Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người tu đạo, tự nhiên phải lo cho thương sinh(2)

Phiên bản Dịch · 1160 chữ

Bên trong mật thất.

Đây từng là nơi tu luyện của sư phụ, ngay cả sư nương cũng không được vào, hắn cũng là lần đầu tiên đến đây.

Xung quanh là một mảnh tối đen, đưa tay không thấy năm ngón.

Châm lửa cho một ngọn đèn dầu, ánh sáng xua tan bóng tối, mọi thứ xung quanh hiện ra trong tầm mắt, khung cảnh rất đơn giản.

Một cái bồ đoàn.

Một chiếc bàn thấp bốn chân.

Ngoài hai thứ này ra, không còn vật gì khác.

Tiến đến ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hơi xê dịch cái mông, cảm giác khá tốt, mềm mại mà ấm áp, sư phụ đúng là biết hưởng thụ, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng chất liệu dùng để làm cái bồ đoàn này chắc chắn cũng không phải hàng rẻ tiền.

Ánh mắt rơi vào bên trên chiếc bàn dài trước mặt, mấy quyển thư tịch cũ kỹ dính đầy bụi nằm ngổn ngang ở đó, hắn sắp xếp lại chúng theo thứ tự, sau đó liền cầm lấy một cuốn.

《 Lăng Tiêu du ký 》

"Lăng Tiêu? Chẳng lẽ do sư phụ viết?"

Xem qua vài trang, những nét chữ nguệch ngoạc này đúng là chữ viết của sư phụ, nếu không phải hắn đã ở cùng với sư phụ ba năm, có chút hiểu biết về chữ của lão thì rất khó để nhìn ra trên đó viết cái gì.

Mật thất hết sức an tĩnh, chỉ có âm thanh lật trang giấy.

Bản Lăng Tiêu du ký này không có quá nhiều nội dung, hắn rất nhanh liền đã xem xong.

"Thói đời thế gian vẩn đục, lễ nghi bại hoại, tà ma hoành hành, có chút không đúng, đây là thời đại có thể tu tiên, tại sao lại như vậy? Ấn theo lý thuyết không phải là nên là vui vẻ phồn vinh, hào quang rực rỡ bốn phương, tu sĩ chúng ta không phải nên thay trời hành đạo sao?"

Tiếp tục xem, nội dung đã có chút biến hóa.

"Thế đạo này thật tốt đẹp."

"Không, không... Hỏng bét, thói đời này đã hỏng bét...thế giới chết tiệt…A..."

"Ta đã bị hủ thực."

Lời nói của sư phụ bắt đầu vặn vẹo, cho thấy tâm tình rất kém.

Không hiểu lắm.

Suy nghĩ một hồi.

Hắn bừng tỉnh đại ngộ, chắc hẳn là như vậy, sư phụ đã rơi vào tà đạo, thế giới nhìn thấy bằng mắt thường đều là hư ảo, bị nội tâm chi phối, cho dù thế gian có thật sự tốt đẹp, nhưng ở trong mắt sư phụ, tất cả đều là xấu xa không chịu nổi.

Giống như khi hắn nhìn thấy sư nương cùng với sư huynh, người khác cho rằng đó là diện mạo thật của bọn hắn, nhưng mãi đến khi có được Công Đức Chi Nhãn, phá vỡ hư ảo nhìn thấy thực tướng, hắn mới hiểu được, thì ra đây mới là diện mạo thật của bọn hắn.

Sư nương hoàn toàn thay đổi, mặt mũi tràn đầy răng nhọn, đơn giản chính là yêu ma quỷ quái, chỉ là trước đây đã che giấu rất kỹ, khó mà nhìn ra hình dáng.

Mà sư huynh mặt ngoài xấu xí, nhưng dung mạo chân thực lại anh tuấn tiêu sái.

Quả nhiên, cho dù đi đến cảnh giới Luyện Khí tầng ba thì vẫn như cũ chỉ là phàm nhân, không thể nhìn thấy thực tướng, chỉ có thể dựa vào ngoại vật để nhìn thấu.

Lúc này, hắn đã không còn tin hoàn toàn vào những thứ được viết bên trong du ký của sư phụ, thế gian thật sự như thế nào, vẫn phải dựa vào chính mình đi một chút, nhìn một chút, chỉ có như thế mới có thể thấy được chân tướng.

Lâm Phàm cầm lấy một cuốn thư tịch khác, lật xem.

Nội dung không nhiều, bên trong ghi lại kỹ nghệ làm hương.

Nguyên lai hắn lúc tu luyện hấp thu hương gọi là Nhục Linh hương, dùng sinh linh máu thịt làm chủ, ngưng tụ thành hương.

Thì ra loại hương mà hắn hấp thu trong khi tu luyện được gọi là Nhục Linh hương, chủ yếu dùng máu thịt của sinh linh ngưng tụ mà thành.

"Máu thịt của sinh linh? Chẳng lẽ là dùng máu thịt của dã thú hay yêu ma quỷ quái làm nguyên liệu? Chắc hẳn là như vậy."

Hắn ghi nhớ lại phương pháp cô đọng Nhục Linh hương ở trong lòng.

Lập tức, trong đầu linh quang lóe lên, trên màn sáng xuất hiện thêm một mục mới.

【 kỹ nghệ: Nhục Linh hương 】

Không có phân chia nhập môn, tiểu thành, cũng không có lời giải thích về độ thuần thục.

Phương pháp luyện chế rất đơn giản, chỉ là dùng pháp lực làm hỏa lực, đem máu thịt của sinh linh áp súc thành hương, trong đó quan trọng nhất chính là phương pháp, chỉ cần nhìn qua là hiểu.

Sư phụ chưa từng dạy qua phương pháp luyện chế Nhục Linh hương cho bọn hắn.

Hiển nhiên là vẫn lưu lại một tay.

Có thể hiểu được.

Hết thảy sư phụ đều là như vậy, làm sao có thể đem hết sở học truyền cho đệ tử.

Dạy hết cho đệ tử thì sư phụ sẽ chết đói, điều này dường như rất bình thường.

Lúc này, trên bàn chỉ còn lại một cuốn sách mỏng có bìa ố vàng, hắn cầm lên lật xem, bên trong ghi lại một môn công pháp, ba môn pháp thuật đều là hắn đã học, không phải là thứ bí mật gì.

Đem ba cuốn thư tịch chỉnh tề xếp chồng lên nhau, hắn khẽ thở dài một tiếng, ba năm thấm thoát trôi qua, sư phụ, sư nương cùng với sư huynh là ba người duy nhất mà hắn quen biết kể từ khi đặt chân đến thế giới này.

"Đã đến lúc rời khỏi nơi này, sư huynh dường như rất lo lắng ta sẽ không rời đi."

Hắn đứng dậy, bước đến cửa mật thất, ngoảnh đầu nhìn lại căn phòng không mấy rộng lớn, ánh mắt dừng lại trên chiếc bàn thấp, mơ hồ như xuất hiện ảo giác, sư phụ lúc chưa vào tà đạo đang mỉm cười ngồi xếp bằng bên trên bồ đoàn, lặng lẽ vẫy tay với hắn.

Như thể đang nói, xông xáo lên, trách nhiệm trảm yêu trừ ma liền giao cho ngươi, nhớ đừng bước vào con đường của sư phụ, người tu đạo, tự nhiên phải lo cho sinh linh.

"Sư phụ yên tâm, ta hiểu rồi."

Lâm Phàm nhẹ nhàng nói với mật thất trống rỗng, sau đó quay người rời đi, ngọn đèn dầu đang cháy đột nhiên dập tắt, mật thất sáng sủa bị bóng tối bao trùm.

. . .

Bạn đang đọc Mạt Pháp Tu Tiên, Tâm Hệ Thương Sinh(Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.