Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quay Về

Tiểu thuyết gốc · 599 chữ

Kể từ ngày họ không còn liên lạc, Mộ Khả đã dần học cách sống vui vẻ, tìm niềm vui trong những sở thích của mình và trân trọng những mối quan hệ bạn bè xung quanh. Nhưng có một điều mà cô không thể nào xóa bỏ được – đó là ký ức về Trình Dương, bóng dáng anh đã khắc sâu vào trái tim cô, dù cô đã cố gắng quên đi.

Một buổi chiều đầu đông, khi Mộ Khả đang ngồi trong công viên, bất chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau:

"Mộ Khả."

Cô quay lại, và rồi trái tim cô như ngừng đập khi nhìn thấy Trình Dương đứng trước mặt, với ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết tâm.

"Anh... Trình Dương?"

Trình Dương gật đầu, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi anh.

"Anh đã quay lại rồi."

Mộ Khả nhìn anh, ngỡ ngàng không biết nói gì. Sau bao nhiêu năm, cuối cùng anh cũng quay về. Không phải để nói lời xin lỗi, mà là để làm rõ điều mà anh đã kìm nén suốt thời gian qua.

"Em có thể cho anh một cơ hội không?" Trình Dương hỏi, đôi mắt anh nhìn thẳng vào Mộ Khả, ánh nhìn đầy chân thành.

Mộ Khả không thể tin vào tai mình. Cô đứng lặng im, cảm giác như thời gian quay lại những ngày xưa, khi trái tim cô còn đập loạn nhịp vì anh.

"Anh... anh nói gì cơ?"

Trình Dương bước gần hơn, giọng anh ấm áp:

"Anh xin lỗi vì đã không dũng cảm nói ra tình cảm của mình khi còn ở đây. Anh đã đi rất xa, làm việc và tìm kiếm lý do để quay lại, để gặp em. Anh không muốn mất em lần nữa, Mộ Khả."

Lúc này, Mộ Khả cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cô không biết phải phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy một nỗi vui sướng không thể tả. Tất cả những đau đớn trước đây, mọi thứ dường như được xóa nhòa đi bởi sự chân thành trong ánh mắt của Trình Dương.

"Anh... thật sự muốn ở bên em sao?" Cô hỏi, giọng nghẹn ngào.

Trình Dương gật đầu, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng.

"Anh không thể sống thiếu em. Nếu em cho anh cơ hội, anh sẽ dành cả đời để làm em hạnh phúc."

Mộ Khả nhìn vào mắt Trình Dương, không còn cảm giác bối rối hay lo lắng. Cô chỉ biết rằng đây là điều mà cô đã chờ đợi suốt bao năm tháng.

"Em cũng vậy. Em đã luôn yêu anh."

Và rồi, khi nụ cười của Trình Dương nở trên môi, Mộ Khả biết rằng đây chính là lúc hai người bắt đầu lại, không phải là những cái nhìn vụng về, những lời chưa nói, mà là sự chân thành đã được thấu hiểu.

Mùa đông năm ấy, những đêm lạnh giá bỗng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết. Hai người cùng nhau đi qua những con đường dài, chia sẻ những giây phút yên bình, những câu chuyện chưa kể. Và lần này, tình yêu của họ đã được đón nhận mà không có bất kỳ điều gì phải hối tiếc.

Câu chuyện của Mộ Khả và Trình Dương bắt đầu từ những lần lặng lẽ quan sát, từ những lời chưa nói, từ những ngại ngùng. Nhưng cuối cùng, họ đã tìm thấy con đường để đến bên nhau, nơi tình yêu thực sự được đón nhận.

Bạn đang đọc Mảnh kí ức sáng tác bởi Chuvit23052012
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Chuvit23052012
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.