Năng lực Phụ Ma?
Tô Ngư dùng nước lạnh rửa mặt, từng vệt máu tươi đã sớm bị nàng tẩy sạch, thế nhưng cảm giác máu tươi nhỏ xuống gương mặt dường như vẫn còn vương vấn.
Ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, trời sinh xinh đẹp, dù không trang điểm, nàng cũng vẫn rất tinh xảo. Khuôn mặt trắng nõn, đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng, mắt ngọc mày ngài, đúng chuẩn khuôn mặt trái xoan phương Đông. Tô Ngư biết mình rất cuốn hút.
Nhưng Vương Minh Dương không hề động lòng chút nào, người nam nhân này dường như sinh ra là để dành cho Mạt thế.
Tỉnh táo, dũng cảm quyết đoán, mạnh mẽ, nhưng… Bất lực.
Tô Ngư có chút tức giận, hồi tưởng lại mấy canh giờ vừa qua, lũ zombie điên cuồng, cảnh tượng máu thịt văng tung tóe khiến nàng kinh hồn bạt vía, nhưng ở bên cạnh Vương Minh Dương lại thấy an tâm đến lạ.
Cúi đầu nhìn bàn tay, một ngọn lửa màu đỏ sẫm đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay. Tô Ngư nhớ lại cảnh tượng vừa đ·ánh c·hết zombie, chỉ nhớ rõ trong đầu trống rỗng, tâm tình không cam lòng dường như chiếm cứ tâm trí.
Tiếp theo, trong thân thể hiện lên một luồng cảm giác vừa u lãnh vừa nóng rực.
Đúng vậy!
Không sai!
Chính là cảm giác u lãnh nhưng lại ẩn chứa sự nóng rực, theo luồng cảm giác này xông lên hai tay, một loại cảm giác bức bối khó tả khiến nàng vô cùng khó chịu, ngay sau đó là vệt đao mang màu đỏ sẫm lóe lên rồi biến mất.
Tô Ngư biết rõ, bản thân nhất định đã thức tỉnh dị năng, hơn nữa nhìn biểu lộ của Vương Minh Dương, dường như rất kinh ngạc về dị năng của mình.
Điều này cho thấy năng lực này có lẽ khá đặc thù hoặc cường đại. Tô Ngư nhớ, Vương Minh Dương rất ít khi bộc lộ cảm xúc, chỉ khi biết mình là ai mới lộ ra một tia kinh ngạc.
Rửa mặt đơn giản xong, Tô Ngư cảm thấy một cơn đói cồn cào ập đến, vội vàng trở lại phòng khách.
Vương Minh Dương quay đầu lại, chỉ vào đống đồ ăn lấy từ trong ba lô, bày trên bàn trà phòng khách, ý bảo Tô Ngư cứ tự nhiên.
Không nghi ngờ gì, Tô Ngư giờ phút này quả thật rất đói, cầm lấy một gói móng giò liền gặm lấy gặm để.
"Ngươi đã thức tỉnh dị năng Sơ cấp, cụ thể có tác dụng gì thì còn phải chờ kiểm chứng, bất quá có chút đặc thù, đồng thời có cả thuộc tính ám hệ và hỏa hệ…"
Vương Minh Dương trở lại ghế sô pha, vểnh chân dựa vào ghế ngồi xuống, ngữ khí lạnh nhạt phổ cập kiến thức cho Tô Ngư. Nếu đã có ý định bồi dưỡng Tô Ngư, vậy thì phải nói rõ cho nàng một số kiến thức cơ bản.
"Chiêu đao mang của ngươi uy lực không tệ, xem ra uy lực của nó ít nhất phải đạt tiêu chuẩn dị năng cấp B, nhưng có thể sử dụng hai thuộc tính, rất có thể là dị năng cấp A, tiềm lực cực lớn."
"Cấp B là gì? Cấp A là gì?" Tô Ngư khó hiểu, ngẩng đầu hỏi.
"Đây là một loại thang đánh giá năng lực, căn cứ vào uy lực và hiệu quả của dị năng để phán định, theo thứ tự là E, D, C, B, A và S, tổng cộng sáu cấp bậc."
"Những cấp bậc đánh giá này là từ đâu ra vậy?"
"Ách… Ta xem nhiều tiểu thuyết giả tưởng, đoán vậy!"
"Cái này… Được rồi! Vậy Minh Dương ca, dị năng khống chế Cương châm của ngươi là cấp bậc gì?"
"Cấp A!"
"Úc…"
Tô Ngư rõ ràng không biết rõ sự khác biệt giữa các cấp bậc, bất quá Vương Minh Dương giờ phút này cũng sẽ không giải thích quá nhiều với nàng.
Dù sao dị năng đẳng cấp phân chia là chuyện của hai năm sau Mạt thế, khi đó tuyệt đại bộ phận những người có dị năng đều đã thức tỉnh, đại bộ phận dị năng đều căn cứ vào uy lực và hiệu quả của nó để phân chia đẳng cấp.
Hiện tại Mạt thế mới vừa bắt đầu, lộ ra quá nhiều thông tin, nói không chừng sẽ bị người ta hoài nghi lai lịch của Vương Minh Dương.
"Dị năng này, ngươi có thể phóng thích mấy lần?"
Tô Ngư nghiêng đầu, cảm nhận năng lượng trong cơ thể đang dần hồi phục, có chút không chắc chắn mà nói: "Có lẽ có thể phóng thích hai đến ba lần…"
"Nhiều nhất là hai lần, ngươi vừa rồi chém một đao liền kiệt sức, hẳn là do không khống chế tốt năng lượng phát ra. Nhưng cho dù khống chế tốt, muốn đạt được hiệu quả như vừa rồi, tối đa cũng chỉ hai đao." Vương Minh Dương khoát tay, không chút khách khí vạch trần sự tự tin thái quá của Tô Ngư.
Tô Ngư có chút xấu hổ, bĩu môi, hung hăng cắn miếng móng giò.
"Mạt thế sinh tồn, phải cẩn trọng, đặc biệt là trong chiến đấu, đối với năng lực bản thân phải có tính toán chính xác, nếu không rất có thể sẽ hại c·hết chính ngươi, hoặc là hại c·hết đồng đội."
Vương Minh Dương hai tay ôm ngực, ánh mắt nghiêm túc, ngữ khí lạnh lùng, không chút khách khí khuyên bảo Tô Ngư.
"Ừm! Ta hiểu rồi…"
Tô Ngư là một cô gái thông minh, thấy Vương Minh Dương nghiêm túc như vậy, trong nháy mắt liền coi trọng.
"Ta cảm nhận được năng lượng trong cơ thể, quả thật có thể phóng thích hai lần, ba lần có chút miễn cưỡng."
"Thử phóng thích ra ta xem."
Tô Ngư hơi sững sờ, lập tức gật đầu, một bàn tay đầy mỡ như ngọc trắng đặt lên bàn trà, ngọn lửa màu đỏ sẫm hô một tiếng bùng cháy.
Vương Minh Dương nheo mắt, phất tay từ trong túi áo triệu hồi ra một viên Ngân châu, kéo dài vặn vẹo biến thành một cây Cương châm, chậm rãi bay tới phía trên ngọn lửa.
Chỉ thấy Cương châm nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, một luồng hắc ám ăn mòn vào bên trong Cương châm đang đỏ rực.
Trong vài giây ngắn ngủi, Cương châm biến thành nước thép, co lại thành một đoàn, dưới ngọn lửa đỏ sẫm thiêu đốt xì xì bốc lên làn khói đen.
Nguyên bản Ngân châu to bằng trứng chim cút, giờ phút này chỉ còn lại to bằng móng tay, dường như rất nhiều tạp chất bên trong Ngân châu đều bị thiêu đốt sạch sẽ.
Vương Minh Dương thu hồi Ngân châu, ở trước mắt lần nữa biến thành Cương châm. Lúc này, Cương châm tuy rằng ngắn hơn một đoạn, mảnh hơn không ít.
Thông qua Kim Loại Chưởng Khống, hắn lại cảm nhận được kết cấu bên trong cây Cương châm này đã xảy ra biến hóa cực lớn, nguyên bản một số tạp chất đan xen bên trong đã bị loại bỏ sạch sẽ, Cương châm càng thêm cứng cáp, sắc bén hơn!
Lúc đạt được dị năng Kim Loại Chưởng Khống, Vương Minh Dương đã nghĩ đến việc thông qua dị năng để tinh luyện kim loại, gia tăng lực sát thương. Nhưng Kim Loại Chưởng Khống giờ phút này vẫn là dị năng sơ cấp, năng lực thật sự có hạn, còn chưa làm được thao tác tinh tế như vậy.
Không ngờ tới Tô Ngư thức tỉnh dị năng này, lại có thể làm được điều đó, thậm chí còn có một tia hắc ám lực lượng ăn mòn vào Ngân châu, khiến cho viên Ngân châu này khi hóa thành Cương châm, còn ẩn chứa một tia lực ăn mòn.
Khá lắm, đây chẳng phải là có năng lực Phụ Ma rồi sao?
"Ám diễm dị năng của ngươi, có thể bao trùm toàn thân không?"
Vương Minh Dương có chút tò mò hỏi… Hắn thề với trời, tuyệt đối không phải muốn xem ám diễm này có thể đốt hỏng quần áo hay không!
Tô Ngư nghe vậy, nghiêng đầu cảm ứng một hồi, gật đầu nói: "Có thể, ta dường như có thể khống chế ám diễm bám vào bất kỳ vật gì…"
Vừa nói, Tô Ngư vừa đứng dậy, khống chế ám diễm từ các bộ phận trên cơ thể bốc lên, dần dần bao trùm toàn thân.
Thần kỳ chính là, ngọn lửa ám diễm này dưới sự khống chế của Tô Ngư, không hề thiêu hủy bất kỳ vật gì trên người nàng, thậm chí ngay cả thảm trải sàn phòng khách cũng không bị đốt cháy.
Vừa mới thức tỉnh dị năng, đã có lực khống chế như vậy, Vương Minh Dương không khỏi âm thầm gật đầu, ý bảo Tô Ngư thu lại thần thông.
"Minh Dương ca, hiện tại ta cũng có dị năng rồi, chúng ta có thể hay không…" Tô Ngư vừa gặm móng giò, vừa thăm dò hỏi.
Vương Minh Dương lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Năng lực này của ngươi cũng chỉ như hai lưỡi búa, hơn nữa ngươi bây giờ còn chưa hồi phục hoàn toàn. Năng lượng của ta cũng không đủ, lấy trạng thái của hai người chúng ta bây giờ, căn bản không thể xuyên qua trung tâm chợ."
Tô Ngư nghe vậy, ảm đạm cúi đầu, thông minh như nàng đương nhiên cũng hiểu rõ những điều này, nhưng nghĩ đến mẹ ở nhà một mình, dù sao vẫn sẽ nhịn không được lo lắng.
"Kỳ thật, ngươi cũng không cần thất vọng…" Vương Minh Dương lắc đầu, tiếp tục nói, "Sáng mai, chúng ta tìm một chiếc xe việt dã ở gần đây, có thể thử một lần xuyên qua nội thành."
"Thật sao? ! Minh Dương ca, ngươi không gạt ta chứ?" Tô Ngư kinh hỉ nói, nhất thời Địa Ngục, nhất thời lại là thiên đường.
"Ừ! Điều kiện tiên quyết là đêm nay ngươi có thể thuần thục nắm giữ năng lực này, chúng ta nghỉ ngơi thật tốt một đêm, sáng mai hẵng tính tiếp." Vương Minh Dương gật đầu, lạnh nhạt nói.
"Được, được, được! Ta nhất định sẽ luyện tập nhiều hơn, tranh thủ đêm nay liền nắm vững năng lực này." Tô Ngư nín khóc mỉm cười, gương mặt dính đầy dầu mỡ nở rộ nụ cười rạng rỡ.
"Thức tỉnh dị năng sẽ tiêu hao rất nhiều thể năng, nghỉ ngơi một chút, chúng ta đi lên lầu sáu tìm đồ ăn, ở nhà hàng nơi đây chắc chắn có không ít đồ ngon."
"Ừ ừ! Chúng ta đi ăn một bữa tiệc lớn!"
Đăng bởi | bach_nguyetquang |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 67 |