Chúng Ta Có Muốn Thử Ở Bên Nhau Không?
Ninh Chiêu nhìn tờ tiền biến mất ngay tại chỗ, thậm chí anh không thể dùng dị năng tinh thần để cảm nhận xem tờ tiền đã đi đâu. Điều này khiến anh cảm thấy vô cùng thú vị:
“Hệ thống lựa chọn phương án tối ưu của em thú vị hơn không gian của anh nhiều. Nếu mạt thế cũng có hệ thống lựa chọn phương án tối ưu thì anh đã không phải chịu đói khát bao nhiêu năm như thế.”
Cũng chẳng có nhiều người chết vì đói.
Câu cuối cùng, Ninh Chiêu không nói ra.
Tống Ngọc Nhứ chưa từng trải qua mạt thế, không cần thiết phải khiến cô buồn bã thêm.
“Mỗi thứ đều có ưu điểm riêng.”
Tống Ngọc Nhứ vừa nói vừa đặt hàng hai chiếc chăn trong hệ thống lựa chọn phương án tối ưu. Chỉ chốc lát, một chiếc màu xám và một chiếc màu hồng xuất hiện ngay cạnh họ.
Cả hai đều bình tĩnh như không có chuyện gì. Ban đầu Tống Ngọc Nhứ nghĩ Ninh Chiêu sẽ không thích màu hồng, nhưng nhìn anh hứng thú sờ mó hai chiếc chăn, còn đặc biệt sờ chiếc màu hồng nhiều hơn, cô chợt hiểu ra.
— Á à, hóa ra trong lòng Ninh Chiêu có một cô công chúa nhỏ!
Sau khi thỏa mãn với chiếc chăn mới, Ninh Chiêu đặt nó xuống, tiếp tục hỏi chuyện quan trọng:
“Em mua đồ trong hệ thống lựa chọn phương án tối ưu có đắt không?”
“Cũng bình thường, giá cả giống như trước khi em xuyên không. Hơn nữa, tiền bây giờ giá trị cao, mua một chiếc chăn chỉ tốn khoảng một đồng.”
Tống Ngọc Nhứ cười: “Ban đầu em nghĩ trong hệ thống không có nhiều tiền, đang định mua trứng gà trong hệ thống đem bán lại cho cung tiêu xã để kiếm lời, sau đó dùng tiền đó nạp ngược vào hệ thống. Ai ngờ anh quá giỏi, mọi kế hoạch của em đều không cần dùng tới.”
Ninh Chiêu cười hì hì: “Không sao, sau này anh kiếm tiền cho em tiêu, em nuôi anh là được.”
Tống Ngọc Nhứ: “….”
Thật đấy, Ninh Chiêu cao lãnh trước kia tốt hơn, bây giờ cô có chút không chống đỡ nổi anh.
“Thật mà, em xem, em có bàn tay vàng tốt như vậy, còn nấu ăn giỏi nữa, chắc chắn sẽ xoa dịu được cái dạ dày tội nghiệp của anh.
“Anh đã chịu khổ suốt thời kỳ mạt thế rồi.”
Anh nghiêng đầu nhìn Tống Ngọc Nhứ: “Trước đây anh không hiểu, giờ biết em có hệ thống lựa chọn phương án tối ưu, anh đã hiểu vì sao em muốn làm lái xe cho đội vận chuyển.”
“Hệ thống lựa chọn phương án tối ưu tuyệt vời như vậy, không tận dụng thật sự là lãng phí.”
Hai người, một người ngồi một người nằm, yên lặng một lúc trên giường. “Em nghĩ mình còn có thể quay về không?”
Bất chợt, Ninh Chiêu ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Tống Ngọc Nhứ. Trong đôi mắt đen nhánh của anh chứa đầy sự nghiêm túc:
Tống Ngọc Nhứ bị câu hỏi này làm cho sững sờ, trong mắt hiện lên chút hoang mang: “Em không biết.”
Ninh Chiêu cũng im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: "Nếu không thể quay về, chúng ta có muốn thử ở bên nhau không?”
Tống Ngọc Nhứ nhìn anh như thể hình ảnh ông chú trên tàu điện ngầm cầm điện thoại xem điện thoại:
“Hả?”
Này bạn êy, bạn đang nói gì thế?
Vì đề nghị của Ninh Chiêu quá bất ngờ, khiến Tống Ngọc Nhứ cả ngày hôm đó cứ ngẩn ngơ, cảm giác không thực tế. Mãi đến ngày hôm sau, khi Ninh Chiêu phải đi làm ở nhà máy chế biến thịt, cô vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần.
Cô ôm lấy cái đầu vừa bị vò rối, nhìn bóng lưng Ninh Chiêu đi xa, một lúc lâu sau mới quay người, chậm rãi bước vào trong nhà.
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |