Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói, ngươi cũng chưa chắc dám tìm(1)

Phiên bản Dịch · 1067 chữ

Dương đại tỷ suy nghĩ, hồi tưởng lại, lắc đầu nói: "Không biết, hơn hai mươi năm trước, Hoàng trưởng trấn đã bắt đầu nạp thiếp, cho đến nay vẫn không ngừng, điều duy nhất khiến cho người ta hoang mang là cho đến nay, Hoàng trưởng trấn vẫn không có con nối dõi."

Quái lạ, rất quái lạ.

Ít nhất theo Lâm Phàm thấy thì việc này rất quái lạ.

Nạp thiếp là để làm gì?

Khẳng định là bởi vì thèm muốn thân thể người ta, nhưng sau khi thỏa mãn thì phải có con cái chứ, nhưng cho đến giờ lại không có đứa nào, còn thường xuyên có người chết, có vấn đề, vấn đề rất lớn.

Ăn cơm xong, đứng dậy trở về phòng, hắn muốn giúp thu dọn bát đũa, nhưng Tiểu Thỏ lại bao trọn việc này, không để hắn có cơ hội chạm tay vào.

Trong phòng.

Lâm Phàm lấy ra kinh văn.

“Hàng Ma quyền, quyền pháp ngộ ra từ bên trong kinh văn, với trí tuệ của đại sư, bất cứ xuất ra vật gì cũng khẳng định không phải là vật phàm tục"

Cẩn thận quan sát, ghi nhớ nội dung kinh văn vào lòng, tổng cộng gần ba trăm chữ, bên phải là mười mấy tiểu nhân đang vung quyền, theo nội dung kinh văn mà huy động.

Một lát sau.

【 Phật học: Hàng Ma quyền (chưa nhập môn 0/50) 】

"Ta quả nhiên là thiên tài tu luyện, tùy tiện đùa nghịch vài chiêu là đã có thể ghi nhớ được, chỉ có điều độ thuần thục này có chút thấp, quyền pháp đại sư tặng mặc dù chưa nhập môn cũng không thể thấp như vậy."

Suy nghĩ một chút, vẫn không hiểu rõ.

Thôi vậy.

Đưa mắt nhìn 0.1 điểm công đức còn sót lại, trước tiên tu luyện thử xem, một điểm tương đương với một năm, bây giờ chỉ còn lại một phần mười, cũng tương đương với tu luyện ba mươi ngày, đáng giá để thử một lần.

"Tiêu hao 0.1 điểm công đức."

Cảm giác lĩnh ngộ kỳ quái lại kéo tới, cảm nhận được thời gian lưu động, sự chưởng khống của hắn đối với 《 Hàng Ma quyền 》 nhanh chóng tăng lên.

Nói nhanh thì cũng nhanh, chỉ chớp mắt là đã kết thúc tu luyện.

【 Phật học: Hàng Ma quyền (nhập môn 10/100) 】

Dựa theo độ thuần thục tới mà nói, môn quyền pháp này có vẻ như không khác biệt lắm so với Lạn Sang pháp.

Đưa tay, huy quyền, lực đạo có thể nặng, có thể nhẹ, sau khi không ngừng vung quyền, chẳng biết tại sao, hắn lại không cảm thấy tim đập nhanh hơn, ngược lại có một cảm giác an tâm.

"Thì ra là thế, lời đại sư nói không ngoa, quả thật là áp chế được lệ khí trong lòng, nhưng. . . Ta có lệ khí sao, khẳng định là không có, bần đạo tu chính là đạo pháp chính thống, đại sư có lẽ nhìn lầm rồi."

"Hơn nữa thân thể dường như cũng cường tráng hơn mấy phần."

"Quyền pháp này trâu."

Đại sư là một vị đại sư tốt.

Là một vị đại sư sẵn sàng giúp đỡ đồng đạo.

Nếu là đồng đạo khác, chỉ hận không thể đem hết những sở học của mình giấu đi, làm sao có thể vô tư trao tặng cho người khác.

Cũng giống như sư phụ của hắn vậy, cách chế tạo Nhục Linh Hương quan trọng nhất mà không chịu dạy cho hắn, nhất định phải giấu đi, nếu hắn học được, sau này luyện chế ra Nhục Linh Hương, còn có thể không mang cho bọn hắn sao?

Bây giờ sắc trời rất muộn, đã đến lúc đi ngủ, nhưng trước khi ngủ, hắn còn phải cho rết vân vàng ăn, nói cho cùng thì đây cũng là sủng vật đầu tiên mà hắn nuôi, hắn không thương nó thì ai thương.

Ngày kế tiếp.

"Đạo trưởng, đạo trưởng. . ."

Tiểu Thỏ hoảng hốt chạy tới, khuôn mặt tái nhợt, không còn chút máu.

"Làm sao vậy?"

Lâm Phàm đang chẻ củi, thân thể Dương đại tỷ đang khôi phục, không thể tiếp tục làm việc nặng, mà hắn lại không thể ở lại Hoàng Lang Trấn quá lâu, vì vậy việc chẻ nhiều củi là cần thiết.

Nhớ lại ngày đó ở Triều Thiên đạo quan, củi đốt đều là do hắn chẻ, sư phụ cùng với sư huynh đều khen hắn chẻ củi chỉnh tề, đều nhau.

"Đào Tử tỷ tỷ chết rồi."

"Cái gì?"

Hai ngày nay hắn chủ yếu đi dạo trong trấn cùng với Tiểu Thỏ, làm quen với vài bằng hữu của nàng, Đào Tử tỷ tỷ so với Tiểu Thỏ thì lớn hơn hai tuổi, thân thế bi thảm, không có phụ mẫu, mẫu thân bị người ta bạo hành trước mặt nàng, cuối cùng chết thảm.

Mà đứa nhỏ này ngoại trừ không thích nói chuyện thì cũng rất ngoan ngoãn, lễ phép, không tranh không đoạt.

. . .

Trong trấn có giếng.

Lâm Phàm cùng với Tiểu Thỏ vội vàng chạy đến, thi thể của Đào Tử được người ta vớt lên từ giếng, người phát hiện là một bà lão, đang chuẩn bị lấy nước để giặt quần áo, ai mà ngờ được trong giếng lại có xác chết.

"Mẹ kiếp, chết đâu không chết, cứ phải chết trong giếng, sau này chúng ta làm sao uống nước?"

"Nha đầu chết tiệt, dùng dây thừng treo cổ không phải là đơn giản rồi sao, cứ phải nhảy giếng."

"Cây đa đầu làng thuận tiện biết bao."

Không có ai thương xót Đào Tử nhảy giếng tự vẫn, chỉ có những lời chửi rủa cùng oán trách.

Lâm Phàm chen lấn qua đám đông đến bên cạnh thi thể.

"Đào Tử tỷ tỷ."

Tiểu Thỏ quỳ rạp xuống bên cạnh, nước mắt giàn giụa, đám tiểu đồng bọn xung quanh cũng mắt đỏ hoe, có đứa còn sợ hãi run rẩy toàn thân.

Lâm Phàm nhìn vào những khuôn mặt vây quanh, từng khuôn mặt đều mang vẻ ngoài ấm áp, nhưng những lời nói ra lại lạnh lùng đến cực hạn.

Kiếp nhân sinh này, ra đi có lẽ cũng là một sự giải thoát.

Bạn đang đọc Mạt Pháp Tu Tiên, Tâm Hệ Thương Sinh(Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.