Trắng trợn bịa đặt
Hàn Phong vẫn tuân thủ nguyên tắc làm người như cũ, tài nguyên phục vụ cho hắn mới là tài nguyên có giá trị, tài nguyên không phục vụ cho hắn, vậy cút qua một bên đi. Thậm chí nếu tài nguyên đang phục vụ cho đối thủ, thế thì nhắm mắt mà an nghỉ đi thôi.
Hắn vốn đã không phải người tốt, lại càng không phải người nhân từ. Chẳng lẽ khi địch nhân tìm tới cửa, hắn còn để cho bọn chúng tác oai tác quái hay sao, vậy thì uổng cái danh người xấu này quá.
Nhưng giết người cũng phải làm sao cho hợp lý một chút, không thể chỉ quân địch chết mà quân mình không có tổn thương, số người mà “thể thao túng” sẽ giết phải đều nhau ở cả hai bên, thậm chí quân mình còn phải chết nhiều hơn, vậy mới phù hợp tỉ lệ quân số trên chiến trường. Cái này hắn cũng đã tính tới rồi, đã sớm tìm ra những người bồi táng cùng với đám người Tam Giang rồi.
Không phải lũ tàn quân Xuân Lê vẫn còn kha khá kẻ mang tâm không phục, kha khá kẻ trên người dính đầy việc ác, kha khá kẻ có tư tưởng phản động ly khai sao? Qua một ngày một đêm tịnh dưỡng, hẳn là Liễu Huyên cũng đào móc ra tương đối nhiều tình báo rồi chứ hả, đám thành phần này mai kia sẽ được đẩy ra chiến trường, vắt kiệt giá trị rồi cho tuẫn táng cùng một lúc.
Tài nguyên có tốt nhưng thiếu ổn định, hắn cũng không cần.
Hồn Áp tứ giai vòng một vòng lớn, cuối cùng vẫn là thủ đoạn phù hợp nhất trong hoàn cảnh này. Nó vô hình vô sắc, quỷ dị đa đoan, hắn âm thầm ra tay trùng thời điểm khi quái vật sau màn kia tấn công, ai mà biết cơ chứ.
“Bất tri bất giác bản thân mình lại sắp biến thành một đầu Thể Thao Túng rồi…”
Cười tự giễu một tiếng rồi day day cái thái dương mệt mỏi, Hàn Phong lúc này mới chậm chạp lên tiếng:
- Được rồi đừng trốn ở một bên nữa.
Theo sau câu nói của hắn, cánh cửa ngay phía bên hông phòng họp chính chợt vang lên âm thanh hừ nhẹ, sau đó một cái thân ảnh lả lướt mở cửa rồi bước ra ngoài. Liễu Huyên trong trang phục thư ký quen thuộc nhẹ nhàng tới phía sau Hàn Phong, nàng ta đem bộ ngực cự đại gác trên mặt hắn, bàn tay cũng thế chỗ hắn mà phụ trách công việc mát xa, đầu ngón tay còn dâng lên quang đoàn Hồi Tức màu xanh lục nhàn nhạt.
Cảnh tượng này đã từng vô cùng quen thuộc, chính là ngày đầu tiên khi thành lập trấn Hi Vọng. Cũng là Hàn Phong ngồi tại vị trí này, cũng là Liễu Huyên đứng phía sau, cũng là mát xa cùng phục hồi thể lực, hai người bọn họ âm mưu bàn chuyện cài nội gián vào trong đám người tại trấn Hi Vọng nhằm thu thập thông tin, định hướng nhân tâm, làm mấy chuyện dơ bẩn không muốn người biết.
Hơn chục ngày trôi qua, dù cho vẻ ngoài có thể chưa thay đổi nhiều, thế nhưng trong nội tâm mỗi người đều có sự thay đổi lớn lao. Họ đều đã trưởng thành hơn, mưu mô hơn, tính toán thâm trầm hơn, và tất nhiên là hắc ám hơn. Không ai muốn đổ lỗi cho tận thế, nhưng nếu tận thế không xảy ra, có lẽ bọn họ cũng không thay đổi nhiều tới vậy.
Mười phút sau, sau khi đã bị dí cho gần như ngạt thở tới nơi, Hàn Phong mới vội vã nghiêng đầu tránh khỏi cái bộ vị mềm mại kia mà thở dốc mấy hơi liên tiếp, hắn khụ khụ ho hai tiếng giả bộ rất ốm yếu rồi mới chậm chạp lên tiếng:
- Được rồi, chuyện đã hoàn thành rồi chứ?
Liều Huyên hừ lạnh một tiếng tát nhẹ trên má Hàn Phong rồi mắng:
- Anh không hỏi han việc tôi sống chết thế nào mà cứ chăm chăm vào công việc sao?
“M**, không phải cô vẫn đang sống khoẻ đó à?”
Mắng thầm một câu trong lòng, Hàn Phong từ balo móc ra một đống lớn tinh thạch exp, tinh thạch tiềm năng, sách kỹ năng, thẻ vật phẩm, vỏ đạn 12ly7, mấy chiếc nhẫn lẻ tẻ, đủ mọi thứ tạp nham đều ném hết lên bàn rồi nói:
- Khoẻ hơn chưa?
Liễu Huyên rướn người tới phía trước muốn gom hết tất cả lại, nhưng sau khi nhìn thấy cái khuôn mặt tái nhợt thất thần của Hàn Phong, nàng ta mới cắn răng một tiếng giận dỗi vứt hết đồ đạc lại rồi mắng:
- Tặng quà cho nữ nhân mà cũng tiếc rẻ, anh có thể tỏ ra ga lăng một chút không?
Hàn Phong có chút mất tự nhiên gãi gãi đầu, tất nhiên là phải tiếc rồi, chỗ này là tất cả chiến lợi phẩm ngày hôm nay, ả này mà gom hết lại thì hắn khóc không ra tiếng chó mất.
Lúc này hắn khều mấy trăm exp và một cái kỹ năng quang giáp nhị giai đặt qua một bên rồi cười cầu tài:
- Đây đây, rất ga lăng, rất phong độ.
Liễu Huyên không chút khách khí gom hết đồ vật lại rồi nhét vào trong ngực, bộ ngực của nàng ta lại phồng ra thêm một chút. Làm xong việc này, nàng ta mới lấy từ cái túi bên hông ra chiếc máy quay phim cầm tay đặt lên bàn rồi nhàn nhạt nói:
- Đã hoàn thành.
Hàn Phong khó khăn rời mắt khỏi khu vực trắng nõn kia để cầm lên cái máy quay phim đen nhẻm trên bàn, bên trong máy quay có một đoạn video chừng 5 phút, chính là toàn bộ quá trình đút lót vừa mới diễn ra trong phòng này.
Góc độ, âm thanh, ánh sáng, từng hành động, từng biểu cảm của người trong hình, tất cả đều rất chân thật.
Trong lúc Hàn Phong đang xem xét đoạn video, Liễu Huyên tiếp tục lấy ra rất nhiều tài liệu đặt trên bàn. Trong số này có tài liệu về “lòng dân” như thường lệ, vài tin tức về các tiểu đội trưởng, về tình hình nội bộ trong đội ngũ, về vài bất mãn xuất hiện trong quân. Cũng có cái nhìn của mọi người đối với Hàn Phong, với các chính sách hiện hành, với trấn Hi Vọng, với sự xuất hiện của chính phủ huyện Tam Giang…
Tất nhiên có cả thành quả phản bác lại những ý kiến trái chiều của đám quân xanh, đồng thời còn có thành quả định hướng dư luận theo hướng bôi đen chính phủ, đề cao tư tưởng độc lập tự cường, đề cao thành quả chiến đấu mà bọn họ đã tự tay giành được.
Ngoài ra còn có tình hình của đám người thôn Xuân Lê sau 1 ngày giảm sốc, những cá nhân “nội gián” mới chiêu mộ được, những cá nhân xuất hiện nôn nóng bất mãn. Dựa vào thư tố cáo và khảo sát diện rộng, Liễu Huyên cũng moi ra được hơn 30 người cùng hung cực ác trong quân đội Xuân Lê cũ, cũng tìm ra được vài cá nhân tương đối nổi trội và sẵn sàng gia nhập quân đội của Hàn Phong bất kỳ lúc nào.
Đây là công việc cực kỳ mất thời gian, cũng không thể rầm rộ triển khai, chỉ có thể nửa âm thầm mà tiến hành, trình độ bảo mật tương đương với tình hình vũ khí, tình hình thiên tài địa bảo, tình hình nhân sự cấp cao. Về trình độ khó khăn phức tạp, cái này cũng không thua việc chiến đấu cùng thi đàn là bao.
Liễu Huyên quả nhiên là người vô cùng phù hợp để làm những việc tối tăm khó nói này.
Hai người ngồi tại chỗ trao đổi kỹ lưỡng, bàn bạc những điểm khúc mắc, những điểm cần thay đổi, cuối cùng hoàn thành bàn giao tất cả công việc cũ.
Hàn Phong lúc này mới chậm rãi bàn giao công việc mới:
- Cô cho người khuếch đại vài tin tức như sau. Thứ nhất, chính quyền huyện Tam Giang ép buộc chúng ta bỏ cái tên trấn Hi Vọng, phải chuyển qua dùng cái tên căn cứ người sống sót huyện Liễu Lâm. Nếu ai vi phạm sẽ phải chịu hình phạt trong tương lai.
- Thứ hai, chính phủ yêu cầu tất cả người sống sót phải trở về huyện Tam Giang sinh sống, đặc biệt là phi phàm giả phải nhanh chóng tuân theo, bằng không thì tương lai sẽ bị áp giải qua đó, cũng sẽ bị giới hạn quyền lợi nhất định.
- Thứ ba, thời gian tới đây tài nguyên trấn Hi Vọng có thể sẽ phải cống nạp cho bên Tam Giang, nói bọn họ chuẩn bị tinh thần ăn ít lại, buổi tối cũng sẽ bị giảm thời gian chiếu sáng đèn điện, giảm lượng điện cung cấp máy quạt xuống.
- Thứ tư, tuyên truyền trong quân nói bọn họ nên học cách dùng vũ khí lạnh dần đi, tới đây có khả năng Hàn thủ lĩnh sẽ hạn chế lượng đạn phân phát, phải tích luỹ đạn dược để còn giao nộp cho chính phủ.
Bốn cái lời đồn liên tiếp được Hàn Phong muốn rải ra đã doạ cho Liễu Huyên sợ tới hết hồn, nàng ta vội vã mở to mắt mà nhanh chóng hỏi lại:
- Tiểu Gió Thoảng, Tiểu Lạnh Lẽo, cái này là thật chứ, không phải anh bịa ra đó chứ?
Việc Hàn Phong bịa đặt tin tức đã không còn là việc hiếm lạ nữa, nàng còn đang khốn đốn giải quyết cái tin đồn có căn cứ người sống sót tại trung tâm Liễu Lâm đây. May mắn mà có dân số Xuân Lê chuẩn bị chính thức gia nhập, có thể dùng số lượng này xoa dịu bất mãn, đồng thời vài tiểu đội trưởng quả thật tìm được kha khá người kiên trì sống sót tại trung tâm Liễu Lâm, bằng không có khả năng uy tín của nàng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Hàn Phong thản nhiên ném công văn chỉ đạo từ Tam Giang cho Liễu Huyên, người kia sau khi đọc xong, biểu cảm trên mặt đúng là không biết diễn tả sao cho phải.
Công văn này, đích thực là đủ độc ác, nhưng dường như nó chỉ chủ yếu nhắm vào cao tầng trấn Hi Vọng mà thôi, không hề có quá nhiều ảnh hưởng nào tới cư dân tầng lớp thấp… Ấy vậy mà qua miệng Hàn Phong nhào nặn một hồi lại thành ra chính phủ Tam Giang muốn phá hoại cuộc sống bình thường của cư dân nơi này, đàn áp tư tưởng, ăn cướp thành quả chiến đấu, ép buộc người sống sót phải cúi đầu.
Nào có vụ ai dùng tên trấn Hi Vọng thì bị phạt, nào có vụ huyện Tam Giang đòi lương thực nên phải cắt khẩu phần, nào có vụ phải tiết kiệm năng lượng nên cắt điện, cắt quạt gió… Những cái râu ria nhỏ nhặt này, chắc chắn là hắn sẽ tự ý thực hiện, cố tình thêm vào để đổ vấy đổ vạ cho người khác, làm gì có ai ghê gớm tới thế.
Đó mới chỉ là lời đồn khởi đầu, một khi tin tức này được rải ra, tất nhiên nó sẽ trở nên tam sao thất bản, miệng người này qua miệng người khác, thêm mắm dặm muối đủ thứ, chính phủ sẽ bị tô thành đen kịt.
Nàng liếc nhìn cái nam nhân đang ngồi bên cạnh chuyên chú đọc báo cáo mà không khỏi cảm thán trong lòng, tên khốn này, quá độc ác rồi.
- Hàn Phong, làm thế này, sẽ ổn chứ?
Hàn Phong thản nhiên xếp hết đống báo cáo còn thừa lại rồi nhét vào balo, sau đó hắn ngáp một tiếng tuỳ tiện nói:
- Đảm bảo sẽ ổn, dù sao sáng mai tôi cũng sẽ cho người dán bố cáo. Cô cứ làm đi, tội đâu tôi chịu, làm ngay trong tối nay, trước khi mọi người đi ngủ.
- Anh chịu? Anh thì phải chịu cái gì? Tôi mới là người hứng mũi chịu sào đây.
Thấy đối phương sắp sửa nổi cơn tam bành tới nơi, Hàn Phong đành phải xuống nước cầu hoà rồi nói:
- Chờ việc này xong, tôi sẽ phong cô làm thủ lĩnh trấn Hi Vọng, được chưa.
Liễu Huyên hừ nhẹ một tiếng lườm qua người bên cạnh rồi chua ngoa nói:
- Tôi không thèm cái danh xưng đó, cái trấn nát này của anh sắp bị người ta san phẳng rồi, anh định tìm dê thế mạng chắc? Tôi cần thứ khác!
Hàn Phong nghe giọng điệu của nàng ta mà không khỏi có chút chột dạ, lại trông thấy cái ánh mắt ướt át kia, ả này, khẳng định là đang động tình.
Hắn nuốt khan một ngụm nước bọt rồi cười gượng:
- Cô không định làm cái gì đó ở đây chứ? Đây là phòng họp đấy…
Liễu Huyên ngả người tới bên cạnh Hàn Phong, đôi môi đỏ mọng khẽ ghé sát tai hắn rồi thì thầm:
- Phòng họp thì sao, không phải càng kích thích à…
- …!!!
———
Nô lệ đồng tiền tới rồi đây. Các vị đậu hũ có lòng ủng hộ một chén trà xoài cho Hàn Phong thì có thể đônết qua stk:
Ngân hàng quốc tế VIB
STK: 003704060222590
Tên tài khoản: NGUYEN VAN LUONG
Momo: 0978039610
NGUYEN VAN LUONG
Đa tạ, đa tạ ~.~
Hoặc có thể cho hắn ta xin 1 Like ủng hộ cũng là ấm lòng lắm rồi ~.~
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 49 |
Lượt đọc | 687 |