Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Soái ca! 80 một đêm với muội tử nhé!

Phiên bản Dịch · 1511 chữ

"Trạm cuối cùng đã đến, mời các vị hành khách tự động xuống xe, kiểm tra kỹ tư trang, tránh để bỏ sót!"

Xuân Thành, bến xe phía Đông, xe buýt từ từ tiến vào bến đỗ, hành khách lần lượt xuống xe.

Bác tài xế đứng dậy lớn tiếng nhắc nhở, trong xe hành khách lục tục đứng dậy di chuyển.

Ở hàng ghế cuối cùng, một thanh niên gầy gò vẫn đang ngồi đó.

Khách khứa trên xe đã xuống gần hết, hắn vẫn gục đầu vào cửa sổ xe ngủ say.

Bác tài ngậm điếu thuốc, thiếu kiên nhẫn tiến lên, đẩy mạnh vào vai thanh niên mấy cái.

"Này, mau tỉnh dậy, đến nơi rồi!"

Thanh niên toàn thân chấn động, đôi mắt chợt mở, miệng hét lớn một tiếng:

"Triệu Dật Dân, con chó! Ta @#$%^&* nhà ngươi!"

Bác tài giật nảy mình, điếu thuốc trên tay rơi cả xuống cánh tay, nóng rát khiến bác nhăn nhó mặt mày, không nhịn được mắng:

"Mày điên cái gì thế hả! Mau cút xuống xe cho ông!"

Tiếng quát mắng làm cho gã thanh niên sửng sốt, ngơ ngác nhìn quanh.

Lẩm bẩm: "Chẳng phải ta c·hết rồi sao? Sao lại..."

"C·hết cái con khỉ! Cút xuống mau!"

Bác tài nhíu mày, miệng lầm bầm chửi rủa.

Gã thanh niên lúc này mới hoàn hồn, vịn vào hàng ghế trước đứng dậy, bước ra ngoài.

"Cầm lấy đồ của cậu đi, lát lại mất công tìm tôi."

Bác tài nhìn chiếc ba lô màu đen trên ghế, bực bội nói, thằng nhóc này phiền phức thật.

Gã thanh niên quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi, chiếc ba lô màu đen quen thuộc nằm chình ình trên đó.

Hắn sững người, trong đầu nổi lên cơn sóng dữ dội.

"Nhanh lên, đừng lề mà lề mề."

Bác tài thò tay cầm lấy ba lô, tiện tay nhặt thêm một quyển sách trên ghế bên cạnh.

Dùng sức nhét cả sách lẫn ba lô vào ngực gã thanh niên, đẩy hắn ra ngoài.

Gã thanh niên ngơ ngác xuống xe, phía sau vang lên tiếng cửa xe đóng lại, rồi tiếng động cơ nổ vang, chiếc xe buýt từ từ lăn bánh hướng bãi đỗ.

Ôm chiếc ba lô đen trong ngực, gã thanh niên mông lung nhìn xung quanh, dòng người hối hả.

Bầu trời xanh, mặt trời chói chang, tất cả cảnh tượng náo nhiệt này dần dần trùng khớp với ký ức xa xôi trong đầu hắn.

"Ta đây là... sống lại?"

Gã thanh niên tên là Vương Minh Dương, một sinh viên vừa tốt nghiệp được một năm.

Sau khi tốt nghiệp, hắn làm nhân viên kinh doanh cho một nhà cung ứng hàng tiêu dùng, vừa mới từ thành phố khác đi công tác trở về.

Vương Minh Dương có chút đờ đẫn chạy ra khỏi bến xe, một người phụ nữ béo mập lập tức chạy tới, mặt tươi cười chào mời:

"Soái ca, có muốn nghỉ lại không? Nhà nghỉ chúng tôi rất rẻ đó, chỉ 80 đồng một đêm thôi."

"Tôi không trọ..."

Vương Minh Dương ánh mắt vẫn còn chút trống rỗng, thuận miệng từ chối.

"Soái ca đến đây nào, chúng tôi cung cấp nước nóng cả ngày nhé!"

Người phụ nữ vẫn không chịu bỏ cuộc, ngó nghiêng xung quanh.

Rồi ghé sát người Vương Minh Dương, hạ giọng nói, "Ở đây chúng tôi còn có rất nhiều em gái độc thân, nếu cậu thích, có thể thoải mái thư giãn một chút!"

Vương Minh Dương ngắm nhìn xung quanh, tất cả mọi thứ lọt vào tầm mắt cuối cùng cũng khiến hắn xác nhận, bản thân thực sự đã sống lại!

Trong mắt lập tức ánh lên một tia sáng, khóe miệng bắt đầu hơi nhếch lên.

Người phụ nữ thấy gã thanh niên trước mắt mắt sáng rực, trên mặt mang theo một nụ cười...

Ừm, có chút mờ ám, thầm nghĩ trong lòng "có khách rồi đây".

"Đi đi đi, tôi dẫn cậu qua, ngay phía trước thôi!"

Gương mặt người phụ nữ cười tươi như hoa cúc nở rộ, lập tức thò tay kéo Vương Minh Dương, dắt hắn đi nhanh về phía trước.

"Ơ ơ! Buông ra, tôi không trọ! Mau buông tôi ra!"

Nụ cười trên mặt Vương Minh Dương tắt ngấm, thân hình bị người phụ nữ kéo cho lảo đảo, hắn vội vàng quát.

Ra sức gỡ bàn tay mập mạp đang nắm chặt cổ tay mình, Vương Minh Dương nhanh chân rời xa người phụ nữ, hướng cửa ra đi tới.

"Này này... Đừng đi mà! Giá cả còn thương lượng được!"

Người phụ nữ vội vàng đưa tay níu kéo, vẻ mặt cuống quýt.

Nhưng Vương Minh Dương không thèm quay đầu lại, thẳng bước đi xa, chẳng mảy may để ý đến lời mời chào của mụ.

"Hừ! Đồ kiết xác, không có tiền thì nói thẳng, bày đặt làm bộ làm tịch!"

Gương mặt tươi cười của người phụ nữ lập tức sa sầm, liếc mắt nhìn chốt bảo vệ đeo băng đỏ ở cửa ra, cũng không dám tiến lên dây dưa.

Giậm chân mắng vài câu, nhổ nước bọt, quay người thấy có nam hành khách độc thân khác tới, lập tức lại tươi cười đon đả nghênh đón.

Nhanh chân đi ra khỏi nhà ga, Vương Minh Dương lúc này mới thu xếp lại suy nghĩ, móc điện thoại trong túi quần ra, nhìn thời gian.

15 giờ 25 phút, ngày 23 tháng 5 năm 2035!

"Đây là năm năm trước, ta thực sự... đã sống lại!"

Vương Minh Dương siết chặt điện thoại, lẩm bẩm bằng giọng nói chỉ có mình hắn nghe thấy.

"Nhưng mà, chỉ còn chưa đầy một ngày nữa là đến ngày tận thế!"

Vương Minh Dương nhớ rất rõ, kiếp trước chính là lúc này hắn đi công tác trở lại Xuân Thành, vội vội vàng vàng về công ty báo danh.

Ngày thứ hai là Chủ Nhật, vốn định tan làm sớm về nhà nghỉ ngơi.

Nhưng gần đến giờ tan ca, quản lý lại bắt bọn họ họp, mãi đến tận khuya mới về đến nhà.

Kết quả ngày hôm sau ngủ thẳng đến hai giờ chiều.

Tỉnh dậy thì toàn bộ Lam Tinh đã bùng phát dịch bệnh, xác sống tràn lan, ngày tận thế đã đến!

Vương Minh Dương bị xác sống chặn ngay trong căn nhà trọ của mình.

Trong vòng một ngày, toàn bộ hệ thống điện, thông tin của Lam Tinh đều bị cắt đứt.

Tất cả v·ũ k·hí công nghệ cao đều không thể sử dụng, chỉ còn lại v·ũ k·hí nóng thông thường là còn tác dụng.

Nhân loại t·ử v·ong hơn tám phần, sinh vật toàn cầu bắt đầu biến dị tiến hóa.

Một bộ phận nhân loại thì vào thời điểm đầu của ngày tận thế, bắt đầu thức tỉnh ra các loại dị năng, trở thành những người ưu tú của nhân loại.

Người bình thường chỉ có thể đ·ánh c·hết xác sống hoặc sinh vật biến dị, thu thập các loại tinh hạch mới có thể hấp thu tiến hóa.

Vương Minh Dương may mắn trở thành một trong số những người tự tiến hóa, đáng tiếc là, dị năng của hắn có chút đặc biệt...

Điều này dẫn đến việc cho dù hắn sống sót qua năm năm trong thời kỳ tận thế, vẫn ở dưới đáy xã hội.

Cuối cùng bị người bên cạnh hãm hại, c·hết trong miệng xác sống cấp cao.

May mắn thay, bất kể là nguyên nhân gì, hắn đã có cơ hội làm lại từ đầu!

Trùng sinh về năm năm trước!

"Ha ha..."

Đón ánh mặt trời, Vương Minh Dương chậm rãi giơ hai tay lên, nhắm mắt cảm nhận hơi ấm nóng rực trên mặt.

Hắn khẽ cười, dần dần cất tiếng cười to, rồi đột ngột im bặt...

Không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình như nhìn kẻ ngốc, khuôn mặt Vương Minh Dương lạnh lùng, trong mắt lộ ra một tia sát ý kinh người.

"Triệu Dật Dân, Uông Nhược Tình, Hàn Quân... Các ngươi chờ ta!"

"Lần này, chúng ta từ từ tính sổ!"

"Bịch! Bịch!"

Ba lô và quyển sách trong ngực rơi xuống đất, Vương Minh Dương sững người, lập tức buông hai tay, cúi xuống nhặt.

Cùng lúc cầm lấy chiếc ba lô đen, quyển sách bị đè bên dưới lộ ra.

《 Nhi Đồng Ca 300 Bài 》!

Năm chữ to dưới ánh mặt trời có chút chói mắt.

Vương Minh Dương cứng đờ tại chỗ, ngón tay dừng lại trước quyển sách.

Trên bìa sách có hình một con cá vàng, miệng phun ra một bong bóng lớn, bao lấy năm chữ "Nhi Đồng Ca 300 Bài" viết theo phong cách hoạt hình.

Con cá vàng trừng đôi mắt to ngây ngốc,

Dường như đang tò mò nhìn hắn...

Bạn đang đọc Mạt Thế: Bắt Đầu Một Quyển Sách, Dị Năng Toàn Dựa Vào Đọc (Dịch) của Phong Khởi Linh Nhi Hưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bach_nguyetquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.