khi lão râu dê bắt đầu trưng bày thanh kiếm đó, ánh mắt liền dính chặt lên trên, căn bản không thể rời mắt.
Lúc Cảnh Tinh Hà ra giá năm mươi linh thạch trung phẩm, Trì Trường Dạ liền thấp thỏm trong lòng, cố gắng dời ánh mắt khỏi thanh kiếm, chuyển sang nhìn bím tóc nhỏ không biết từ lúc nào đã rơi xuống từ vai Cảnh Tinh Hà.
Lúc này trong lòng hắn còn có chút không nỡ, nhưng khi nghe lão râu dê nói ra câu năm trăm linh thạch trung phẩm, cả người liền bình tĩnh lại, quang minh chính đại đặt ánh mắt trở lại thanh kiếm, bắt đầu thưởng thức.
Khốn kiếp, lão già này có phải đoán được ta có bao nhiêu linh thạch không.
Vừa mới nhận được năm trăm linh thạch trung phẩm từ gói quà, Cảnh Tinh Hà xót ruột ôm lấy túi tiền không tồn tại.
Nhưng thuộc tính của thanh kiếm này quả thật không tồi.
Cảnh Tinh Hà nghiến răng, nói: "Được, nhưng ta đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một thanh kiếm, mấy thứ nguyên liệu mua trước đó coi như là tặng kèm cho ta được không?"
Đăng bởi | nguyetlam |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |