Cất giấu.
Chiếc xe chở theo Ngô Soái, Hà Tam, Triệu Nhược Pháp lại một lần nữa rời khỏi chiến trường để trở về căn cứ hậu phương phía sau. Đi cùng với bọn họ còn có cả Hoàng Khải trực tiếp tiến tới tiếp đón.
- Hoàng trưởng phòng, tôi đã rất nhớ nhà rồi, chúng tôi muốn về ngay, không cần yến tiệc tiếp đãi làm gì nữa.
Ngồi trên xe jeep, Ngô Soái khuôn mặt có hơi nhợt nhạt vừa ngáp ngủ vừa yêu cầu rời đi, hắn cũng trực tiếp lắc đầu từ chối lời mời ở lại tham gia cái gì đó mà tiệc mừng công, thời gian gấp gáp, mừng cái chó gì.
Hoàng Khải ngồi bên cạnh chỉ mỉm cười trấn an vài câu, cũng không trực tiếp đề cập tới việc đồng ý hay từ chối.
Hai người Hà Tam, Triệu Nhược Pháp cũng có chút lo lắng nhàn nhạt, bọn họ càng biểu hiện sáng chói bao nhiêu, tỉ lệ bị đám người Tam Giang này giữ lại càng cao bấy nhiêu. Nhất là trong trường hợp Ngô Soái lại là phó đại đội trưởng của căn cứ trấn Hi Vọng, là em họ của Hàn Phong, mục tiêu này càng dễ bị nhằm tới.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã về tới căn cứ Tam Giang. Ngô Soái sau một hồi mè nheo không được thì cũng đã dần im lặng trở lại, khuôn mặt lại càng hiện lên thêm mấy điểm nhợt nhạt thiếu sức sống, nhìn qua giống như hơi mờ mịt không chân thật.
Hắn đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tới đoàn người chờ đồ cứu tế buổi chiều còn đông hơn cả buổi trưa, mấy đống lửa le lói đốt lên từ gỗ khô và lốp xe thay thế cho ánh đèn, cái này càng tăng thêm sự nhếch nhác cùng thiếu thốn của căn cứ.
Chiếc xe jeep lại một lần nữa chạy qua khu định cư thường dân, rồi tới phố đèn đỏ. Một đám khách nhân sau cả buổi chiều vui chơi đang chui ra từ cửa chính một một toà nhà, trong đó còn có một gã thanh niên cao lớn đang được mấy vị tiểu thư ăn mặc thiếu vải nhiệt tình tiễn đưa, qua hình dáng cũng có thể đoán được chính là cái gã buổi chiều mới được tranh giành kịch liệt.
- Anh đẹp trai, lần sau lại tới nha…
- Anh đẹp trai, người ta sẽ rất nhớ anh đó…
Nhìn tình cảnh bịn rịn quyến luyến của mấy em gái xinh đẹp này, ai cũng có thể đoán ra cái gã kia đã tiêu rất nhiều “tiền”, cũng đã lưu lại tương đối nhiều truyền thuyết.
Ngô Soái đưa mắt quan sát tình hình bên kia, lại nhìn đến khuôn mặt nhếch mép gợi đòn của gã thanh niên nọ, rốt cuộc hắn cũng không nhịn được mà phải chửi bậy một câu:
- Phế vật, phế vật, khốn nạn, chó chết…
Cảnh tượng này chỉ lướt qua cửa sổ rồi biến mất, chiếc xe nhanh chóng chạy vào khu trung tâm, sau đó thẳng tiến một biệt thự sân vườn tương đối lớn. Cả trong cả ngoài đều được thắp lên đèn đuốc sáng rõ, nhân viên bảo vệ lớp nọ lớp kia vòng quanh canh chừng, an ninh chặt chẽ tới mức một con ruồi cũng không bay lọt nổi.
Hà Tam, Triệu Nhược Pháp nhìn tới cảnh tượng này thì càng thêm gia tăng bất an. Chỉ một bữa tiệc mừng công, có nhất thiết cần phải bảo đảm chặt chẽ như vậy không? Bọn họ quan sát vài cái ngóc ngách cũng đã nhìn thấy vài phi phàm giả ẩn nấp, vị trí tương đối yếu hại, với bố trí này thì kể cả thây ma level 28 có lỡ may lọt vào cũng đừng hòng chạy thoát, đừng nói là nhân loại.
Hồng môn yến do Tam Giang tổ chức, lúc này đây mới chính thức được khai màn.
Ngô Soái ngồi ở ghế sau giơ tay lên nhìn đồng hồ, khuôn mặt càng thêm xuất hiện vẻ nhợt nhạt không khoẻ, thời gian càng dài hắn càng không ổn, bất quá hắn thật ra cũng không có bao nhiêu lo lắng.
Đại ca hắn đã tính toán ra một kế hoạch vô cùng chu toàn, kể cả có thiên quân vạn mã tập trung bao vây thì hắn cũng có tự tin thoát thân, đừng nói chỉ là một cái căn cứ có 6000 người này. Vấn đề chỉ nằm ở an toàn của Hà Tam, Triệu Nhược Pháp và vài thứ quan trọng khác.
Vờn nhau cả nửa ngày là muốn nhìn thử xem bọn họ có thái độ thế nào mà thôi.
Xe dừng trước cửa biệt thự, nơi đã có sẵn Hạ Quân trưởng phòng thông tin liên lạc đang đứng. Thấy Ngô Soái bước xuống, ông ta nhanh chóng tiến lên cười to nói:
- Anh hùng xuất thiếu niên, anh hùng xuất thiếu niên. Ngô Soái, chúng tôi đã mở tiệc mừng công cho cậu, cậu chính là người có chiến công lớn nhất trong trận chiến hôm nay.
Mạt thế đột nhiên ập tới, mới chỉ 18 ngày trôi qua, năng lực phi phàm thiên kỳ bách quái liên tiếp xuất hiện, hiện tại tới ngay cả một tên nhóc vắt mũi chưa sạch với ước mơ được gia nhập quân đội tầng cấp thấp nhất cũng khiến cho chính khách cấp huyện phải cúi người làm thân. Đây là điều tuyệt đối trái ngược với trước tận thế.
Nếu chỉ là một phi phàm giả hoặc thủ hộ giả bình thường, Hạ Quân chẳng việc gì phải thể hiện thái độ ưu ái như vậy. Thế nhưng đối phương có năng lực mà toàn bộ căn cứ Tam Giang cũng không có, ông ta tất nhiên phải bày ra sự nhiệt tình của bản thân.
Tính toán, phi phàm giả mang năng lực của mặt “tồn trữ” trong số 7 mặt phi phàm, nếu nắm giữ kỹ năng đủ mạnh, họ chính là người có thể định đoạt kết cục của cả một cuộc chiến, cả một thế lực.
Ngô Soái đưa tay nhìn giờ một lần nữa, cũng không muốn quá mức mất thời gian ở chỗ này, bởi vậy hắn nhanh chóng gật đầu rồi bình tĩnh nói:
- Hạ trưởng phòng, tôi muốn gặp Bạc huyện trưởng.
Hạ Quân nở một nụ cười mỉm rồi chìa tay làm động tác mời:
- Mời.
Trong một gian phòng được trang hoàng tương đối chính chuyên, Bạc Thanh cùng vài vị quan chức đang bàn bạc các công tác như thường nhật. Thấy Ngô Soái bước vào, bọn họ đều dừng lại nói chuyện mà cười mỉm thể hiện thái độ thân thiện.
Sau khi hai bên ngồi xuống, Ngô Soái nhìn đồng hồ trên tường rồi đi thẳng vào vấn đề:
- Bạc huyện trưởng, trời cũng đã tối rồi, tôi muốn ngay lập tức trở về.
Bạc Thanh nghe được lời này cũng không mấy bất ngờ, ông ta đã đoán trước được đối phương muốn rời đi, bởi vậy lúc này thong thả lấy cớ:
- Ngô Soái, hiện tại đi đường rất nguy hiểm, chúng tôi không đảm bảo được việc di chuyển ban đêm. Cậu cứ yên tâm ở lại đây, ngày mai hãy về, nơi này rất an toàn.
“Haha, bắt đầu rồi sao?”
Ngô Soái trong lòng cười lạnh, thế nhưng bên ngoài vẫn giữ thái độ cứng rắn mà kiên quyết lắc đầu đáp lại:
- Tôi muốn về ngay, dù nơi này an toàn nhưng đại ca tôi vẫn rất lo lắng.
Bạc Thanh nghe vậy không khỏi trầm ngâm một lát, thái độ của đối phương khiến những lời vòng vo tẩy não của ông ta rất khó để có thể thốt ra. Ông ta tuyệt đối không muốn thả Ngô Soái về, đối phương bước qua đất Tam Giang là đã được định sẵn sẽ phải ở lại, ngay từ đầu đã vậy rồi. Huống hồ hiện tại đối phương còn sở hữu năng lực mạnh mẽ vô cùng hữu dụng, ông ta càng không có lý do để thả.
Lúc này ông ta khẽ gõ tay xuống bàn rồi bình tĩnh nói:
- Tôi sẽ viết một bức thư đảm bảo gửi qua Liễu Lâm, Hàn Phong chắc chắn sẽ hiểu rõ sự đảm bảo của chúng tôi.
Ngô Soái trong lòng trầm xuống, lão già này thật mặt dày.
Người ta nói về việc muốn về, ông ta lại chỉ chăm chú vào vấn đề ở đây rất an toàn, kéo nội dung câu chuyện qua hướng khác. Cái kiểu vặn vẹo ngôn từ mà không đi vào trọng tâm này đúng là rất hay xuất hiện trên tivi, mấy cái toạ đàm dân hỏi lãnh đạo trả lời, chính là trả lời vòng vo như vậy.
Hắn vẫn tiếp tục lắc đầu rồi kiên quyết đáp:
- Tôi không thấy an toàn.
- Không thấy an toàn ở điểm nào, cậu có thể nêu ý kiến, tôi sẽ lập tức thay đổi.
Vòng vo 3 phút, từ vấn đề này qua vấn đề khác, Ngô Soái đã sắp hết kiên nhẫn tới nơi, thời gian đối với hắn là vàng là bạc, không thể lãng phí ở nơi này tán gẫu với một ông già được.
Hắn lúc này cắn răng rồi hỏi thẳng:
- Bạc huyện trưởng, ông muốn làm thế nào mới thả chúng tôi đi?
Bạc Thanh nhấp một ngụm trà xanh rồi bình tĩnh nói:
- Ngô Soái, chúng tôi chưa từng giam cầm cậu, chỉ là hiện tại trời quá tối, không đủ an toàn để đi đường… Thế này đi, chờ ngày mai sáng sớm, tôi sẽ trực tiếp hộ tống cậu về bên kia, có được không?
“Haha, sáng mai lại có lý do khác mà thôi. Nói chuyện vừa rồi, lão già này đã lộ ra mục đích muốn giữ mình hòng gia trì uy năng đạn pháo cho tới khi thi đàn bị đánh tan, nào có chuyện sáng mai thả người…”
Ngô Soái trong lòng không khỏi cười lạnh một câu, thế nhưng bên ngoài lại bày ra một vẻ tương đối bất lực. Hắn giả bộ do dự mười giây rồi nói:
- Tôi cần hội ý với mấy người đi cùng…
Bạc Thanh thoải mái gật đầu phất tay nói:
- Được. Hạ Quân, dẫn họ tới phòng riêng.
Ba người theo đó được dẫn tới một phòng riêng, thế nhưng Ngô Soái nào có chịu, cả ba nằng nặc đòi chui vào nhà vệ sinh chung gần đó để bàn bạc.
Việc tiếp theo không tiện lộ ra trước mắt người khác, bài học Hoàng Khải bị quay video lại còn đó, ai mà biết phòng riêng có thật sự riêng tư hay không. Ngô Soái cũng không muốn bí mật của mình nhanh chóng bị phơi bày.
Tất nhiên nhà vệ sinh cũng có tỉ lệ nhất định bị theo dõi, thế nhưng nó cũng nằm trong kế hoạch cả rồi, bị theo dõi, bị lộ bí mật ngay lập tức cũng không phải điều gì quá đáng sợ, nó chỉ càng thúc đẩy việc hai bên đánh nhau sống chết sẽ diễn ra nhanh hơn mà thôi.
Ba người đàn ông sau khi bước vào nhà vệ sinh thì cẩn thận khoá cửa lại, Ngô Soái từ trong balo lấy ra một tấm vải lụa lớn rồi giăng kín bốn phía, một lần nữa che chắn xung quanh, che mắt những thứ xấu xí có thể ghi hình.
Hắn lúc này mới thở ra một hơi mệt mỏi rồi rút chiếc nhẫn bảy màu trên ngón trỏ tay trái ra.
Nhẫn Mô Phỏng level 4.
Triệu Nhược Pháp thì rút một thanh dao găm ra, hắn động niệm tâm thần liền biến thành hình thái thây ma hoá, sau đó con dao găm trên tay không chút do dự rạch một đường dài 4cm sát nách trái.
Ở trạng thái thây ma tam giai, hắn hoàn toàn không cảm thấy đau đớn. Mà kể cả có đau đớn cũng không hề gì, vì em gái Triệu Băng Vũ, hắn có thể chặt cả cánh tay.
Ngô Soái đem Nhẫn Mô Phỏng level 4 nhét vào bên trong lỗ vết thương này. Sau khi chiếc nhẫn đã nằm gọn bên trong thớ thịt nơi cánh tay của Triệu Nhược Pháp, Hà Tam lập tức ra tay thi triển dịch chuyển thương tổn, kéo vết thương từ nách trái qua cẳng tay phải.
Nhẫn Mô Phỏng level 4, tất nhiên vẫn nằm lại sâu bên trong lớp cơ thịt tại nách trái, chẳng ai có thể phát hiện ra nổi.
Sau khi thành công cất giấu vật phẩm quý giá này, Ngô Soái tiếp tục rút Súng Diệt Quỷ level 4 ra. Thứ này mới là thứ khó giấu, nó quá lớn để nhét được vào đâu đó. Bất quá, bọn họ là nhân loại, trình độ thông minh vượt xa thây ma, thừa khả năng nghĩ ra cách để cất giấu bất kỳ vật gì.
Ngô Soái tháo băng tiếp đạn hình trụ của Súng Diệt Quỷ level 4, đồng thời tháo hết 9 viên đạn ra. Triệu Nhược Pháp thì lấy từ trong balo ra một cái baocaosu trơn, tất nhiên là loại không có gai rồi.
Sau khi choàng mấy lớp baocaosu liên tiếp vào băng tiếp đạn, lại xịt thêm ít gel bôi trơn, hai cái người này đồng thời nhìn qua Hà Tam bên cạnh. Người kia lập tức nở một nụ cười ngượng nghịu lắp bắp nói:
- Ngô… Ngô phó thủ lĩnh, hay là để tôi nuốt bằng miệng đi, hoặc rạch đùi tôi ra rồi nhét vào đó cũng được… Nhét vào cái chỗ kia, cái kia…
Ngô Soái và Triệu Nhược Pháp đều cố nén cười tới gần như phát bệnh. Ngô Soái nhanh chóng bày ra vẻ mặt chính khí mà ôn tồn khuyên nhủ:
- Thủ lĩnh tin tưởng anh có thể làm việc này. Anh nếu nuốt chửng thì rất có khả năng sẽ nôn ngay tại chỗ, thậm chí đau đớn tới chết đi sống lại. Mà rạch đùi để nhét cả một băng đạn vào cũng gây ra vết thương quá lớn, rất khó che giấu… Hà đội trưởng, đây là chiến công bằng trời.
Triệu Nhược Pháp cũng nghiêm túc khẳng định một câu:
- Đạn đã được lấy hết ra rồi, sẽ không phát nổ giữa chừng đâu.
Hà Tam nghe được hai cái lời động viên này thì thiếu chút ngất xỉu.
Hắn nhớ rõ chiều nay có một cái tên quân nhân đã chỉ trích Ngô Soái ĩa ra đạn pháo, cất đạn pháo trong lỗ đjt, hiện tại, hiện tại sắp sửa thành sự thật rồi, chỉ là ứng trên người hắn…
Cái thứ sắp nhét vào hắn chính là “đạn pháo” trong miệng họ.
Nhưng không có lựa chọn a, em trai hắn hôm nay đi tuần thám cùng Hàn Phong… Nếu hắn chịu hi sinh một chút vì tập thể, thằng nhóc kia sẽ được đưa vào danh sách dự bị tấn thăng tiểu đội trưởng…
“Aizzz… Ngày xưa Đổng Thành tuy có dùng đệ đệ uy hiếp, thế nhưng cũng không “độc ác” với mình như hiện tại… Huhu…”
Hắn cuối cùng cũng là nửa khóc nửa mếu thò tay tụt quần xuống… Sau đó dạng chân rồi chổng mông lên… Triệu Nhược Pháp là người giúp hắn kết liễu đời trai tân…
Nhìn sự việc diễn ra suôn sẻ, sắc mặt của Hà Tam sau khi mặc lại quần cũng không quá tệ, Ngô Soái mới từ balo lấy ra một băng đạn đặc chế rồi lắp vào súng diệt quỷ level 4. Tất nhiên, nó vừa khít, chỉ là không dùng được.
Một nửa trang bị level 4 thì không phải trang bị level 4, chẳng có bất kỳ ý nghĩa hay hiệu ứng đặc biệt nào, thậm chí còn không dâng lên âm thanh thông báo hệ thống.
Trang bị level 4 thứ hai đã được cất giấu thành công, Ngô Soái tuỳ tiện ném thứ trên tay cho Triệu Nhược Pháp rồi thản nhiên nói với Hà Tam:
- Công việc đảm phán tiếp theo phải nhìn mồm mép của anh rồi. Chiến công của anh sẽ…
Ngô Soái chưa kịp nói hết câu, cả người hắn đã mờ nhạt dần dần rồi tan rã thành một đám ánh sáng bạc trắng, bộ quân phục mới cứng cùng chiếc đồng hồ rolex tiền tỉ không còn bệ đỡ lập tức rào rào rơi xuống sàn nhà.
Lượt kích hoạt thứ nhất của Nhẫn Mô Phỏng level 4, thời gian đã điểm, chính thức chấm dứt hiệu lực.
Ảnh Chiếu Ánh Trăng.
Bên ngoài khu định cư căn cứ Tam Giang, một gã thanh niên cao lớn vừa mới chui ra khỏi phố đèn đỏ chợt ngẩn người một chút rồi khẽ nhếch mép cười tự đắc:
- Tên nhóc con, còn dám chửi chân thân là phế vật, không được vui chơi nên ghen tị có đúng không? Lần sau triệu hồi, ông đây sẽ dạy dỗ cho một trận nhớ đời.
Ngô Soái nhận được toàn bộ thông tin ký ức của phân thân Ảnh Chiếu thông qua Tâm Ý Tương Thông, tất nhiên hiểu rõ tất cả những sự kiện đã diễn ra trong hôm nay. Hắn lúc này đưa tay đẩy đẩy chiếc kính râm trên mắt rồi móc ra một túi lương khô quân đội thản nhiên nói:
- Nào, kể hết những tin đồn gần đây cho tôi biết.
Trước mặt hắn ta là một cái thiếu niên 13 tuổi tương đối lanh lợi, theo lời của mấy em gái xinh tươi nơi phố đèn đỏ, hắn dùng ký hiệu đặc thù để tìm được thằng nhóc này.
Đây là một “trạm tin” tại căn cứ Tam Giang, đây đã là trạm tin thứ 4 mà Ngô Soái tiếp xúc trong ngày hôm nay rồi.
———
Có ai muốn xuyên không thành Hà Tam không. Làm việc cho Hàn Phong có nhiều lợi lộc lắm, mà lại chẳng vất vả gì, có mỗi việc chổng mông thôi T.T
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 40 |
Lượt đọc | 700 |