Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà mới của bảo bối Ngọc Thạch

Tiểu thuyết gốc · 2483 chữ

Nhìn đống đất cát to tổ chảng mà con chó ngu đào ra, Hàn Phong cũng âm thầm cảm thấy hài lòng. Việc gì cần giấu kín hay giữ bí mật thì cứ sai con chó này làm, đảm bảo sẽ vô cùng an toàn, hắn không tin ai cũng có kỹ năng nghe hiểu tiếng chó như mình.

Cả nghìn kỹ năng đã được đánh rớt nhưng vẫn chưa có kỹ năng phiên dịch đa năng tiếp theo, cái này để cho Hàn Phong có chút ảo tưởng bản thân là nhân vật chính của thời đại này rồi.

Hắn lúc này khẽ ngáp một cái rồi tuỳ tiện há miệng sủa:

- Gâu gâu!

“Đại Hắc Cẩu, công việc tới đâu rồi? Gâu!”

Chó đen biến dị nghe tiếng sủa quen thuộc thì chui lên từ dưới lòng đất, cả người nó dính đầy cát bụi cùng gạch đá vỡ nát, bộ lông đen nhánh cũng vì thế mà bị nhuộm một màu nâu sẫm. Một cái hang động sâu khoảng tám mét, rộng khoảng hai mét, bên trong tối om như hũ nút đã được bới xuyên vào móng nhà.

“Đinh! Chó biến dị level 24…”

Hàn Phong nhìn con chó này, bên tai nghe thấy âm thanh thông báo quen thuộc của hệ thống mà không khỏi bốc lên ghen ghét cùng hâm mộ. Đồ ngu này cả ngày hết ăn rồi lại nằm, tính cách thì lười như con hủi, xem xét kỹ thì chẳng làm ra cống hiến quái gì cả, thế nhưng ăn uống của công thì còn hơn cả tàu hạm. Không chiến đấu nhiều, không giết chóc bao nhiêu, thế mà cấp độ vẫn cứ leo lên ầm ầm.

Cũng phải thôi, mỗi ngày nó đều đớp nửa cái xác thây ma P2, tráng miệng bằng chút não tuỷ F2, thi thoảng đổi gió qua S2, B1, bữa phụ còn có tinh thạch ma dược, ăn vặt bằng lá ớt biến dị, có là con lợn cũng sẽ lên cấp ầm ầm chứ đừng nói là con chó.

“Không ngờ có ngày mình lại ghen tị với một con chó…”

Thật ra cống hiến của đại hắc cẩu rất lớn chứ không phải dạng vừa. Nó bảo vệ thiên tài địa bảo khỏi động vật biến dị gây hại, dò xét tình hình Tam Giang, âm thầm câu kéo thi đàn, châm ngòi chiến tranh phía bên kia bờ đông sông Lệ, đó đều là đóng góp cực kỳ to lớn.

Lúc này Đại Hắc Cẩu vừa chui lên từ hang động thì run người rũ sạch đất cát trên thân, đống đất cát kia bắn đầy ra xung quanh tới mức bẩn nhoe nhoét, còn bắn cả lên quần áo Hàn Phong. Nó tất nhiên không thèm để ý, chỉ há miệng thè lưỡi liếm liếm cái mũi ướt át rồi sủa nhặng lên:

- Gâu gâu húuuu…

“Nhân loại, đào xong rồi, mau mau mang vật kia ra đây. Gâu!”

Hàn Phong gật gật đầu chỉ vào chiếc xe tải đông lạnh rồi sủa đáp:

- Ẳng!

“Tốt! Vậy hiện tại liền vận chuyển bảo bối, gâu!”

Một người một chó thong thả tiến về thùng xe cao 3 mét. Hàn Phong vừa đi vừa thò tay muốn phủi đất cát dính trên người, nhưng bàn tay hắn vừa giơ lên thì chợt khựng lại rồi quyết định mặc kệ. Nếu hắn cũng phủi sạch đất cát thì có khác gì con chó kia vừa làm ra hành động giũ lông chứ, chịu bẩn một tí cũng không sao, bẩn tí còn hơn là giống chó.

Thùng xe vừa được mở ra, một mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt như mật mía theo đó chậm rãi lan toả rồi tràn ngập khắp bốn phương tám hướng. Hàn Phong thì không có cảm giác gì mấy, thế nhưng Đại Hắc Cẩu bên cạnh lại thè lưỡi rớt dãi tới ướt cả mặt đất, trên khuôn mặt đầy lông lá xuất hiện biểu cảm vô cùng thèm thuồng.

- Gâu gâu gâu gâu…

Con chó ngu này há miệng sủa nhặng lên những âm thanh vô nghĩa, nó không chút do dự há mồm cạp tới đống đất cát dính đầy dịch thuỷ trắng nõm rồi toàn bộ nuốt chửng, trong mắt còn toát ra say mê hưởng thụ cực kỳ khoái cảm.

“Ngon, ngon, ngon, gâu gâu gâu hú hú…”

Hàn Phong phải rất vất vả mới đẩy được con chó này qua một bên, hắn thao túng một băng nô thể sức mạnh tiến lên vác cục đá này xuống. Bất quá băng nô tuy có cường độ cứng rắn nhưng sức lực vẫn tương đối yếu nhược, nó không thể có chỉ số sức mạnh lớn hơn Hàn Phong được, bởi vậy chỉ có thể nhích động thiên tài địa bảo này một chút mà thôi.

Hết cách, hắn đành phải bất lực sủa với con chó bên cạnh:

- Gâu gâu…

“Đừng làm rộn nữa, mau vận chuyển thứ này xuống hang đi. Gâu!”

Đại Hắc Cẩu liếm mép một cái rồi thò mõm muốn cạp trên viên ngọc thạch cao hơn 1 mét, nhưng Hàn Phong tất nhiên là không chịu, đồ ngu này rất có khả năng lỡ mồm cạp vỡ cả ngọc. Sau một hồi trao đổi cò kè nó mới chịu phun ra một khoả trăng tròn bạc trắng, toàn thân nhanh chóng đứng thẳng thành hình thái nhân loại rồi vác theo ngọc thạch này rời khỏi thùng xe.

Chật vật đem ngọc thạch tha xuống dưới đáy hang, Đại Hắc Cẩu cùng Hàn Phong lại cùng nhau đào rộng lòng hang ra một khoảng lớn nữa, chính giữa vun cao lên thành một đài cao nửa mét, viên ngọc cuối cùng cũng có một chỗ định cư mới. Gặp được hơi đất, vô số khe rãnh nứt vỡ trên bề mặt của nó bắt đầu chậm rãi rỉ ra những dòng dịch thuỷ trắng tuyền, thong thả mà kiên định, dường như vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại.

Chó đen liên tục dùng lưỡi liếm trên bề mặt ngọc thạch, dịch thuỷ chưa kịp rơi xuống thì nó đã liếm hết, động tác vô cùng thèm khát hưng phấn, bất quá một lúc sau nó đã nằm vật ra đất mà rên hừ hừ như thể vô cùng sảng khoái, thật có biểu hiện của say rượu.

Hàn Phong nhìn con chó này không bị độc chết thì cũng coi như an tâm. Nó bị thuốc diệt chuột hạ độc tới mức tiêu chảy nhưng lại không bị thứ này hạ độc, điều đó phần nào chứng tỏ thứ này tương đối lành tính, nhân loại có thể sử dụng được.

“Bất quá vẫn phải thứ nghiệm đầy đủ kẻo tác dụng phụ mạnh như ớt biến dị thì không ai cứu được. Con chó này ngày thường cũng ăn xác thây ma như ăn quà vặt, nhân loại mà ăn uống theo nó thì chỉ có chết sạch.”

Hàn Phong từ trong balo lấy ra 3 chiếc bình inox lớn, đổ hết nước bên trong đi, sau đó bắt đầu hứng lấy thứ dịch thuỷ trắng nõn này. Hắn một bên vừa hứng từng giọt vừa tuỳ tiện sủa hỏi:

- Gâu gâu…

“Đại hắc cẩu, vật này có tác dụng gì? Gâu.”

Động vật biến dị và thây ma có bản năng hơn xa nhân loại, hẳn là sẽ biết nhiều hơn, còn biết chính xác hơn. Ít nhất chúng nó sẽ không bao giờ làm ra hành động tìm chết như con người.

Chó đen nằm rạp dưới đất khép hờ hai mắt mà nhếch miệng sủa lại:

- Ử ử ử…

“Uống vào có cảm giác rất cứng cáp, rất khoẻ mạnh. Gâu!”

Hàn Phong nghe vậy nhướng mày, rất cứng cáp, rất khoẻ mạnh. Cứng như đá à, chẳng lẽ thứ này giúp gia tăng độ cứng của thân thể, ừm, gia tăng chống chịu?

Rất hợp logic, thiên tài địa bảo sinh ra từ cục đá sẽ tăng cường khả năng chống chịu.

Hắn lúc này sau khi suy đoán một chút thì triệu hồi băng kiếm rạch một đường nhỏ trên ngón tay, máu tươi theo đó tong tong chảy xuống vài giọt, sau khi máu chạm vào dòng chất lỏng trắng nõn bên dưới thì cũng không xuất hiện hiện tượng gì quá đặc biệt, chỉ là hai bên chậm rãi hoà vào nhau, biến thành một màu hồng nhợt nhạt như sữa dâu vậy.

Hoặc biến đổi ra sao mà Hàn Phong không biết, hắn cũng không thừa 20% chỉ số tiềm năng đi dùng Phản Chuyển để quan sát.

Sau khoảng 10 phút, dịch thuỷ đã tràn ra được nửa bình lớn, mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện ẩm ướt, Hàn Phong mới quay qua bên cạnh sủa một tiếng với chó đen nằm dưới đất:

- Gâu gâu…

“Đại Hắc Cẩu, một lát ngươi chạy qua bên kia sông canh chừng. Nếu có đánh nhau, hãy hỗ trợ đệ… Hãy hỗ trợ tên không biết sủa kia một chút. Gâu!”

Đại Hắc Cẩu ngáp một tiếng thoải mái rồi chậm chạp sủa lại:

- Ử ử ử…

“Được! Được! Gâu!”

Hàn Phong cũng không sợ nó trốn tránh trách nhiệm. Con chó này dù vừa đen vừa ngu nhưng bù lại rất nghĩa khí, thuộc vào dạng nói được làm được, tuy hung dữ với người ngoài nhưng tương đối hoà hợp với Ngô Soái. Hai đồ vật này buổi sáng nào chẳng “nô đùa” võ thuật với nhau, dạy nhau sủa, tìm cách cưỡi lên lưng đối phương, sắp thành một đôi bạn thân rồi.

Cái mũi của Đại Hắc Cẩu cũng thính hơn xa mũi Hàn Phong, Ngô Soái ở đâu, nó thừa sức mò tới. Mà bản năng hoang dã cảnh giác cực mạnh cũng thừa sức giúp nó tránh xa tầm cảm giác của nhân loại.

Sau 10 phút nữa, ba bình inox đã hứng đầy dịch thuỷ, Hàn Phong đậy nắp lại rồi rời đi. Đại Hắc Cẩu sau một hồi đại tiểu tiện cùng vặt lông rải ra bốn chung quanh đánh dấu lãnh thổ cũng nhanh chóng rời đi, tất nhiên không quên cạp theo một viên tinh thạch ma dược phần thưởng.

Hàn Phong trở về trấn Hi Vọng, vốn muốn kiếm một bữa thịnh soạn để tự thưởng, về phòng đùa giỡn với mấy nữ hầu, mở mấy chục thẻ vật phẩm còn tồn đọng, chui lên giường ngủ một giấc thật say… Bất quá công việc cần phải xử lý còn rất nhiều, hắn đành bỏ qua việc ăn trưa tại phòng riêng mà tới nhà ăn sĩ quan gọi tạm bốn cái bánh mỳ kẹp lớn rồi vừa ăn vừa lên đường.

Mục tiêu chính là khu thử nghiệm sinh hoá, nơi vẫn đang nhốt gần 20 người là tàn quân Xuân Lê bỏ chạy. Hắn muốn bằng cách nhanh nhất tìm ra công dụng của thiên tài địa bảo ngọc thạch trắng tuyền.

Đội viên lái xe dẫn theo Hàn Phong vượt qua quãng đường 2 cây số để tới một nhà kho rộng lớn. Bởi vì có thông báo qua bộ đàm từ trước, sau khi chiếc xe thông quan qua cổng, Âu Dương Tà đã sớm đứng chờ sẵn.

Nhìn cái gã thanh niên có khuôn mặt y như tên gọi này, ngay cả hạng người độc ác tâm ngoan thủ lạt như Hàn Phong cũng có chút không chịu nổi sự tà dị của đối phương. Hắn nhích người tránh xa một chút, thản nhiên từ trong balo lấy ra 2 bình dịch thuỷ ném cho đối phương rồi nói:

- Kiểm tra thứ này.

- Đa tạ thủ lĩnh, tôi đảm bảo nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Âu Dương Tà cúi người thật sâu biểu đạt cảm tạ vì có thêm vật phẩm nghiên cứu mới, hắn cũng đồng thời lấy ra một phần tài liệu rồi nhe răng cười nói:

- Thủ lĩnh còn nhớ thực vật kỳ dị khiến người ta mê man choáng váng? Đã có một phần nghiên cứu đạt kết quả thú vị.

Hàn Phong nghe vậy thì nhướng mày tiếp nhận tài liệu, sau khi đọc được một phần ba, khuôn mặt hắn đã xuất hiện biểu cảm khiếp sợ.

———

Huyện Tam Giang.

Huyện Tam Giang có diện tích tương đương nhưng dân số đông gấp 2,5 lần huyện Liễu Lâm. Bởi vì có thi đàn ở gần cầu Liễu Hà, đoàn xe của Ngô Soái phải mất hơn 1 giờ mới có thể thông qua vùng nguy hiểm. Đó còn là do bọn họ đã đi vòng qua khu vực có thi đàn trấn giữ, bằng không có khả năng còn không vượt qua nổi.

Ngô Soái ngồi ở ghế sau xe jeep đang tập trung ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn dựa theo đặc điểm địa hình từ miêu tả của Hàn Phong mà nhìn nhận khoảng cách so với căn cứ Tam Giang. Hàn Phong đêm qua đã từng gián tiếp dò la bên này, đối với thông tin cơ bản tất nhiên có thể nắm được rõ ràng.

Sau khi xe chạy thêm 5 phút, Ngô Soái đột nhiên ôm bụng rồi kêu ầm lên:

- Chết tiệt, đau bụng quá, tôi muốn đi vệ sinh…

Hắn vừa kêu vừa đạp ầm ầm vào sàn xe, cái này đã doạ cho Hoàng Khải bên cạnh giật nảy cả mình, gã nhanh chóng xua tay trấn an nói:

- Ngô thiếu, chỉ 3 phút nữa…

- Nhanh nhanh dừng xe, tôi sắp ĩa ra đây rồi, dừng lại, bằng không tôi sẽ phá cửa chui ra. Ôi, phọt ra một ít rồi…

Dưới áp lực mãnh liệt của Ngô Soái, cả đoàn xe đã buộc phải dừng lại giữa chừng. Vị phó đại đội trưởng trấn Hi Vọng nhanh chóng ôm balo nhảy vọt vào một bụi rậm rạp ven đường. 5 phút sau hắn đã chui ra ngoài, khuôn mặt xem như tương đối tươi tỉnh.

- Đi thôi.

Ngô Soái ngồi vào vị trí cũ vừa huýt sáo vừa hát một cái bài hát dân gian. Hoàng Khải bên cạnh thì âm thầm nín một hơi, hắn dù chưa ngửi thấy mùi thối, thế nhưng nơi này đồng không mông quạnh, lấy đâu ra giấy vệ sinh, chẳng lẽ kẻ bên cạnh chùi bằng lá cây

———

Nô lệ đồng tiền tới rồi đây. Các vị đậu hũ có lòng ủng hộ một chén trà xoài cho Hàn Phong thì có thể đônết qua stk:

Ngân hàng quốc tế VIB

STK: 003704060222590

Tên tài khoản: NGUYEN VAN LUONG

Momo: 0978039610

NGUYEN VAN LUONG

Đa tạ, đa tạ ~.~

Hoặc có thể cho hắn ta xin 1 Like ủng hộ cũng là ấm lòng lắm rồi ~.~

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 63
Lượt đọc 736

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.