Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chúng sinh thực tướng, quá dọa người(1)

Phiên bản Dịch · 1136 chữ

Lâm Phàm không khỏi tự giễu.

Hắn mới chỉ thấy được bao nhiêu? Chỉ vừa đặt chân đến một cái trấn nhỏ, làm sao có thể vội kết luận không như mình nghĩ, thói đời nào mà chẳng có những nơi lạc hậu.

Đột nhiên.

Có tiếng quát lớn tiếng truyền đến.

"Tránh ra, mau tránh hết ra."

Người đi đường vội vàng né sang hai bên, ngay cả những tráng hán trông có vẻ cùng hung cực ác cũng ngoan ngoãn đứng nép vào, ngay sau đó, một cỗ xe ngựa sang trọng hoàn toàn không ăn nhập với khung cảnh xung quanh chạy tới.

Nghe những người bên cạnh nhỏ giọng bàn tán, Lâm Phàm biết được cỗ xe ngựa này thuộc về Hoàng trấn trưởng.

Quả nhiên ở bất cứ thời đại nào, sự chênh lệch giàu nghèo đều rất lớn, mức sống càng khác biệt một trời một vực.

Khi cỗ xe ngựa đi ngang qua bên người, một cỗ mùi hôi thối quái dị xộc thẳng vào mặt, khiến người xung quanh vội vàng che miệng bịt mũi.

Lâm Phàm nhìn theo cỗ xe ngựa đã đi xa, khẽ nhíu mày, tại sao lại có mùi hôi thối này?

Một người sống sung túc như vậy lẽ ra phải thơm tho mới đúng chứ?

"Hoàng gia thật sự là có tiền."

"Đúng vậy, nếu lão tử cũng giàu như Hoàng gia, lão tử nhất định phải học hỏi Hoàng trấn trưởng, mỗi năm nạp vài ba tiểu thiếp."

"Hả, ngươi cho rằng làm thiếp dễ lắm sao? Nạp một người chết một người, Hoàng lão gia thật độc ác."

"Đừng nói nhảm, muốn phát tài thì phải giết người cướp của, như thế mới có thể kiếm tiền nhanh."

Lâm Phàm nghe mà há hốc mồm, người ở thế đạo này đều xem việc giết người cướp của là chuyện thường hay sao?

Không suy nghĩ nhiều nữa.

Nếu đã đến, cứ tìm một khách điếm để nghỉ chân trước đã.

Trảm yêu trừ ma, cứ bắt đầu từ Hoàng Lang trấn này cũng tốt.

Hắn mặc một thân đạo bào nên cũng khá nổi bật bên trong đám đông, rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía hắn, Lâm Phàm không biết tại sao những người này lại nhìn mình như vậy, nhưng không sao, mỗi khi có người nhìn mình, hắn đều sẽ mỉm cười đáp lại.

Còn chưa đi được bao xa.

Một đám hài tử quần áo rách rưới đã ngăn cản đường đi của hắn.

Lâm Phàm mỉm cười nhìn đám hài tử này, trong mắt hiện lên chút xót xa, chúng quá gầy yếu.

Đám hài tử cũng nhìn hắn, chẳng qua phần lớn ánh mắt đều mang theo sự nhút nhát cùng e ngại, một đứa lớn hơn một chút nâng lên chiếc bát vỡ trong tay.

"Đạo trưởng, có thể cho chút cơm ăn không?"

Theo lời nói của nó, đám hài tử phía sau dường như cũng lấy được chút dũng khí, dồn dập nâng lên chiếc bát vỡ trong tay mình.

Đám hài tử này không dám xin ăn những người khác.

Bởi vì bọn chúng sợ bị đánh.

Lý do bọn chúng dám xin Lâm Phàm là vì hắn mặc đạo bào, không hung dữ đáng sợ giống như những người khác.

"Phụ mẫu các ngươi ở đâu?" Lâm Phàm hỏi.

"Phụ mẫu ta đều chết cả rồi."

"Ta chưa từng gặp phụ mẫu."

"Mẫu thân ta vừa mới mất hôm qua."

Nghe đến những lời này, Lâm Phàm trong lòng thở dài, đám hài tử này đối với cuộc sống tràn đầy hy vọng, thế nhưng ánh sáng trong mắt chúng đang dần dần ảm đạm.

Hắn đưa tay muốn xoa đầu chúng.

Nhưng hành động này lại khiến lũ trẻ sợ hãi, vội vàng rụt đầu lại.

Chúng nghĩ vị đạo trưởng trước mặt cũng giống như những người khác, bởi vì chúng bẩn thỉu mà muốn đánh đập chúng.

"Đi nào, đạo trưởng dẫn các ngươi đi ăn." Lâm Phàm ôn nhu nói.

Lâm Phàm dành cho đám hài tử này sự ôn nhu mà trước đây chỉ dành cho sư phụ.

Quán bánh bao ven đường.

Hắn vốn định mang theo đám hài tử này vào bên trong tửu lâu, nhưng không ngờ tiểu nhị vốn thái độ hiền lành, ngay sau khi thấy đám hài tử, lại lập tức trở mặt hung dữ, quát tháo bảo bọn hắn xéo đi.

Không còn cách nào khác, Lâm Phàm đành mua một chút bánh bao ở quán bên cạnh.

Chủ quán là một bà lão hiền lành, thấy có người tốt bụng mua đồ ăn cho lũ trẻ, bà vui vẻ từ tận đáy lòng.

"Đại nương, làm phiền ngài làm thêm một ít cho đám hài tử này." Lâm Phàm nói.

"Được, được, đạo trưởng thật tốt bụng."

Bà lão nhanh chóng làm bánh.

Mà đám hài tử đã sớm cầm bánh bao ăn ngấu nghiến như hổ đói, đối với chúng, đã lâu lắm rồi chưa được ăn món ngon như vậy.

Lâm Phàm cảm thấy mua bánh bao cho chúng là lựa chọn đúng đắn, mua nhiều một chút mang về, bánh không dễ hỏng, lúc đói có thể ăn ngay.

Chỉ tiếc là...

Hắn có thể cứu nhất thời, nhưng lại không cứu được cả đời.

"Khục ~ phốc "

Một gã mập mạp miệng đầy dầu mỡ nghênh ngang bước ra từ bên trong tửu lâu, tùy tiện nhổ một bãi nước bọt, khi thấy đám ăn mày bên cạnh, hắn bịt miệng bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ.

"Mẹ kiếp, thật xúi quẩy, một tên đạo sĩ thối tha dẫn theo một đám ăn mày, cút đi chỗ khác mà chết."

Đám hài tử sợ hãi nhìn đối phương.

Lâm Phàm bước lên, "Vị thí chủ này, mong hãy giữ đức."

Thân mặc đạo bào, hắn hiểu rõ tầm quan trọng của việc lấy đức phục người.

Người tu đạo chúng ta có thể ỷ vào bản thân có chút thực lực mà khi dễ người thường sao?

Vậy khẳng định là không được.

Những cuốn thư tịch ở đạo quán cùng với những lời của sư phụ đều là để răn dạy hắn, tâm phải tĩnh như nước, ôn nhuận như ngọc.

"Ngươi..." Gã mập định mắng tiếp, nhưng khi thấy cây rìu sau lưng Lâm Phàm, hắn như nhớ ra điều gì đó, chỉ chỉ Lâm Phàm, rồi chỉ chỉ đám trẻ, quay người bỏ đi, "Xui xẻo, thật mẹ kiếp xui xẻo."

Lâm Phàm nhìn theo bóng lưng rời đi của đối phương, yên lặng bấm niệm pháp quyết thi pháp, nếu đã thích ăn cùng với mắng chửi người như thế, vậy liền trừng phạt một chút.

Bạn đang đọc Mạt Pháp Tu Tiên, Tâm Hệ Thương Sinh(Dịch) của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khanhhailang159
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.