Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Vĩnh Quân

Phiên bản Dịch · 724 chữ

Editor: Hye Jin

Trong khu nhà công nhân xưởng dệt, một đội kiểm tra bất ngờ xông vào, hướng thẳng đến nhà Trâu Minh Thư.

Lúc này, trong khu nhà công nhân xưởng dệt người thì đang nấu ăn, người thì ăn cơm, thậm chí có người ăn xong rồi ngồi uống trà trò chuyện.

Đột nhiên thấy một nhóm người ồn ào kéo đến, không ít người nhíu mày, vừa nhìn thấy băng tay đỏ trên cánh tay của đội kiểm tra, ai nấy im lặng vào nhà đóng chặt cửa, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh.

Nhà ngang cách âm không được tốt lắm, buổi tối chỉ cần ai đó đánh rắm thì nhà hàng xóm cũng nghe được.

Bây giờ, những người sống ở căn hộ dưới nhà họ Trâu cố gắng giữ im lặng, căng thẳng dỏng tai nghe ngóng.

Tầng trên thì ồn ào náo loạn, có tiếng phụ nữ khóc than, tiếng trẻ con khóc, tiếng ông Trâu khẩn thiết mềm mỏng thương lượng cùng với âm thanh lục soát đồ đạc.

Thỉnh thoảng còn nghe tiếng đồ vật rơi xuống sàn.

Gia đình dưới tầng gồm một cặp vợ chồng già cùng ba con trai, một con gái và vài đứa cháu, mấy con mắt nhìn nhau.

Bà cụ bảo con dâu đưa bọn trẻ vào phòng, còn mình thì thì thầm với ông chồng: “Trên lầu có chuyện gì vậy? Sao cách ủy kéo cả đội đến kiểm tra vậy ông nhỉ?”

Ông cụ lắc đầu, trong lòng có chút mơ hồ biết chuyện gì xảy ra đó, nhưng trên mặt không lộ ra, chỉ nhắc nhở: “Không phải việc của chúng ta thì đừng xen vào.”

Những việc Trâu Cường làm, người quan sát kỹ lưỡng một chút ít nhiều điều biết, chỉ là trước đây không ai kiểm tra, cũng không ai cử báo.

Bây giờ thì không biết ông ta đã đụng phải thần thánh phương nào, kết cục phải gặp báo ứng.

Toàn bộ cư dân trong khu tập thể xưởng dệt thấp thỏm chờ đội cách ủy kiểm tra rời đi.

Bọn họ đóng kín cửa nhà mình, đếm từng phút từng giây.

Đội kiểm tra đã tìm được thứ mình cần, không chút do dự áp giải cả gia đình nhà họ Trâu đi.

Đợi đến khi cả đoàn người rời khỏi, người trong khu tập thể mới bắt đầu hé cửa ra xem tình hình.

Không phải họ không có tình đồng nghiệp, mà qua những chuyện mấy năm nay, họ đã rút ra bài học rằng dính líu đến những người này thì chẳng có kết cục gì tốt đẹp.

Không phải họ lạnh lùng, mà là không dám đánh cược. Ai chẳng có vợ con, người thân chứ? Nếu trong sạch thì dù bị bắt đi cũng sẽ được thả về. Còn nếu không trong sạch, thì trước sau gì cũng vào tù.

Như nhà họ Trâu thế này, không cần nói cũng biết, e rằng Trâu Cường sẽ không có đường quay lại.

Sáng hôm sau, khi đi làm, Ninh Chiêu nghe được tin này, mà nguồn tin là “thánh tám” của nhà máy chế biến thịt – Lưu Vĩnh Quân.

Hai người cùng làm công việc cạo lông heo, và cả ngày miệng của Lưu Vĩnh Quân gần như không ngừng nghỉ cả ngày.

Ninh Chiêu quan sát thấy anh ấy phải uống nhiều hơn mình ít nhất ba cốc nước mỗi ngày, vì nói nhiều mà, khô họng.

Tuy vậy, Ninh Chiêu không thấy phiền, nhất là khi Lưu Vĩnh Quân giống như một chiếc điện thoại di động thần kỳ, luôn nắm bắt tin tức đầu tiên, nhờ đó Ninh Chiêu hưởng lợi không ít.

Ví dụ như chuyện nhà họ Trâu, nhờ anh ấy mà Ninh Chiêu nhận tin được kịp thời.

Nói đi nói lại, cũng phải cảm ơn chủ nhiệm Quách, chủ nhiệm Cách Ủy đã tiếp nhận xử lý thư cử báo của anh, hiệu suất hành động nhanh đến kinh người.

Lưu Vĩnh Quân thấy người đồng nghiệp này, bình thường ít cười, trông khó gần, nay lại hứng thú với chuyện anh kể, thì càng thêm hào hứng.

Nếu không vì tay dính đầy máu và lông heo, anh chắc đã khoác vai Ninh Chiêu rồi.

Bạn đang đọc Mang Theo Hệ Thống Lựa Chọn Phương Án Tối Ưu Xuyên Về Thập Niên 70 (Bản dịch) của Chủ Bất Kiến Lâm An
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HyeJin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.