Nhộn nhịp
Đám người Phó Tế Tường không còn lựa chọn nào khác, cuối cùng chỉ có thể cùng nhân viên công tác rời đi.
Hàn Phong đã uỷ nhiệm toàn bộ trách nhiệm cho Liễu Huyên và Lam Nhu Thuỷ, tất nhiên sẽ không tham gia vào những công việc này, hiện tại đã vậy, sau này cũng vậy, hắn không nhìn quá trình nữa mà chỉ muốn nhìn kết quả.
Đây không phải biểu hiện của dân chủ, đây là biểu hiện của lười. Lười giao tiếp đôi co cùng đám Tam Giang, lười cùng nhân viên tầng thấp như bọn họ tranh cãi, chẳng có tác dụng quái gì cả mà chỉ càng lộ ra điểm yếu của bản thân mà thôi.
Tốt nhất là cho hai người phụ nữ đi cãi nhau với đám này, để xem xem họ có thắng nổi nữ nhân không.
Hàn Phong xách theo vali tiến tới phòng quân y. Sau cuộc chiến vừa rồi có 28 người cả đội viên cả thường dân bị thương, nặng nhẹ đủ cả, hắn ở chỗ này đứng ra tuyên dương cổ vũ, động viên tinh thần, thưởng nóng một số lượng điểm cống hiến nhất định, hứa hẹn với thân nhân liệt sĩ, đồng thời cam kết đảm bảo quyền lợi cho tất cả mọi người.
Xem như làm tròn chức trách của một vị thủ lĩnh.
Sau khi hoàn thành xong công việc này, Hàn Phong lại tiến tới một khu nhà thấp tầng sát bên cạnh khu quân y, đây là khu điều trị chấn thương tâm lý, hay nói chính xác hơn là khu bệnh tâm thần. Bệnh nhân nơi này chủ yếu là những người vẫn liên tục gặp phải ảo giác và huyễn cảnh không dứt, là di chứng của các đòn Hồn Áp đặc thù do Thể Thao Túng đánh xuống, số lượng phải tới gần 20 người.
Hắn tìm tới một góc nhỏ trong khu điều trị tâm lý, hai cái nữ nhân một già một trẻ đang ngồi dưới gốc cây liễu già, chính là Triệu Băng Vũ và bảo mẫu của nàng ta.
Triệu Băng Vũ là em gái của Triệu Nhược Pháp, nàng ta gặp phải sang chấn tâm lý do bạn thân khuê mật của mình bị Đổng Thành tra tấn tới chết ngay trước mặt. Hiện tại nàng ta cả ngày ngẩn ngơ đơ cứng, cứ đúng 6 giờ sáng cùng 18 giờ chiều mỗi ngày đều sẽ phát bệnh, cả người hoá thành âm trầm nguy hiểm, bất kỳ ai chạm vào đều sẽ bị lây bệnh.
- Thủ… Thủ lĩnh.
Bảo mẫu thấy Hàn Phong tới gần thì có chút bối rối đứng lên cúi chào. Môi trường ở trấn Hi Vọng rất tốt, tốt hơn xa thôn Xuân Lê trước đây, nhưng nàng ta cũng không ngờ Hàn Phong lại thường xuyên trực tiếp tới thăm bệnh như vậy.
Vị phụ nhân này có khuôn mặt tương đối hiền lành phúc hậu, vẫn luôn theo sát Triệu Băng Vũ từ đầu tới cuối không rời, chăm sóc cẩn thận chu toàn, gần như đã xem tiểu cô nương này như con gái của mình.
Hàn Phong gật đầu đáp lại rồi trao đổi vài câu về tình hình với đối phương. Hắn sau đó xuất ra một Ấn Áp Đặt level 4 tác động tới Triệu Băng Vũ.
- Cứu… Cứu em với…
- Không… Không thoát khỏi… Đau…
Ấn Áp Đặt của Hàn Phong xuất ra có hiệu quả bắt buộc đối phương phải thực hiện mệnh lệnh thanh tỉnh trở lại. Thế nhưng mặc kệ trang bị level 4 này có mạnh mẽ tới đâu, đứng trước bệnh tình kỳ quái, hiệu quả mà nó mang lại vẫn vô cùng nhỏ bé. Một đạo Ấn Áp Đặt có thể để Triệu Băng Vũ thoáng thanh tỉnh hai ba giây, lắp bắp vài câu vô nghĩa, sau đó tất cả đều trở về trạng thái như cũ.
“Chết tiệt thật…”
Hàn Phong âm thầm bất lực thở ra một hơi rồi lắc đầu từ bỏ. Việc này đã nằm ngoài năng lực hiện tại của hắn, kiến thức về thế giới phi phàm của hắn còn quá thấp, không đủ khả năng giải quyết.
Hắn căn dặn vài câu với bảo mẫu, xuất ra phiếu lương thực 100 cân cho nàng ta làm tiền tiêu vặt rồi xách theo vali xoay người rời đi.
“15 ngày liên tục không ăn không uống mà vẫn sống, đúng giờ còn giãy dụa phát điên trong trạng thái bộc phá lực đủ 12 phút, sau đó lại tiếp tục ngẩn người… Nàng ta rốt cuộc lấy nguồn năng lượng này từ đâu…”
“Làm sao có vài điểm giống với thây ma…”
Đem việc này tạm gác lại, Hàn Phong lại leo lên xe jeep thẳng tiến về phương hướng Xuân Lê, hắn muốn trực tiếp giám sát quá trình xây dựng lô cốt.
Có thêm hơn 200 người từ chiến trường Xa Lôi gia nhập vào công tác đào móc, tốc độ công việc được đẩy lên cao trào. Phi phàm giả hệ thao túng đại địa liên tục làm mềm hoá đất, Đại Hắc Cẩu liên tục dùng móng vuốt đào, người xung quanh thì xúc đất chuyển ra ngoài, cũng không quên gia cố phần hầm cho chắc chắn. 6 giờ 30 phút tối, 900 mét đường hầm đã thành công được xây dựng, vị trí cuối cùng nằm ở giữa lòng đồi, vẫn đang được khoét rộng ra để thành một hang động trống rỗng.
Một đường hầm nằm sâu dưới mặt đất tới 5 mét, cao 1,8 mét, rộng 1,2 mét, bộ vị hướng thẳng tới ngọn đồi thây ma đã thành hình.
Đường hầm được gia cố bởi gỗ ván và trụ sắt, hút sạch tất cả nước đọng, chăng đèn acquy mờ mờ, rải thuốc diệt chuột, nối dây cáp và dây điện để truyền về tín hiệu camera an ninh, còn đang được lắp đặt một đoạn ống nhựa nối thẳng từ bên ngoài cửa hầm vào tận bên trong.
Sau khi đường hầm bước vào những giai đoạn cuối cùng, nhân lực vật lực được rút dần đi, hai thành viên Dao Găm được điều động hoàn thành công tác cuối cùng. Bọn họ luồn dây dẫn hoả chứa thuốc nổ đen vào ống nhựa, nối từ ngoài vào trong, đảm bảo việc thuốc cháy sẽ không bị thấm nước dẫn tới ẩm ướt.
Phần cuối đường hầm, một cái căn phòng kín cao 2 mét, rộng 4 mét được bới ra và gia cố bằng rất nhiều tấm thép chắc chắn, sàn phòng cũng cao hơn đường hầm tới 2 mét, đảm bảo nếu có ngập nước cũng không ngập tới được. Trong phòng cũng có đèn chiếu sáng, có camera an ninh soi chiếu, có vài chục thùng xăng và bình gas công nghiệp đang xếp trong góc.
Căn phòng này có vị trí nằm ngay chính giữa lòng đồi Xuân Lê, vị trí tương tự như đang nằm ở tâm của hình cầu vậy, muốn từ bên ngoài mò mẫm được tới căn phòng này, không đào sâu 300 mét thì đừng hòng có thể mò tới được.
Hàn Phong đặt vali chứa M2 level 24 lên một bệ đất cao, sau đó lần lượt sắp xếp từng khối thuốc nổ ra xung quanh, tổng cộng 200 cân thuốc nổ đen đã được sử dụng.
Một viên đạn PG-9V mà bọn họ thường dùng có chứa khoảng 0,322 kg thuốc nổ Hexogen, đúng vậy, còn chưa tới nửa cân đâu, nhưng từng đó là đủ phá huỷ một cỗ xe tăng rồi.
Mặc dù Hexogen mạnh hơn thuốc nổ đen, cùng với việc cấu tạo của đạn pháo thích hợp để nó xuyên phá qua lớp giáp xe tăng, thế nhưng 200kg thuốc nổ đen cũng đủ để phá huỷ khá nhiều xe tăng rồi, càng đủ để giết chết toàn bộ nhưng sinh vật to bằng xe tăng.
Chưa kể rất nhiều bom xăng và bình gas xung quanh, cùng với không gian kín mít như vậy, một khi có thứ gì phát nổ, tất cả sóng xung kích đều sẽ được đè nén cùng tập trung một chỗ.
Cụ tổ của Eat-3 level 32 tới đây cũng chết, đừng có nói là Eat-3.
Hàn Phong mở vali ra, bên trong chính là M2 level 24 bị trói chặt thít như một con lợn sữa. Thấy con quái vật này vẫn như cũ “khoẻ mạnh” giãy dụa, hắn không khỏi thò tay nắm lấy đầu của nó rồi gằn giọng nói:
- Gọi đồng bạn của mày tới cứu đi.
Sau khi doạ dẫm đối phương vài câu, Hàn Phong lại đem vali đóng lại rồi xoay người bước ra ngoài.
Hắn không có chút nào lo lắng việc M2 sẽ gọi lũ quái vật Power tới đào đất giải cứu. Sinh vật này sẽ phải thao túng dần dần từ yếu đến mạnh, đầu tiên là các thây ma level 1 ngẩn người cùng nhìn về một hướng, sau đó mới tới các thây ma level 2, level 3 rồi cao hơn, dần dần mới thao túng được các thây ma cấp cao, đây là điều đã được kiểm chứng nhiều lần rồi.
Khoảng cách từ ngọn đồi này tới khu B trấn Vân Minh là hơn 4 cây số, hắn sẽ để cho nó gọi đủ 1 vạn thây ma cấp thấp rồi mới thong thả xuất quân chặn giết lũ thây ma cấp cao ngay trên đường di chuyển từ Vân Minh tới bên này.
Thậm chí với trình độ ngu học của con quái vật này, hắn không tin nó biết cách thao túng một hành động phức tạp như đào đất. Năng lực của nó tương tự M2 level 24 tại Thanh Hà, nếu đã không thể oe oe kêu lên thành tiếng thì không thể thao túng các hành động phức tạp được.
Kể cả nó có thể thao túng thây ma đào được vào lòng đất thì hắn cũng có cách đối phó. Tốc độ đào bới của thây ma không thể nhanh bằng tốc độ hắn chạy từ cửa hầm vào trong phòng này. Chỉ 1 phút, hắn có thể dễ dàng tiếp cận quái vật này rồi mang nó rời đi. Chờ cho thi đàn bị dụ qua chỗ khác, máy xúc và máy ủi sẽ được huy động tới để lấp hết những hang lỗ mà lũ thây ma đào bới, bắt đầu trò chơi phá và tạo.
M2 bị bịt mồm, không thể công kích, không thể phản kháng, kể cả có hàng vạn thây ma ở gần thì nó cũng đừng hòng chống cự hay đánh trả, thứ vũ khí Hồn Áp của nó đã bị phế rồi.
Nếu giữ M2 level 28 lúc trước lại, năng lực cùng trải nghiệm của nó quá lớn, cũng đã từng đào đất qua, biến số tất nhiên ra lớn, Hàn Phong sẽ không mạo hiểm sử dụng. Chỉ có đồ ngu M2 level 24 này mới thích hợp làm mồi câu thây ma, làm khoá an toàn cho toàn bộ phía bắc.
Đây chính là kế hoạch nuôi chó giữ cửa vô cùng chu toàn mà hắn muốn triển khai. Tất nhiên kế hoạch vẫn chỉ là kế hoạch, cần phải vận hành thực tế để tìm ra thiếu sót. Hàn Phong đã rơi vào đường cùng, chỉ có thực hiện rồi sửa đổi dần dần mới là lối thoát duy nhất lúc này mà thôi.
Rời khỏi phòng chứa bí mật rồi chui lên khỏi căn hầm, Hàn Phong để cho 4 thành viên Dao Găm trường kỳ đồn trú khu vực quanh đây, thời thời khắc khắc canh giữ cùng liên lạc với tổng bộ, chuyện này mới coi như sơ bộ hoàn thành.
Mặt trăng bạc trắng cũng đã bắt đầu xuất hiện trên đỉnh đầu rồi, ngày thứ 19 tận thế chuẩn bị trôi qua.
Ân, đêm nay chính là ngày trăng tròn.
Xee jeep của Hàn Phong trở về tới trấn Hi Vọng cũng là lúc cả 5 cánh quân đông tây nam bắc và trung tâm cũng đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ rồi trở về. Ngoài những thành viên có nhiệm vụ đồn trú bên ngoài, gần 1000 cư dân trấn Hi Vọng lại một lần nữa được tiếp nhận sự an toàn cùng yên bình hiếm hoi.
Mặt trời tắt, ánh đèn lên, tất cả tập trung đông đủ, công việc triệt để kết thúc, không khí buổi tối nhộn nhịp gấp vạn lần buổi sáng.
Cả ngày làm việc vất vả, chỉ có vài tiếng buổi tối để giải trí mà thôi, mấy hàng nước trái cây, dịch vụ ăn uống, dịch vụ thư giãn kết hợp cùng đám văn nghệ sĩ, bọn họ tích cực chế tạo ra không khí kích thích giải trí hòng thu về tài nguyên quý giá.
Và bọn họ có rất nhiều cách để thu hút.
Âm nhạc sôi động, đèn mờ chớp nháy, khói lạnh ngập tràn sân khấu, vài vũ công váy ngắn táo bạo múa cột khiêu khích, rượu mạnh truyền qua những chiếc cốc lớn, âm thanh hò hét khuấy động của mấy gã DJ hoạt ngôn, hàng trăm người giơ tay nhấc chân hưởng ứng, những điều này đã thành công đốt cho không khí tại trung tâm sân sinh hoạt chung trở nên bùng cháy.
Tận thế ập tới, tất cả mọi người đều bị dồn ép tới uất nghẹn, một khi gặp được nơi phát tiết liền không chút do dự phát tiết nhiệt tình. Sau khi hối đoái được phiếu lương thực từ phòng vật tư, bọn họ không ngại chi ra vài lạng gạo để hoà vào bầu không khí này, thoải mái hò hét cùng nhảy nhót.
Đặc biệt là nhóm đội viên chiến đấu. Sinh tử luôn treo trên đầu, chiến công lưu trong sổ là chiến công chết, không chi tiền bây giờ thì còn bao giờ.
Người trẻ năng động, tất cả đều xa lạ, trật tự thế giới cũ đang dần sụp đổ, trai gái chỉ cần trao đổi vài câu hợp gu liền ôm nhau tiến vào mấy con ngõ tối. Bên ngoài ầm ĩ bao nhiêu, bọn họ tự tạo ra thế giới riêng ầm ĩ bấy nhiêu.
Không tìm được người hợp gu? Không sao, rất nhiều nữ hầu do cao tầng căn cứ cung cấp đang sẵn sàng tâm sự cùng các ngươi. Ân, đại nhạc hội này là do Phương Tường đứng ra tổ chức chứ còn ai nữa.
Bỏ tiền ra đi, có bao nhiêu uất ức liền sẽ được giải toả toàn bộ.
Hàn Phong nhìn khung cảnh nhộn nhịp này mà cũng có chút bị kích thích, thật muốn cởi ra áo giáp rồi tiến lên hoà nhập, uống vài ly rượu, hò hét vài câu, thậm chí nhảy vài điệu nhảy chó múa mèo cào cho thoả cái năng lượng tuổi trẻ.
Bất quá hắn cuối cùng vẫn phải khó khăn rời ánh mắt khỏi một bờ mông tròn lẳng, bàn tay nặng nhọc mở cửa rồi thò chân chật vật bước xuống xe.
Mục tiêu của hắn không phải đám đông mà là phòng họp trung tâm.
Một mả việc đang chờ, thời gian đâu mà đi quẩy…
“Mẹ kiếp, làm sếp khổ thật…”
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 43 |
Lượt đọc | 656 |