Đối Chiếu
Editor: Hye Jin
Ninh Chiêu lau mặt, cảm thấy đầu óc rối tung. Thế giới trước khi anh xuyên không và thế giới của Tống Ngọc Nhứ trước khi xuyên không có mâu thuẫn.
Rõ ràng khẩu hiệu khớp nhau, thời gian tổ chức Olympic cũng khớp, vậy mà những sự kiện sau đó lại hoàn toàn không giống.
Liệu có phải ... thế giới của anh hoặc của Tống Ngọc Nhứ, thực chất cũng chỉ là một cuốn sách?
Sống từng ấy năm, anh cảm thấy cuộc đời mình bị đảo lộn.
Thấy Ninh Chiêu trông như bị đả kích nặng nề, Tống Ngọc Nhứ cân nhắc một chút, rồi ân cần hỏi: "Hay là chúng ta đối chiếu mật mã thêm lần nữa?"
Biết đâu có thể tìm ra thế giới nào là thật. Dù sao, cô tin rằng thế giới trước khi cô xuyên không không phải giả.
Trước khi xuyên không, dù biết nhiều quốc gia trên thế giới bị ảnh hưởng bởi một loại virus, chỉ là cô chưa từng nghe nói người nhiễm bệnh biến thành tang thi.
Virus đó đã hoành hành ba năm, dù có người không qua khỏi, song phần lớn đều được cứu chữa.
Đừng tưởng cô chưa xem "Resident Evil," những người bị nhiễm virus tang thi không thể chữa khỏi, và cũng chẳng có dị năng.
Ninh Chiêu ngửa đầu chớp mắt, như muốn kìm nén cảm xúc: "Được."
Lần này là Ninh Chiêu hỏi trước.
"Đại dịch SARS xảy ra năm nào?"
"Năm 2002."
"Động đất lớn ở Tứ Xuyên?"
"Năm 2008."
"Thời điểm em xuyên không, Chủ tịch nước là ai?"
"X đại đại."
"Năm XX có một trận đại dịch toàn cầu, đại dịch đó tên là gì?"
“COVID-19.”
Ninh Chiêu khựng lại một chút, nhìn Tống Ngọc Như một cái, rồi không hỏi thêm nữa.
"Sao không hỏi nữa?" Tống Ngọc Như hơi tò mò, chẳng lẽ cô trả lời sai chỗ nào?
“Không hỏi nữa, chẳng còn ý nghĩa gì.” Ánh mắt Ninh Chiêu nhìn Tống Ngọc Như lúc này vừa phức tạp vừa dò xét, nhưng anh không nói tại sao lại không có ý nghĩa, chỉ bảo: "Dù sao cũng không thể quay lại được."
Tống Ngọc Như: "……."
Khoan đã, không đúng mà!
Anh cùng thây ma đồng quy vu tận, có thể là không quay về được, vì sau khi tự hủy thì thân thể đã không còn nữa.
Nhưng em chỉ là ngủ một giấc thôi mà!
Thậm chí trong buổi sinh nhật, em còn không uống rượu, cũng chẳng ăn miếng bánh nào, nếu không thì có thể còn nói là uống say đến chết hoặc ăn bánh no quá mà chết.
Quan trọng là, em chỉ đơn giản là ngủ một giấc bình thường thôi! Ai mà ngờ được ngủ dậy lại biến thành nhân vật đối chiếu của nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết chứ?
Em cũng oan lắm chứ bộ!
"Thôi nói về cuốn tiểu thuyết mà chúng ta đang ở đi." Ninh Chiêu lấy giấy bút, chuẩn bị ghi chép lại, tránh để lâu ngày Tống Ngọc Như quên mất nội dung cốt truyện.
Tống Ngọc Nhứ hít sâu một hơi, tạm gác những suy nghĩ lộn xộn trong đầu sang một bên.
Cô gật đầu: "Được."
Thực ra, cuốn tiểu thuyết này Tống Ngọc Nhứ chưa đọc hết.
Chủ yếu vì tam quan của cô và nữ chính Tống Tiểu Tuyết quá khác nhau, chưa kể sau này tác giả còn viết kiểu đầu voi đuôi chuột.
Nhưng điều này không ngăn cản hai người cố gắng trích xuất thông tin hữu ích.
Dù sao thì họ đã biết mình đang ở trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết.
Thêm vào đó, họ không chỉ không phải là nam chính, nữ chính, nam phụ hay nữ phụ, họ là những nhân vật pháo hôi xui xẻo. Ít nhiều cũng cần biết chút tình tiết để phòng bị cho tốt.
Thế nên, đêm hôm đó, đèn trong phòng Tống Ngọc Nhứ sáng từ tối cho đến khi trời sáng hôm sau. Một cuốn sổ nhỏ chi chít chữ, bao gồm kế hoạch của hai người, những thông tin họ chia sẻ cho nhau, và phần lớn là tình tiết của cuốn sách.
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 6 |