Thời thế cũng vậy, mệnh cũng vậy, vận cũng vậy, không phải sức ta có thể làm được(1)
Lúc này, đại sư vén tay áo lên lau vết dầu bên khóe miệng, chậm rãi nói: "Đa tạ đạo hữu đã khoản đãi, bần tăng vô cùng cảm kích."
"Đại sư quá lời rồi, được quen biết đại sư, bần đạo rất vinh hạnh, không biết đại sư đến từ Phật địa nào?"
"Bần tăng đến từ Hoằng Pháp tự trên núi Võ Công, phủ Cát An."
"Đại sư đến đây là có việc gì quan trọng sao?" Lâm Phàm dò hỏi.
Tình hình thế đạo hiện nay ra sao, chỉ cần nhìn từ nơi hẻo lánh như trấn Hoàng Lang này cũng có thể đoán ra được một hai, tuy không dám khẳng định hoàn toàn, nhưng đủ để chứng minh thế đạo hiện nay không tốt lắm.
Quy Vô đại sư khẽ thở dài, "Haiz, bần tăng đã hạ sơn mấy chục năm nay, cũng không có việc gì quan trọng, chỉ là dùng đôi chân mình đi khắp thế gian, trảm yêu trừ ma, tránh cho tà ma gây họa cho chúng sinh, đáng tiếc yêu ma quỷ quái trên thế gian nhiều vô số kể, lòng người gian ác, khiến cho chúng càng ngày càng hung hăng càn quấy, nói thì dễ nhưng làm lại khó."
"Đại sư, vậy những tiên môn trong thiên hạ thì sao, bọn hắn không quan tâm sao?" Lâm Phàm hỏi.
"Tiên môn? Tiên môn gì?"
Quy Vô đại sư bị câu hỏi này của Lâm Phàm khiến cho ngạc nhiên.
"Chính là những nơi giống như Đạo quán Triều Thiên, còn có chùa miếu của đại sư, những môn phái của những người tu luyện không phải là tiên môn sao?" Lâm Phàm đáp.
Hắn tự nhiên phát giác được biểu lộ nghi hoặc của đại sư.
Đừng đùa chứ, ngàn vạn lần đừng nói là không có tiên môn.
Hắn xuống núi ngoại trừ bởi vì chúng sinh ra, còn là muốn tìm tiên vấn đạo, bước lên đỉnh phong.
Đại sư Quý Vô trầm mặc một lúc, chậm rãi nói: "Đạo hữu, ngươi nói ngươi đến từ Đạo quán Triều Thiên, sư phụ của ngươi có phải là Lăng Tiêu đạo nhân không?"
"Chính là gia sư."
"Khó trách, khó trách, Lăng Tiêu đạo nhân thân là tán tu, tình cờ đi vào động phủ, đạt được công pháp tu hành, tự nhiên không biết nhiều về việc tu hành, hiện nay không còn tiên môn nào nữa, Hoằng Pháp tự của bần tăng cũng chỉ có một mình bần tăng tu luyện Phật pháp, còn những thứ khác... không nói cũng được, không nói cũng được."
Đại sư Quý Vô lắc đầu thở dài, hiển nhiên rất thất vọng về tình hình trong chùa.
"Cái này..." Lâm Phàm còn cho rằng tiên môn tồn tại, ai có thể nghĩ tới tình huống lại như thế này, thôi được rồi, không có thì không có, hiện tại hắn chỉ biết ba môn pháp thuật, vốn định cùng đạo hữu khác trao đổi, học hỏi thêm một số pháp thuật khác, bây giờ xem ra vẫn phải tự mình tìm kiếm.
Sư phụ có thể tình cờ đi vào được động phủ, sau này hắn cố ý tìm kiếm, khả năng tìm thấy chắc chắn cao hơn sư phụ.
Quy Vô đại sư: "Đạo hữu tu hành có phải là dùng Nhục Hương Linh không?"
"Đại sư biết Nhục Linh Hương."
"Bần tăng tự nhiên biết, phương pháp luyện chế Nhục Linh Hương chính là do bần tăng tặng cho sư phụ ngươi, sư phụ ngươi không tu Phật pháp, thổ nạp ác khí vẩn đục trong thiên địa, tuy có thể đẩy nhanh tiến độ tu hành, nhưng rất dễ nhiễu loạn tâm thần, bởi vậy bần tăng liền tặng phương pháp luyện chế Nhục Linh Hương, hy vọng ông ấy có thể dùng Nhục Linh Hương để tu hành, nhìn dung mạo của đạo hữu bây giờ, hiển nhiên là đã nghe theo."
Nghe thấy những lời này, nội tâm của hắn rung động.
Sư phụ cùng với sư huynh quả thật rất quan tâm hắn.
Hiểu rồi, tất cả đã hiểu rồi.
Sư phụ xấu xí âm u.
Sư huynh xấu xí điên dại.
Hóa ra đều là bởi vì thổ nạp ác khí giữa thiên địa, mà để cho hắn dùng Nhục Linh Hương để tu hành, chính là vì bảo hộ hắn.
Nghĩ đến đây...
Hắn không kìm nén được mà hét lên trong lòng... Sư phụ, đồ nhi hiểu người rồi.
"Đại sư, sư phụ ta hắn không có nghe lọt."
"A?"
Quý Vô đại sư chỉ cảm thấy thắt lưng như bị chém một nhát, suýt nữa thì gãy.
"Trước kia không hiểu, nay nghe đại sư nói, bần đạo hoàn toàn hiểu rồi. Gia sư không dùng Nhục Linh Hương, dẫn đến tính tình bạo ngược, dung mạo xấu xí, cuối cùng bị bần đạo cùng... cùng với sư huynh...," nói đến đây, hắn ngừng lại, đem cây rìu đang giắt sau lưng đặt lên bàn, vô cùng bi thương, "bị bần đạo cùng với sư huynh chém chết."
Giờ khắc này, đôi mắt tràn đầy trí tuệ của Quý Vô đại sư nhìn chằm chằm vào cây rìu đặt trên bàn.
Rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói.
Nhưng trong lúc nhất thời lại không nói được cái gì.
Cuối cùng. . .
"A Di Đà Phật, tạo hóa trêu ngươi, đây chính là số mệnh của Lăng Tiêu đạo nhân, đạo hữu không cần tự trách, không phải lỗi của đạo hữu, mà là do Lăng Tiêu đạo nhân đã nhập ma đạo, đạo hữu cùng với sư huynh không thể không làm như thế, chắc hẳn đó cũng là mông muốn của Lăng Tiêu đạo nhân"
Tốt, tốt, rất tốt, không nghĩ tới người mời hắn ăn mì lại là một kẻ tàn nhẫn giết sư.
Khó trách thời điểm vừa gặp, hắn đã cảm thấy vị đạo hữu trước mặt này có cái gì đó không đúng, thì ra là thế.
Hắn đã từng mượn Thực Khí Bổ Tâm Pháp nhìn qua, pháp môn này quả thật rất tà ác.
Đăng bởi | khanhhailang159 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |