Phá án
Hàn Phong trầm giọng hỏi rõ nguyên do, đội viên đội chấp pháp bị trói chặt lập tức kêu lớn thanh minh mình không giết người, trong khi hai đội viên đứng bên cạnh thì tần ngần do dự, không biết đáp sao cho phải.
Thấy tình cảnh này, hắn càng thêm gằn giọng hừ lạnh nói:
- Nói hết toàn bộ! Nếu phát hiện có giấu giếm bao che, vậy thì quy vào tội đồng phạm.
Âm thanh quán lớn của hắn doạ cho hai người kia sợ tới xanh mặt, vội vã mồm năm miệng mười kể lại không sót một chút chi tiết.
Hàn Phong nghe xong câu chuyện lại tiếp tục chỉ Phó Tế Tường đứng bên cạnh ra lệnh:
- Anh là nhân viên công tác chính phủ huyện Tam Giang đúng không? Kể lại đầu đuôi câu chuyện cho tất cả mọi người cùng nghe.
Phó Tế Tường có chút nổi lên gai ốc nhè nhẹ, điều này dường như không nằm trong kịch bản.
Đáng lẽ gã họ Hàn kia phải cố gắng thanh minh, cố gắng bao che, thậm chí bắt nhốt bọn họ để bịt miệng mới đúng chứ, tại sao lại muốn công khai làm rõ mọi chuyện ở đây.
Thế nhưng thời gian không đợi người, ông ta không thể suy nghĩ quá nhiều, chỉ có thể kiên trì kể ra sự việc, thậm chí không dám kể lể quá trớn, dù sao xung quanh cũng có một đám người cũng cùng nhau quan sát tình hình.
Sau Phó Tế Tường, Hàn Phong lại chỉ định ngẫu nhiên 3 người khác trong đám đông kể lại sự việc, từ thông tin của bọn họ, hành động vừa mới diễn ra đã dần được lộ rõ.
6h tối, Phó Tế Tường tập trung khoảng 10 người sống sót của trấn Hi Vọng để tiến hành gửi đơn kiến nghị tăng lương, tăng thưởng, giảm giờ làm, vị trí là ngay trước căn nhà trụ sở của hội đồng căn cứ.
Ba nhân viên công tác thuộc đội chấp pháp của phòng quản lý trị an tiến tới rồi giải thích về quy định mới. Bao gồm cấm tụ tập biểu tình, cấm ồn ào gây rối. Ba nhân viên này yêu cầu họ trở về viết đơn đề xuất rồi gửi tới phòng công tác xã hội, làm việc theo đúng quy trình.
Hai bên đều có lý luận riêng, không ai chịu ai, dẫn tới dần dần to tiếng.
Sau một hồi cãi cọ bất thành, đứa trẻ 9 tuổi kia không hiểu sao đột nhiên xông lên phía trước, trong khi đội viên đội chấp pháp Điền Mạnh cũng đột nhiên rút đao bên hông chém ra một chém vào ngực đứa bé, đem nàng ta chém chết tại trận.
Chưa hết, nữ tử nhân viên công tác huyện Tam Giang nhìn cảnh này thì lao lên ngăn cản, đội viên Điền Mạnh tiếp tục chém ra ba đao, đem nữ nhân viên này cũng chém lòi cả ruột.
Toàn bộ quá trình diễn ra chỉ vỏn vẹn trong vòng 5 giây liền kết thúc, đội viên Điền Mạnh ném đao xuống đất rồi kích động la hét không phải do mình ra tay.
Sau đó là một màn thảm thương đang xuất hiện trước mặt.
Có khác biệt nho nhỏ giữa những người quan sát sự việc, nhưng chung quy không nhiều, chỉ là do các góc độ xa gần trái phải khác nhau dẫn tới nhìn ra hành động khác biệt, vẫn là đội viên Điền Mạnh giết hai người biểu tình mà không một chút do dự, động tác thuần thục ghê rợn tới không thể tin nổi.
Sau khi có lời khai nhân chứng, Hàn Phong tiếp tục quay qua hỏi Trương Húc:
- Quanh đây có camera hay không?
Camera an ninh được lắp đặt khoảng 12 cái quanh khu vực trấn Hi Vọng, mục đích đương nhiên để lấy căn cứ xử phạt cho các hành vi vi phạm, ví dụ như xả rác bừa bãi, phá hoại của công, trộm cắp, bắt nạt...
Trương Húc lúc này nhận tin tức từ cấp dưới báo cáo thì mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, hắn vội vã lắp bắp đáp lại:
- Vốn... Vốn là phải có... Nhưng không hiểu sao tại thời điểm đó cái camera quản lý khu vực này lại trùng hợp bị chuột cắn đứt dây cáp.
Lời nói của hắn lập tức gây ra một trận hoang mang tiếp theo, những người xung quanh theo đó không khỏi dâng lên hai tầng suy nghĩ trái ngược.
"Đội chấp pháp muốn giết người, thế nên cắt đứt cáp camera hòng triệt xoá bằng chứng." Đây là luận điểm thứ nhất.
"Có người muốn vu oan giá hoạ nên đã âm thầm triệt xoá bằng chứng." Đây là luận điểm thứ hai.
Hàn Phong xoay đầu hướng ánh mắt về phía Liễu Huyên đang đứng bên cạnh, người kia lập tức hiểu ý, nàng ta cũng âm thầm nhìn về một hướng khác ra ký hiệu. Vài giây sau, luận điểm thứ hai bắt đầu được đẩy lên chiếm thượng phong.
- Thật kỳ quái, tại sao camera lại hỏng đúng lúc này, là có người muốn vu oan giá hoạ sao?
- Ân, vu oan thế nào?
- Ngươi nói xem. Chúng ta nhiều người đứng xem nhiều như vậy, đó là số lượng nhân chứng đông đảo nhất. Vật chứng cũng chính là thanh đao ở kia. Nhân chứng vật chứng đủ cả, vậy thì cần gì đội chấp pháp phải phá camera chứ. Chỉ có nhưng kẻ rắp tâm đen tối, cố tình làm trò quỷ, sợ sẽ từ trong dữ liệu camera bị điều tra ra động tác đáng ngờ mà thôi.
Dù sao cũng là sân nhà, việc này làm rất thông thuận, luận điểm sự việc có quỷ dần lan toả ra ngoài, còn bắt đầu có xu hướng tẩy trắng rất nhạt đang chậm rãi lan tràn.
Cái kia nói rằng đội viên đội chấp pháp chỉ làm theo quy định, chẳng qua là hành động vô ý gây nên hậu quả nghiêm trọng mà thôi, không đại diện cho toàn bộ đội chấp pháp. Có người nêu ra việc Điền Mạnh cũng có một đứa con trai nhỏ, sẽ tuyệt đối không làm ra hành động tổn hại trẻ em...
Thậm chí có người âm thầm nói rằng Điền Mạnh có vấn đề tâm thần từ thời còn chiến đấu tại tiền tuyến, chịu quá nhiều đòn tấn công tâm linh, có thể lúc đó đột nhiên gặp phải ảo giác thây ma tấn công, phát điên ngay tại trận, vì thế nên mới theo bản năng vung đao chém bừa, đó là lý do hắn vẫn liên tục kêu oan ở kia.
Đây chính là sức mạnh của hệ thống quân xanh quân đỏ mà Liễu Huyên sớm dày công xây dựng, dòng chảy của đại nghĩa gặp phải dòng chảy của định hướng dư luận bẩn, trong lúc nhất thời liền bất phân thắng bại.
Kể từ khi Liễu Huyên được Hàn Phong chính thức được bổ nhiệm hai chức vụ liên tiếp là trưởng phòng công tác xã hội, trưởng phòng quản lý trị an khối dân sự, uy tín và sức ảnh hưởng của nàng ta đối với đám tai mắt dưới trướng lại càng thêm được tăng cường.
Bây giờ thì cái gì bọn họ cũng dám nói, cái gì cũng dám làm, cái gì cũng dám xen vào.
Có tài nguyên vô tận chảy ra từ kho vật tư, có chống lưng mạnh mẽ chỉ sau mỗi thủ lĩnh căn cứ, ai mà sợ, ai mà ngại nữa. Trong vài thời điểm, bọn họ thậm chí còn công khai đứng lên tuyên truyền luôn, không còn cần lẩn trốn như đám chuột chỉ thi thoảng rải tin như trước nữa.
Lẫn ở trong đám người, một cái bóng đen không nhìn rõ mặt mũi chợt nắm chặt nắm tay, sau đó lại dần dần buông ra.
Nơi này không phải sân nhà, không ra tay ngăn được.
Hàn Phong đợi cho tình hình định hướng dư luận được chuẩn bị đầy đủ thì mới tiếp tục phát ra uy áp đè chặt tất cả âm thanh ồn ào xuống, hắn lúc này tiến tới sát bên cạnh thiếu phụ 40 tuổi đang ôm xác con gái dưới đất rồi cao giọng nói như thể muốn cho tất cả mọi người đều nghe:
- Tôi chắc chắn sẽ cho chị một cái công đạo, chẳng qua tôi cần chị phải kể ra rõ ràng chi tiết tất cả sự việc đã diễn ra.
Hắn nói xong câu này thì cúi người xem xét vết thương trên ngực đứa nhỏ, ân, là vết thương sâu tới tận tim, máu chảy ra ướt cả thân thể, da thịt toàn thân cũng tím tái nhợt nhạt, xem như chết tới không thể chết hơn rồi. Bất quá, không sao...
- Nếu chị nói lời thành thật, tôi có thể cứu sống con gái chị, cứu sống ngay tại chỗ này.
Hàn Phong nhìn vào khuôn mặt thảm đạm của thiếu phụ này mà nhỏ giọng nói một câu chỉ đủ để cho hai người nghe được.
Thiếu phụ này hai mắt đột nhiên mở lớn, cứu sống con gái nàng?
- Là... Là thật sao?
Hàn Phong nhẹ gật đầu khẳng định chắc nịch, còn như có như không giơ tay để lộ 10 chiếc nhẫn sáng loáng, tất cả đều là trang bị hệ thống.
Thiếu phụ càng được cung cấp thêm niềm tin mãnh liệt, thủ lĩnh là phi phàm giả mạnh nhất trấn Hi Vọng, chắc chắn có thể cứu con nàng, chắc chắn a.
Nàng ta lúc này chợt run giọng lắp bắp chỉ về phía Phó Tế Tường rồi nói:
- Ông... Ông ta cho tôi 50 cân lương thực, nói hai mẹ con chỉ cần đứng đó, không cần hô hào hay cổ động gì cả... Xong việc là được thêm 50 cân lương thực nữa... Huhuhu...
Âm thanh đau khổ tràn ngập sự hối hận của nàng ta vang vọng sân rộng, giữa không khí im lặng vì đòn Uy Áp Thượng Vị, tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng.
Thật ra thiếu phụ này rất tội nghiệp, nàng ta vì miếng ăn mà chạy tới nơi này, chỉ hi vọng có vài cân thực phẩm để dự trữ trong nhà mà thôi, có ngờ đâu con gái lại bị bồi cả mạng vào.
Hàn Phong không quá bất ngờ vì việc này, hắn biết rõ Ngô Soái đem cả kỹ năng hệ thống ra dụ dỗ "trạm tin" bên Tam Giang kia, chừng này lương thực chưa thấm vào đâu cả. Hắn chỉ tiếp tục đưa ánh mắt đe doạ nhìn tới mấy người trong đội biểu tình rồi trầm giọng hỏi nguyên do bọn họ tập trung.
Dưới đòn uy áp của thượng vị giả level 19, tất cả đều bị doạ cho nhũn cả chân, đa phần đều phải đưa ra câu trả lời tương tự thiếu phụ là được trả tiền để tới nơi này tụ tập, cũng có vài người là thực sự muốn gia nhập đội ngũ biểu tình để đòi quyền lợi.
Không khí trong sân rộng thoáng chốc trở nên có chút vi diệu.
- Tại sao chính quyền Tam Giang lại muốn nhúng tay vào chính sách của chúng ta?
- Bọn họ dùng tiền dụ dỗ, có phải đã có mưu đồ từ trước không.
- Trả hẳn 100 cân lương thực chỉ để đứng đó sao, ta xem trong này chắc chắn có quỷ.
- Bọn họ đang muốn làm gì, ta đột nhiên cảm giác hơi sợ hãi a.
- Điền Mạnh bị hãm hại rồi...
Đội ngũ quân xanh, vẫn như cũ, tiếp tục làm tốt công tác định hướng của mình.
Phó Tế Tường đứng ở trước nhất chợt nắm chặt nắm tay, việc này đã hơi vượt quá tầm kiểm soát của ông ta rồi. Ông ta muốn là muốn loại thanh niên mới chỉ có 27 tuổi đầu như Hàn Phong sẽ gặp khủng hoảng truyền thông, sẽ nóng máu mà bắt nhốt tất cả, hoặc trực tiếp đứng ra nguy biện chối bỏ. Nào có ngờ đối phương tinh vi cao tay như vậy, trực tiếp tổ chức "phá án" công khai minh bạch ngay tại chỗ, đồng thời vận dụng sức mạnh truyền thông xung quanh để trợ trận cho việc làm của mình.
Bất quá không sao, cái cớ hoàn hảo đã có, nó bớt hoàn hảo hơn thì cũng vẫn là cái cớ. Lời nói của một thổ phỉ hay một đám thổ phỉ vẫn vô giá trị như cũ.
Người của bọn họ cũng nằm trong số người bị giết chết, đó là cơ sở đủ để cho chính quyền Tam Giang có cớ xuất quân.
Hàn Phong sau khi tra hỏi ra một vài ẩn giấu quan trọng thì trầm giọng hô lên:
- Gọi Kim Hà Kỳ, Thường Vân, Tiêu Huấn tới đây!
Rất nhanh ba người theo lệnh triệu tập của Hàn Phong đã được điều động tới, hắn trực tiếp chỉ vào cái xác của đứa trẻ trong ngực thiếu phụ mà nói:
- Kim Nguyệt Huyễn, Thường Vân, vận dụng cứu thương!
Kim Nguyệt Huyễn có kỹ năng Thanh Xuân tam giai, Thường Vân có kỹ năng Huyền Hồ Tế Thế tam giai, đây đều là các kỹ năng chữa thương hảo hạng. Bất quá khi bọn họ nhìn cái xác cứng đơ dưới chân thì cũng không khỏi có chút không thể hiểu nổi, chữa thương cho một xác chết sao...
Bất quá thủ lĩnh đã có lệnh, bọn họ cứ làm theo là được.
Hai người lần lượt thi triển kỹ năng của mình, cái xác bên dưới, tất nhiên rồi, chẳng có bao nhiêu biến đổi, có chăng là màu da bên ngoài tươi tắn hơn, lấy lại được một chút huyết sắc nhất định.
Chờ bọn họ ra tay xong, Hàn Phong cũng giơ tay hướng về bên dưới rồi lạnh nhạt hô lớn:
- Tái Sinh Thuật lục giai, lên!
Một luồng hàn khí chậm chạp từ lòng bàn tay của hắn phóng xuất ra ngoài rồi bao trùm lấy cái xác của đứa trẻ xấu số. 30 giây sau, tiểu nữ tử này quả nhiên khẽ động đậy thân thể rồi chậm chạp mở ra hai mắt, còn thật nghiêng người qua bên cạnh rồi há mồm phun ra một ngụm máu đông đặc đen kịt.
Mặc dù nàng ta trông vẫn vô cùng nhợt nhạt thiếu sức sống, động tác cũng cứng ngắc khó khăn, thế nhưng đã thật sự cử động trở lại rồi.
- Sống... Sống lại rồi?!
- Trời ơi, sống rồi?!
- Đây là thật sao?!
- Ta có nhìn lầm không?!!!
Không biết ai là người đầu tiên kêu lên, sau đó là một đám người ầm ầm kêu lên tới không thể tin nổi, ngay cả đám quân xanh cũng là ôm đầu gào lên đầy chân thật.
Chết cả nửa tiếng rồi, chém thủng cả tim, máu cũng chảy sạch rồi, thủ lĩnh vậy mà vẫn như cũ cứu sống được?!
Đây là thần tích sao?!
Đứng ở trong đám người đông đúc, một cái bóng đen không nhìn rõ mặt mũi chợt lui lại nửa bước rồi lắp bắp hô nhỏ:
- Kỹ... Kỹ năng lục giai hệ phục hồi chữa thương???!!!
Hàn Phong không để ý tới bàn tán xôn xao xung quanh, hắn khuôn mặt trở nên tái nhợt cúi người ho khan như sắp chết tới nơi, còn tiếp tục chỉ cái xác của nữ tử 23 tuổi nằm bên cạnh rồi nói gấp:
- Thường Vân, Kim Nguyệt Huyễn, tiếp tục thi triển chữa thương... Nhanh lên, tôi đã sắp tới giới hạn... Khục...
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 39 |
Lượt đọc | 705 |