Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tăng Lên, Cho Ta Tăng Lên(1)

Phiên bản Dịch · 1032 chữ

Dưới lầu.

"Đạo trưởng, người nói muốn trả phòng?" Chưởng quầy có vẻ không vui nhìn Lâm Phàm, vừa mới mở cho ngươi một gian phòng tốt, quay đi quay lại ngươi đã muốn trả, đây là muốn đùa giỡn ta sao?

"Gian phòng kia của ngươi quá tệ, trên mặt sàn có thứ gì đó, bẩn kinh khủng." Lâm Phàm nói.

"Mặt đất tất nhiên là bẩn, huống hồ ngươi cũng đâu ngủ dưới đất, ngài quan tâm mặt đất bẩn hay không làm gì?"

"Đúng, điểm này ngươi nói có lý, nhưng đệm chăn còn bẩn hơn, còn có mùi hôi thối, ngươi bảo người ta làm sao ngủ?"

Nghe thấy những lời này, chưởng quầy cười hắc hắc nói: "Mùi hôi gì chứ, đó là mùi thơm, vị khách nhân trước kia mang theo hai đại cô nương như hoa như ngọc theo cùng, ngài đắp chăn lên, ngửi mùi đó, chẳng phải là tuyệt lắm sao."

Lâm Phàm lười đôi co với chưởng quầy.

"Trả lại tiền."

Vẻ mặt tươi cười của chưởng quầy nghe đến hai chữ "trả lại tiền" liền cứng đờ, chỉ chỉ một tấm bảng gỗ lớn chừng bàn tay bên cạnh.

Lâm Phàm nhìn về phía tấm bảng gỗ.

Trên đó viết "Chỉ cần thuê phòng, sẽ không trả lại tiền".

Lâm Phàm hít sâu một hơi, thân là người tu đạo, hắn vốn rất coi trọng đạo lý, quả thật là mình đã chủ quan.

Không nói hai lời, hắn quay người đi ra khỏi khách điếm.

Chưởng quầy nhìn bóng lưng Lâm Phàm rời đi, cười khẩy hai tiếng, buông thanh đao đặt dưới quầy ra, nếu đối phương còn tiếp tục dây dưa, hắn không ngại rút đao chém cho đối phương một trận.

Thật sự cho rằng mở khách điếm thì không biết chơi đao sao.

Bên ngoài quán trọ, Lâm Phàm đang chuẩn bị tìm một nơi nghỉ chân khác thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi đầy e dè.

"Đạo trưởng."

Lâm Phàm phiết đầu nhìn lại, một cái khuôn mặt vô cùng bẩn, ghim bím tóc nữ hài, có chút khẩn trương nhìn xem hắn.

Lâm Phàm quay đầu nhìn lại, thấy một bé gái đầu bím tóc rối bời, gương mặt lấm lem, đang nhìn mình đầy lo lắng.

"Tiểu cô nương, có chuyện gì sao?"

Lâm Phàm ôn tồn hỏi, nhận ra đây là một trong những đứa trẻ mà mình đã cho bánh bao trước đó, chẳng qua hắn có chút nghi hoặc, số bánh bao trước đó hẳn là đủ cho các nàng ăn một khoảng thời gian rồi chứ.

"Đạo trưởng, ta nghe thấy người nói chuyện với chưởng quầy, nếu đạo trưởng không chê, có thể đi đến nhà ta, nhà ta tuy nghèo nhưng rất sạch sẽ."

Cô bé không biết vị đạo trưởng này có đồng ý hay không, nàng mang bánh bao về nhà, mẫu thân đang bệnh liệt giường hỏi nàng xem đã cảm tạ vị đạo trưởng đó hay chưa, nàng nói chưa, mẫu thân nàng liền bảo nàng đi tìm vị đạo trưởng đó để nói lời cảm tạ.

Lâm Phàm quay đầu nhìn lại khách điếm Lai Thế, thấy hoàn cảnh nơi này bẩn thỉu như vậy, những nơi khác chắc cũng chẳng khá hơn là bao.

"Được, vậy ta sẽ đến nhà ngươi, nhưng yên tâm, ta sẽ trả tiền trọ."

"Không cần đâu đạo trưởng, không cần đâu, mẫu thân bảo ta đến cảm tạ người, số bánh bao đó đủ cho hai phụ mẫu chúng ta ăn rất lâu rồi." Cô bé vội vàng xua tay.

"Haha, không sao đâu, không cần khách sáo." Lâm Phàm mỉm cười xua tay, nghe đứa nhỏ nói về mẫu thân mình, trong lòng hắn cũng cảm thấy ấm áp, xem ra, thế gian này vẫn còn nhiều điều tốt đẹp.

"Đạo trưởng, để ta dẫn đường."

"Được, tiểu cô nương tên là gì?"

"Tiểu Thỏ."

"Ồ, cái tên hay đấy, không tệ, không tệ."

Không qua bao lâu, đi qua vài con đường quanh co, hai người đã đi đến nhà Tiểu Thỏ.

Căn nhà đất cũ kỹ, đơn sơ, tường nứt nẻ, ngói trên mái nhà có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, nơi ở rất tồi tàn, không biết bên trong ra sao.

Coi như nội bộ hoàn cảnh thật không vừa ý người, hắn cũng không nghĩ tới rời đi, thực sự không được, liền tự mình quét dọn quét dọn, đem liền ở, cũng có thể cho đứa nhỏ này trong nhà lưu chút tiền thuê nhà.

Dù bên trong có thế nào, Lâm Phàm cũng không định rời đi, nếu không ổn lắm thì hắn sẽ tự mình dọn dẹp, sau đó trả cho họ ít tiền thuê nhà, hắn không thể làm ngơ trước những mảnh đời khốn khó.

"Mẫu thân, ta dẫn đạo trưởng về rồi đây." Tiểu Thỏ reo lên, đẩy cửa chạy vào trong.

Theo ở phía sau Lâm Phàm, nhìn thấy trong phòng tình huống, cũng là hai mắt tỏa sáng, bên ngoài cũ nát, lại không nghĩ rằng trong phòng cực kỳ sạch sẽ khiến cho người cảnh đẹp ý vui.

Lâm Phàm bước theo sau, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, hai mắt hắn sáng lên, bên ngoài tồi tàn là vậy, nhưng bên trong phòng lại cực kỳ sạch sẽ, ngăn nắp.

Trên chiếc giường gỗ, một người phụ nữ tiều tụy đang cố gượng dậy, âu yếm vuốt tóc Tiểu Thỏ, nhìn thấy Lâm Phàm, nàng định xuống giường nghênh tiếp.

Lâm Phàm vội bước tới, ngăn nàng lại: "Không cần rời giường, bần đạo Huyền Đỉnh, đạo hiệu Triều Thiên, từ trên núi xuống đã mấy ngày, nay có duyên ghé qua quý trấn, mong được chiếu cố trong thời gian tới."

"Đạo trưởng có thể ở chỗ này, chính là vinh hạnh của nhà chúng ta, sao có thể nói là quấy rầy chứ." Nữ tử hướng về phía nữ nhi của mình, "Tiểu Thỏ, mau đi thu dọn phòng ốc cho đạo trưởng."

"Dạ, ta biết rồi!" Tiểu Thỏ vui vẻ chạy ra ngoài phòng.

Bạn đang đọc Mạt Pháp Tu Tiên, Tâm Hệ Thương Sinh(Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.