Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đăng tin trên nhóm chát của tiểu khu

Phiên bản Dịch · 966 chữ

Lâm Lãng:

"Thu nhận thiếu nữ, bao ăn bao ở! Ai sẵn lòng có thể gửi thông tin cá nhân!"

Lập tức xuất hiện thêm vô số dấu chấm hỏi trong nhóm:

"Không phải chứ người anh em, anh nghiêm túc sao? Trắng trợn thế?"

"Anh đây là đúng đắn thu nhận sao?"

"Chỗ anh còn vật tư? Chia cho tôi một phần đi! Tôi là một học sinh!"

"Thúi lắm! Anh đây là đang vi phạm pháp luật đó! Hãy nhanh chóng bàn giao vật tư để cho tiểu khu có thể phân phối chúng một cách công bằng! Nếu không tôi đây sẽ báo cáo tên nhóc thối nhà anh ngay lập tức!"

"Phi! Anh chính là cái tên đầu toàn phân! Anh cho rằng như vậy là có thể tiếp cận được các tiểu tiên nữ sao? Nằm mơ đi cưng!"

"Mọi người đừng để bị anh ta lừa! Anh chàng này đang cố tìm cảm giác tồn tại mà thôi!"

...

Có rất nhiều lời mắng mỏ hoặc là cười nhạo.

Nhưng Lâm Lãng vẫn bình thản vô cùng.

Phản ứng của những người trong nhóm cũng nằm trong dự đoán của hắn.

Những người này hiển nhiên là chưa trải qua đói khát.

Hoặc có thể là do trong họ vẫn còn tồn tại ý mong đợi. Nghĩ đây chỉ là một thảm họa tự nhiên, cho là chính phủ sẽ sớm cử người đến cứu hộ, vẫn nghĩ chúng ta vẫn có một xã hội trật tự…

Nói tóm lại .

Họ vẫn chưa hiểu được tầm quan trọng của vật tư vào lúc này.

Biện pháp cũng rất đơn giản.

Cứ nhịn đói thêm vài ngày nữa đi.

Một người có thể kiên trì nhịn ăn nhịn uống tới bảy ngày.

Nhưng nguồn vật tư của Lâm Lãng giúp anh ta có thể sống thoải mái thêm một năm nữa.

Ai có thể sống lâu hơn ai đây?

Vì thế Lâm Lãng rời khỏi nhóm chat, bấm vào một mạng xã hội nào đó để giết thời gian một chút.

"Có tiểu ca ca nào cùng thành phố có thể nuôi Tư Tư hay không? Tư Tư nhất định sẽ báo đáp ca ca..."

Vừa đăng nhập vào, hắn đã nhìn thấy một hot girl trên mạng đang đáng thương cầu xin đồ tiếp tế, không chút ngần ngại bày ra thân hình nở nang của mình.

Bình thường, bạn phải trở thành thành viên mới có thể xem được điều đó!

Có lẽ các nhà phê duyệt đã đói quá nên không còn sức đánh vi phạm cho video của cô nàng này rồi.

"Nhìn một chút dáng vẻ của người ta đi. Chính là cái dáng vẻ này"

Lâm Lãng không khỏi thở dài.

Chẳng qua là——

"Vương Như Yên."

"Ngoại hình: 5 điểm."

"Số lần QH: 666 lần."

"Lòng trung thành: 5%."

"Tỷ số hoàn trả: 0"

Thực sự là 666 lần quan hệ sao?

Một người phụ nữ như vậy, một chút ý muốn bao nuôi hắn cũng không có.

Lâm Lãng dứt khoát bỏ qua.

Lướt mạng một lúc, thì cũng tới giờ cơm trưa rồi.

"Nên ăn cơm rồi."

Lâm Lãng tâm niệm vừa động.

Một nồi lẩu nóng hổi, một chai nước tinh khiết và một chai bia lạnh liền cứ như vậy xuất hiện trên bàn máy tính.

Lâm Lãng chụp một bức ảnh, viết dòng trạng thái. Bình tĩnh đăng lên nhóm chát "Tiểu khu Hạnh Phúc".

Lâm Lãng:

"Hôm nay không có khẩu vị lắm, đơn giản ăn chút gì thôi!"

"Hình ảnh"

"PS: Thu nhận thiếu nữ, bao ăn bao ở! Ai sẵn lòng có thể gửi thông tin cá nhân, không cần nhan sắc!"

Trong nhóm chủ nhà tiểu khu Hạnh Phúc:

"? ? ?"

"Không, anh bạn, một bữa của anh tôi có thể ăn trong ba ngày đó!"

"Chết tiệt! không có khẩu vị phải không? Đừng để cho lão tử biết mày là ai!"

"Hình ảnh trên mạng! Đó chắc chắn chỉ là hình ảnh lấy từ trên mạng! Mọi người ngàn vạn lần chớ tin! Để cho tôi đi trước thăm dò thực hư trước đi!"

...

Lâm Lãng đã thành công tạo nên một làn sóng trong nhóm tiểu khu.

Ngược lại cũng không phải cố ý làm họ khó chịu.

Chỉ là để chứng minh một chút thực lực của bản thân, hấp dẫn thêm càng nhiều người.

Không lâu lắm. Điện thoại đã nhận được vài tin nhắn:

"Một trăm nhân dân tệ, mua món lẩu đó, anh hiểu chứ?"

"Tôi là Vương Liên Đạt, quản lý tiểu khu! Chỉ cần anh chịu giao toàn bộ vật tư cho bộ phận quản lý tài sản tiểu khu trong ngày hôm nay, tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm về việc tư giấu vật tư! Nếu không thì..."

"Tiểu ca ca, anh nơi đó có bao nhiêu đồ ăn? Một mình anh có thể ăn hết được sao? Người ta có thể giúp ăn giúp anh đó!"

Một bức ảnh khiến nhiều người trong nhóm phải đỏ mắt.

Trừ những người ghen tức đến phát điên, thì cũng có một số cô gái cũng bày tỏ mong muốn được bao nuôi.

Chỉ là phẩm chất của những người đó không ra sao cả, Lâm Lãng cũng không có hứng thú gì với họ.

Trong lòng hắn đã xác định được mục tiêu của mình rồi.

Không thể hạ thấp tiêu chuẩn của mình chỉ vì đây là ngày tận thế.

Hắn không có thời gian rảnh để làm từ thiện.

Trong ngày tận thế, nơi nơi đều là nguy hiểm, nên sẽ tốt hơn nếu họ có thể tự bảo vệ bản thân mình.

Lúc này cơm cũng đã chín rồi.

Bạn đang đọc Mạt Thế: Hệ Thống Hoàn Trả Vật Tư của Đào Hoa Na Niên Thập Bát
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thuytienho
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.