Mâu thuẫn, chia rẽ và khống chế
Ý kiến tấn công căn cứ trấn Hi Vọng mỗi lúc một nhiều, ba người Lý Võ Lạc, Quan Bình, Hứa Dương ngồi đó mà sắc mặt liên tục biến ảo, thậm chí Hoàng Khải cũng là âm thầm đổ mồ hôi hột. Ngay cả hắn cũng không ngờ sự việc trấn Hi Vọng muốn tồn tại theo cách tách rời - phụ thuộc lại gây ra phản ứng mãnh liệt như vậy.
Trấn Hi Vọng nếu tồn tại, về lý mà nói, đúng là không được phép xuất hiện. Đó chẳng khác nào việc chính phủ cho thổ phỉ một con đường sống, thả cửa việc độc lập ly khai, đây là điều tuyệt đối không thể xảy ra.
Nhưng không phải ai cũng đồng tình với phương án tấn công như vậy. một nam nhân khuôn mặt tương đối ôn hoàn ngồi bên trái chợt lắc đầu rồi chậm rãi nói:
- Tấn công sẽ không giải quyết được vấn đề, chúng ta không phải không có tiền lệ xuất động tấn công căn cứ khác, mọi người đều rõ kết quả của lần hành động kia ra sao.
Lời nói của hắn để cho không khí ồn ào thoáng chốc yên ắng lại, sau đó dần dần có các ý kiến trái chiều cùng phản bác xuất hiện.
Thấy ý kiến của mình bị phản bác, nam nhân với khuôn mặt khắc khổ ngồi bên phải lập tức gầm lên:
- Tống Quảng Thắng, lần trước nếu không phải anh liên tục ra tay ngăn cản, thế nào mà hành động kia lại thất bại!
Nam nhân khuôn mặt ôn hoà tên Tống Quảng Thắng nhẹ nhàng lắc đầu cười nói:
- Hắc Tề, lúc đó tôi chỉ nêu ý kiến, ý kiến của tôi cũng bị phản bác ngay sau đó, không tác động gì tới hành động của anh.
- Đánh rắm, không phải vì thế mà tôi chỉ được phân bổ một số ít tài nguyên…
Hai người này cãi nhau, kéo theo đó là một đám người cãi nhau, dần dần còn lan qua cả vấn đề không liên quan khác. Bất quá, ý kiến cường công phương hướng trấn Hi Vọng vẫn như cũ chiếm ưu thế chủ đạo.
Sau khi thấy hoả hầu đã đủ, Bạc Thanh mới nhẹ nhàng giơ tay ngăn cản cuộc tranh luận đang tới hồi cao trào rồi bình tĩnh nói:
- Việc này chúng ta sẽ thảo luận sau, cuộc họp hôm nay tới đây kết thúc.
Nghe lời của hắn, những tranh luận nảy lửa mới coi như từ từ hạ xuống, vài người hậm hực nhìn đối thủ một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Ở lại chỉ còn 5 người, ngoài Cổ Nguyên đang chiến đấu tại phương hướng Diệu Liên chưa về thì đây chính là cao tầng chân chính nhất của huyện Tam Giang.
Lúc này Bạc Thanh mới đặt tay lên tờ văn kiện trên bàn rồi trầm giọng hỏi:
- Mọi người nghĩ thế nào?
Nghe câu hỏi của hắn, một nam nhân chừng 40 tuổi để râu quai nón tên Tào Khang chậm rãi nói:
- Theo tôi, trấn Hi Vọng này không nên tồn tại.
Tào Khang là một trong bốn tiểu đoàn trưởng của huyện Tam Giang, hắn xuất thân là quân nhân, suy nghĩ tất nhiên cũng là chính chuyên nghiêm túc nhất. Loại hang ổ thổ phỉ như trấn Hi Vọng trong mắt hắn chẳng khác nào địch nhân.
Tào Khang vừa nói xong, một thanh niên tóc trắng chỉ khoảng 17 tuổi với đôi lông mày đậm nét lập tức lên tiếng tán đồng:
- Đúng đúng, nên san phẳng bên kia, cái gì mà trấn Hi Vọng, nghe không ra thể thống gì cả, quá não tàn.
Không có mấy ai để ý tới lời cậu ta, trái lại một nam tử hơn 30 tuổi với khuôn mặt kiên nghị và đôi mắt màu nâu nhạt lúc này cân nhắc:
- Bên huyện Liễu Lâm vẫn còn sót lại thi đàn, hiện tại mà tiến đánh bên kia thì chẳng khác nào nhân loại tự chặt tay nhau để cho thi đàn lộng hành, thi đàn đó mà lớn mạnh hơn, Liễu Lâm coi như chính thức thất thủ.
Nam tử này tên là Mộ Dung Địch, là một trong bốn đoàn trưởng của huyện Tam Giang, hắn cũng là một quân nhân, chẳng qua trước tận thế không quá nổi bật, sau dị biến thời thế thay đổi, hắn vậy mà nhảy vọt lên chức tiểu đoàn trưởng, dưới trướng có gần 300 binh lính.
Nghe lời phân tích của Mộ Dung Địch, thanh niên tóc trắng lại tiếp tục lên tiếng tán đồng:
- Đúng đúng, chúng ta nên để trấn Hi Vọng lại, ngăn cản áp lực thi đàn, nhân loại chung quy không nên đấu đá nhau.
Vẫn chẳng có ai để ý tới lời cậu ta cả.
Thanh niên này tên là La Thiên Dật, không phải tiểu đoàn trưởng, cũng chẳng có quyền thế gì, hay nói chính xác hơn là không ai điên mà cho cậu ta nắm quyền. Cậu ta ngồi tại vòng tròn này đơn giản là vì thực lực mạnh mẽ của bản thân mà thôi, đây chính là phi phàm giả mạnh thứ hai tại huyện Tam Giang.
Thấy hai người đã lên tiếng, ý kiến lại như vậy trái ngược nhau, Bạc Thanh không khỏi xuất hiện trầm ngâm, ông ta quay qua nhìn nữ tử duy nhất trong số cao tầng rồi hỏi:
- Lạc đoàn trưởng, cô đã qua bên kia, cô nhận xét thế nào về bọn họ?
Lạc Thanh Thuỷ vốn đang nhàm chán ngồi đó, lúc này nàng ta suy nghĩ một chút thì chậm rãi đáp:
- Tôi không có nhận xét gì, nhưng có 5 chiếc thuyền, đồ ăn cũng rất ngon.
- …???
Không ai đáp lại ý kiến này, hay nói đúng hơn là không biết đáp lại thế nào, La Thiên Dật sau vài giây ngẩn người thì tiếp tục hùa theo:
- Đúng đúng, đồ ăn rất ngon, thế nên chúng ta cần…
Hắn ta nói được nửa chừng thì không biết hùa theo thế nào nữa, bởi vì Lạc Thanh Thuỷ không nói là tấn công hay bỏ qua.
Bạc Thanh âm thầm thở dài, ông ta nên hỏi thông tin từ người khác thì tốt hơn. Lạc Thanh Thuỷ nếu ấn tượng với điều gì thì nàng ta sẽ chỉ muốn nhớ tới điều đó, những thứ khác dường như được ném hết ra ngoài rồi trôi tuột đi theo dòng nước.
Cao tầng sáu người, thực tế chỉ có bốn người là có đóng góp ý kiến xây dựng thường xuyên mà thôi, nữ tử họ Lạc chỉ quan tâm tới chuyện mà nàng ta muốn quan tâm, còn La Thiên Dật, thôi bỏ đi.
Nhưng diễn biến này cũng là điều ông ta muốn. Càng ít người tham gia, càng ít tranh cãi, ông ta càng dễ đưa ra quyết định mà mình dự tính.
Lúc này Tào Khang râu quai nói chợt nói:
- Nếu Cổ Nguyên ở đây, cậu ta chắc chắn sẽ biểu quyết tấn công, còn là tấn công ngay lập tức.
Hai người biểu quyết tấn công, hơn nữa trong đó còn có Cổ Nguyên…
Mộ Dung Địch nheo đôi mắt màu nâu nhạt nhìn vào tờ văn kiện trên bàn rồi nói:
- Đối phương biểu hiện ra rất hữu hảo, cũng biểu hiện cực độ nhún nhường, thậm chí chấp nhận cho người của chúng ta tiến tới giám sát hoạt động của họ. Mọi người nói xem, nếu chúng ta bỏ qua sự hữu hảo này mà quyết định cường công, vậy đối phương liệu có tiếp tục nhún nhường không, hay là sẽ phản kháng kịch liệt. Tôi cho đây đã là giới hạn của họ rồi.
Nghe phân tích của Mộ Dung Địch, Tào Khang cũng không khỏi cẩn thận suy tư. Hắn ta là quân nhân chính quy đã được hơn 20 năm, tư tưởng bảo thủ cổ hủ là có, nhưng trong tận thế này hắn cũng phải dần thay đổi, bởi vì tất cả đã không còn như cũ nữa.
Bất quá hắn vẫn không thay đổi ý định mà chậm chạp nói:
- Chúng ta sẽ chuẩn bị kỹ càng hơn lần hành động trước đây, đảm bảo có thể thành công tiêu diệt toàn bộ chủ lực địch.
Mộ Dung Địch lắc lắc đầu nói:
- Tôi xem biểu hiện nhún nhường trên văn kiện này, đối phương cũng không phải hạng hung ác thị huyết, cũng tuyệt đối cũng không phải hạng cơ bắp vô não, trái lại suy nghĩ rất cẩn mật. Bởi vậy nếu bị rơi vào đường cùng, đối phương không thèm đánh mà chỉ muốn phá xong chạy thì sao? Trước khi chạy, bọn họ phá huỷ hết trang thiết bị quân sự, ném hết súng ống đạn dược xuống sông Lệ Giang, đốt sạch thành trấn, thậm chí giết sạch người sống sót thì sao? Chúng ta sẽ nhận được lợi ích gì?
Lời này của Mộ Dung Địch vô cùng có lý, để cho ngay cả Tào Khang cũng không nói được gì cả. Bước vào một trận chiến, quan trọng nhất không phải là thắng thua, thắng thua chỉ có ý nghĩa về mặt tuyên truyền mà thôi, quan trọng nhất là có đạt mục đích hay không.
Mục đích của bọn họ là tài nguyên Liễu Lâm, là tiêu diệt thây ma. Nếu trấn Hi Vọng ở địa phận Tam Giang, vậy thì nó không được phép tồn tại. Nhưng nó lại ở bên huyện Liễu Lâm, một khu vực mà chính phủ khó vươn tay tới, thậm chí là không rảnh quan tâm tới, không có trấn Hi Vọng, thi đàn bên kia mà thành công trưởng thành, vậy thì Tam Giang cũng không có quả ngọt để ăn.
Không khí trong phòng hội nghị thoáng trầm tĩnh lại, Bạc Thanh lại một lần nữa hỏi Lạc Thanh Thuỷ:
- Lạc đoàn trưởng, nếu chúng ta tấn công bên kia, vậy thì nên tấn công theo hướng nào?
Lạc Thanh Thuỷ nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ rồi thản nhiên đáp:
- Tôi không biết, có điều các người đừng có tấn công theo hướng đường S9, nơi đó có bến tàu, có khả năng liên luỵ tới tàu thuyền.
Nghe câu trả lời của nàng ta, Bạc Thanh không khỏi trong lòng nhúc nhích. Cái này, có thể xem như lời phủ định tấn công, vị nữ đoàn trưởng này sẽ không tham gia vào hành động chung của mọi người, sẽ đứng ngoài bàng quan, thậm chí có khả năng không đồng ý cho họ điều động binh lính dưới trướng.
Trừ khi là hành động tấn công thây ma, bằng không Lạc Thanh Thuỷ sẽ rất ít nghe theo sự sắp xếp của ai khác.
Đây cũng là một cái đau đầu của ông ta. Trong năm phi phàm giả mạnh mẽ đứng đầu, nữ tử họ Lạc này là người khó khống chế nhất, càng khó nắm bắt tâm tư nhất. Không phải vì nàng ta thâm trầm, mà là vì nàng ta tuỳ hứng, muốn “chảy” đi đâu thì chảy, thay đổi ý kiến bất chợt giây trước giây sau, hệt như một dòng nước vậy, Bạc Thanh còn chưa nghĩ ra “vùng trũng” để cho nàng ta chảy vào khuôn khổ.
Tào Khang gõ gõ tay mấy cái xuống bàn rồi chậm rãi nói:
- Dù là tấn công hay không thì cái tên trấn Hi Vọng cũng không được phép tồn tại, những nhân tố thiếu ổn định đang ở đó cũng không được phép ở đó nữa. Lực khống chế của chính phủ phải đứng đầu, tuyệt đối không thể thuận theo ý kiến của đám người này được.
Bạc Thanh nhẹ gật đầu rồi nói:
- Chờ Cổ Nguyên trở về từ chiến trường Diệu Liên, chúng ta sẽ định ra việc này.
Về phần ý kiến của những người khác, haha, cứ để cho bọn họ tranh cãi đi. Không có phản bác thì sao có mâu thuẫn, sao có chia rẽ, mà không có chia rẽ thì sao có thể gia tăng lực khống chế chứ.
———
Trấn Hi Vọng.
Các tiểu đội trưởng đều có nhiệm vụ riêng của mình. Tìm kiếm người sống sót cứ tìm kiếm, đào bới vật tư cứ đào bới, huấn luyện tân binh cứ huấn luyện, dọn dẹp chiến trường cứ dọn dẹp, do thám thôn xã xung quanh cứ do thám. Về phần Hàn Phong, hắn đang tập trung 8 tiểu đội trưởng lại nhằm chuẩn bị cho hành động thăm do thi đàn lần thứ nhất.
Địch nhân của hắn không chỉ có nhân loại mà còn có thây ma. Nhân loại còn có cơ hội thoả hiệp, câu giờ, ngăn chặn, cài cắm nội gián, quấy phá từ bên trong, thây ma nào có cho bọn họ những thứ trên, nó sắp đánh đến tới nơi rồi.
Nếu để chúng nó thành công trưởng thành, vậy đừng có nói cái gì chống cự, chạy nhanh còn kịp giữ mạng.
Nhìn từng hàng dài đội viên bước lên xe tải chở quân, xe jeep cơ động cao, hắn lúc này không khỏi thở dài một hơi. Những nhân tố không ổn định lớn nhất từ cấp cao cho tới cấp thấp đã cuốn gói cả rồi, lực khống chế của hắn lại một lần nữa được gia tăng và ổn định hơn.
Tới đây sẽ bước vào giai đoạn mài giũa lòng người, kích động mâu thuẫn hai bên, khiến cho nhân tâm tại trấn Hi Vọng triệt để mâu thuẫn chia rẽ đối với các chính sách của chính quyền huyện Tam Giang, khiến cho bọn họ phải căm ghét bên kia, xoá bỏ áp lực và gánh nặng tâm lý đang tồn tại cố hữu.
Không có mâu thuẫn, không có chia rẽ, không có kích động thù địch thì sao có thể dễ dàng khống chế.
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 33 |
Lượt đọc | 706 |