Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nêu ý kiến

Tiểu thuyết gốc · 2707 chữ

Hàn Phong đánh giá mảnh tinh thạch tử sắc trong tay khoảng 3 giây rồi thản nhiên thu nó vào trong Nhẫn Trữ Vật, sau đó hắn nhìn xuống Chương Lãm đang chật vật nằm dưới đất rồi bình tĩnh hỏi:

- Mày không tự sát à?

Chương Lãm nghe được lời này, khuôn mặt không khỏi trở nên càng thêm tái nhợt, còn thật khẽ nhích thân lại một chút về phía sau. Tác dụng của Ấn Áp Đặt đã chấm dứt hoàn toàn, hắn có thể tuỳ ý sử dụng trang bị trên người để tìm cách chạy thoát, thế nhưng hắn không hề tự tin có thể thoát nổi.

"Chết tiệt... Tại sao lũ khốn này lại có thiên tài địa bảo của Tam Giang chứ..."

Hắn đang trúng phải hiệu ứng áp chế từ nho đen biến dị, tạm thời không thể sử dụng kỹ năng trên bậc nhị giai, chỉ dựa vào bộ trang bị thì tuyệt đối không làm nên cơm cháo gì cả.

- Tao là sát thủ, không phải samurai mà tự sát!

Thua trận không thua khí thế, Chương Lãm nghiến răng gầm gừ một câu, đồng thời đưa ánh mắt lạnh lẽo tới ghê rợn nhìn qua Hàn Phong, đáp lại hắn chính là một cú sút bằng gầm giầy thẳng vào giữa mặt.

Bốp!

Hàn Phong đá một cú ngay giữa mặt tên này, đá hắn bay về phía Ngô Soái và Chu Vấn đang đứng bên cạnh rồi thản nhiên nói:

- Tốt thôi, tước hết trang bị của hắn đi.

Ngô Soái hưng phấn thò tay tát bốp một cái nữa, đem Chương Lãm tát ngất ngay tại chỗ, sau đó là nhanh nhẹn đem cả 10 chiếc nhẫn trên tay gã này tháo xuống. Chu Vấn cũng lột áo khoác tận thế, vòng cổ, giày phản lực, đai lưng, kính mắt... của tên này, tổng cộng trên người gã ta có gần 20 món vật phẩm, trong đó có tới 13 khoả trang bị level 3.

Số lượng tài nguyên cấp cao này gần tương đương với tài nguyên của thi đàn 2 vạn nơi đầu cầu Liễu Hà rồi, có thể nói tên sát thủ này được đầu tư vô cùng nhiều bởi chính quyền Tam Giang.

Sau khi lột sạch đồ trên người Chương Lãm, Chu Vấn tiếp tục bóp mồm hắn ta rồi dốc nửa bình "rượu nho biến dị" vào bên trong. Có thứ này đảm bảo thì cho dù Chương Lãm có tỉnh lại cũng đừng hòng dâng lên phản ứng gì, sợ là ngay cả người thường cũng không mạnh bằng.

- Nhốt hắn lại trong một chiếc hộp sắt kín, chiếu đèn chiếu sáng cường độ cao, lắp đặt camera giám sát, sắp đặt 200 cân bom xăng xung quanh, cử 6 đội viên liên tục nhìn chằm chằm!

- Tuân lệnh!

Một giờ sáng, phòng họp trung tâm.

Cuộc họp bất thường được tổ chức ngay sau khi bắt sống được sát thủ Chương Lãm. Hai mươi mấy người đang chăm chú nhìn lên màn hình máy chiếu, nội dung không có gì khác chính là cảnh tượng hỏi cung đám người Điền Mạnh, Phó Tế Tường. Bao gồm cả thủ pháp gây án của hung thủ được hiện ra thông qua Giấy Suy Tưởng level 3, lời thú tội của lão giả họ Phó, khuôn mặt và ánh mắt lạnh lùng của Chương Lãm, tất cả đều đã được thể hiện ra ngoài.

Sau khi trình chiếu 2 lượt hoàn chỉnh chi tiết, Hàn Phong mới phẩy tay ra hiệu cho nhân viên công tác tắt máy đi rồi bình thản hỏi:

- Đây là cách mà chính phủ làm việc, mọi người có ý kiến gì không, chúng ta nên làm gì?

Khi cần nêu ý kiến về việc xây dựng căn cứ làm sao cho tốt đẹp, giải quyết các vấn đề xã hội đang tồn đọng sao cho hợp lý, cái bọn ngồi bên dưới liền biến thành một bọn câm, cả đám đều ngoảnh mặt cúi đầu không đáp, hoặc giả ngu giả điếc mặc kệ. Thế nhưng khi đề cập vấn đề lần này, tất cả mọi người đều như thay bằng một bộ mặt khác, một bộ mặt vừa tức giận, vừa phẫn nộ, vừa kích động hiếu chiến:

- Chúng ta phải trả đũa.

- Chúng ta không thể để yên được.

- Bọn khốn này đánh tới cửa nhà rồi, không thể nhẫn nhịn nữa.

- Chúng ta đối xử với bọn họ ra sao, bọn họ đối xử với chúng ta ra sao?

- Chính phủ cái gì chứ, đều là một đám khốn kiếp, lũ thổ phỉ đội lốt chính nghĩa.

- Làm thịt bọn khốn kia đi!

Cũng phải thôi, trấn Hi Vọng hỗ trợ căn cứ Tam Giang bao nhiêu thứ, từ vật tư súng đạn, đạn pháo, xăng dầu, nhân lực, năng lực phi phàm, cho tới cả hỗ trợ đẩy lùi thi đàn, thậm chí hỗ trợ bọn họ "câu" đi mấy chục người sống sót miễn phí, trong đó có cả vài tiểu đội trưởng thực lực mạnh mẽ. Kết quả nhận về thì sao, họ cử người qua bên này tổ chức biểu tình làm loạn, trong bóng tối thì cử sát thủ giết hại phụ nữ và trẻ em vô tội mà không hề không ghê tay, ý đồ vu oan giá hoạ, kích động chiến tranh cực kỳ nồng đậm.

Đây là việc làm vô cùng dơ bẩn và bỉ ổi, ai mà không căm tức cho được.

Hàn Phong để cho đám người bên dưới chửi bới cãi cọ chán chê rồi mới thong thả đè tay xuống cản lại, sau đó hắn quay qua bên cạnh hỏi:

- Ngô phó đại đội, cậu nghĩ thế nào?

Ngô Soái trầm ngâm một lát thì chậm rãi đáp lại:

- Đại... Thủ lĩnh, tôi nghĩ chúng ta nên tuyên truyền công khai về những hành vi dơ bẩn này trước, tuyên truyền cả ở trấn Hi Vọng lẫn căn cứ Tam Giang bên kia, sau đó sẽ đáp trả một cách thích đáng sau.

Ngô Soái chưa bao giờ là một người thị huyết hiếu sát, hắn tuy đúng là có chút bốc đồng, thế nhưng tuyệt đối không phải hạng phát điên mất não, trái lại là người cực kỳ quý trọng sinh mạng, cách làm việc cũng mỗi lúc một ổn trọng hơn.

Hắn là hạng người sẽ luôn chọn số 0, hoặc thà rằng chọn số 1, chứ không bao giờ muốn chọn số 15 hay 85.

Hơn nữa hắn có kết nối với khá nhiều "trạm tin", lan truyền tin tức trong nội bộ Tam Giang là vô cùng dễ dàng.

Hàn Phong nhẹ nhàng gật đầu. Ngô Soái dù chưa thuần thục lão luyện trong việc áp dụng "đại nghĩa" vào làm việc, thế nhưng biểu đệ của hắn cũng đã mơ hồ sờ soạng thấy cách vận hành của thế giới này rồi, tương lai có thể yên tâm giao phó nhiều trách nhiệm cho thằng nhóc này hơn. Hắn lúc này quay qua phía bên phải rồi chậm rãi hỏi:

- Sử tiểu đội trưởng, anh cảm thấy thế nào?

Sử Thắng là quân nhân chuyên nghiệp, 21 ngày trước hắn ta còn là người của chính phủ, thế nhưng lúc này đây hắn cũng không nhịn được mà phải đánh giá lại một chút cách làm việc của cao tầng căn cứ Tam Giang.

Thật ra ngay cả trong thời bình thì những chuyện như thế này cũng không thiếu. Đấu đá chính trị trong quân đội không khốc liệt bằng trong tổ chức chính phủ, thế nhưng cái kiểu thanh trừng triệt hạ phe cánh, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết là không hề thiếu, bất quá thường thì không bao giờ liên luỵ người thường, liên luỵ trẻ con lại càng không...

- Thủ lĩnh, tôi nghĩ chúng ta nên đàm phán với bọn họ, cùng nhau tìm ra hướng giải quyết hoà bình. Hiện tại uy hiếp lớn nhất là thây ma, không nên đấu đá nội bộ nhân loại.

Sử Thắng chung quy không muốn chiến tranh. So với tất cả mọi người ở đây, hắn là người hơn ai hết hiểu rõ chiến tranh có bao nhiêu tàn khốc. Hơn nữa hắn vẫn không thể dâng lên quyết tâm đối đầu chính phủ, bất chấp việc làm của những người kia là không thể chấp nhận nổi.

Một khi đối đầu chính phủ, vậy thì sẽ vĩnh viễn đứng ở thế đối đầu, rất khó có đường lùi lại.

Hàn Phong gật gật đầu xem như đã biết, hướng giải quyết của Sử Thắng là có thể đoán trước, hắn lúc này đưa ánh mắt nhìn qua Chu Vấn đang treo vẻ mặt âm trầm rồi hỏi:

- Chu phó đại đội, cậu nêu ý kiến về việc này đi.

Chu Vấn giống như sớm đã chờ tới lượt mình, cậu ta không chút do dự gằn giọng đáp lại:

- Thủ lĩnh. Chiếu theo khoản 1, điều 1, bộ luật Hi Vọng, giết người thì đền mạng.

- ...???!!!

Câu trả lời này của cậu ta khiến tất cả mọi người trong phòng họp đều phải im lặng, trong khi Hàn Phong cũng là khoé miệng co rút một trận bất lực.

Thằng ranh con này, lệ khí từ đầu tới cuối đều không hề thay đổi, có chăng là chuyển mục tiêu từ người nhà qua người ngoài mà thôi.

Hắn lúc này không khỏi đảo mắt một vòng rồi hứng thú hỏi lại:

- Ân, vậy cậu định giết ai để đền mạng?

- Giết... Giết... Giết hết.

Lần này không chỉ Hàn Phong bất lực mà toàn bộ mọi người đều bất lực.

Thằng ngu này!

Chu Vấn không có vì mọi người nhìn bản thân bằng ánh mắt "kỳ thị" mà ngượng ngùng, trái lại câu ta lập tức quay qua người bên cạnh để tìm kiếm đồng minh:

- Đào đội trưởng, cô cũng đồng tình với tôi chứ?

Đào Đại Tư béo múp ngồi ở đó chợt ngáp một tiếng rồi tuỳ tiện đáp lại:

- Cậu nên ăn nhiều một chút, lớn thêm chút nữa, tích luỹ thực lực thêm chút nữa mới đủ sức "giết hết". Còn giờ lao lên hả, không đủ nhét kẽ răng.

Chu Vấn, 16 tuổi, so với Đào Đại Tư thì thấp hơn 30 cm, nhẹ bằng một nửa, tóc trên đầu khéo còn thưa hơn lông ở bộ vị nào đó, bàn tay nắm chặt tới tím tái, khuôn mặt đỏ bừng vì phẫn hận, càng không nói được bất kỳ điều gì nữa.

Hàn Phong phẩy phẩy tay xua đi sự kỳ quái trong phòng họp rồi hỏi Châu Lam:

- Châu tiểu đội trưởng, cô nghĩ sao?

Châu Lam nhìn vào camera trên bàn rồi chậm rãi đáp lại:

- Tôi thấy nhiêu đây bằng chứng chưa đủ để chứng minh sự thối nát của chính phủ, chúng ta cần tìm nhiều hơn.

Hàn Phong lại một lần nữa không biết nói gì. Tại trấn Hi Vọng này, Châu Lam có lẽ là người chán ghét chính phủ nhất.

Hắn quay qua hỏi Hà Tam đang ngồi ở cuối bàn:

- Hà tiểu đội trưởng, anh nghĩ thế nào?

Hà Tam là một trong ngũ tướng Xuân Lê, hắn được Hàn Phong giữ mạng vì cái tài ăn nói và những ý kiến trắng đen đan xen, nhiều góc độ nhiều khía cạnh, lúc này hắn ta hơi trầm ngâm một lát rồi chậm rãi đáp lại;

- Thủ lĩnh, tôi nghĩ nên điều tra rõ ràng xem đây là hành động của tập thể cao tầng căn cứ Tam Giang, hay chỉ của riêng cá nhân, của riêng phe cánh nào nào. Nếu hành động lỗ mãng, e rằng chúng ta sẽ đánh mất luôn sự ủng hộ mong manh nếu có...

Hàn Phong âm thầm gật đầu. Hà Tam lời ít ý nhiều, phân tích rất chính xác. Nếu như bọn họ hành động lỗ mãng, làm ra phản ứng quá mức, vậy thì chẳng khác nào kiến tạo cơ hội cho hai phe vốn đang mâu thuẫn bên trong nội bộ Tam Giang xích lại gần nhau hơn, đoàn kết một lòng hơn. Điều này, không tốt một chút nào.

Hắn lúc này gõ gõ tay xuống mặt bàn rồi thở dài nói:

- Chúng ta chung quy cũng là tổ chức tự phát phi chính phủ, bất hợp pháp, nói cách khác là thổ phỉ. Việc trả đũa sẽ chỉ giúp xả một ngụm tức giận, không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì cả...

- Tôi quyết định ngày mai sẽ gửi một công hàm phản đối việc chính quyền Tam Giang can dự vào công việc nội bộ của chúng ta, đồng thời cũng đề cập việc tổ chức hoà đàm với họ, tìm ra phương án giải quyết triệt để.

- Việc này cứ quyết như vậy đi. Tất nhiên, chúng ta vẫn phải luôn nêu cao tinh thần cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào. Chúng ta đang yếu nhược hơn, nhưng cũng không có nghĩa là phải hèn mọn nhún nhường.

- Điều quan trọng nhất hiện tại là gia tăng thực lực của cá nhân và của toàn quân.

- Mọi người nhanh chóng hoàn thành việc thống kê điểm minh tệ của đội viên dưới trướng, tôi muốn 8h sáng ngày mai có dữ liệu đầy đủ để cấp quyền truy cập thương thành.

Nghe được phán định của Hàn Phong, tất cả mọi người bên dưới đều nghiêm giọng đáp lại:

- Tuân lệnh!

Từng người từng người đứng lên cúi chào rồi rời đi, Hàn Phong ánh mắt khẽ lướt qua khuôn mặt càng lúc càng âm trầm của Chu Vấn thì không khỏi thở dài một hơi.

"Tốt! Rất tốt!"

2h sáng ngày thứ 21 tận thế, biệt thự Đại Hắc Cẩu.

Ớt biến dị đã chín được vài giờ, chẳng qua vì đủ loại sự kiện diễn ra nên việc sử dụng nó đã bị trễ nải cho tới tận nửa đêm.

Đứa háo hức hồi hộp nhất tất nhiên là con chó ngu to như con trâu mộng đang sủa ông ổng ở kia, về phần Hàn Phong và Ngô Soái cũng là đứng song song trước hố trồng ớt, ánh mắt hiện lên kỳ vọng vô cùng to lớn.

Đây là những trái ớt hút nhiều xác thây ma tiến hoá nhất, ẩn chứa nhiều năng lượng nhất kể từ khi tận thế diễn ra, ăn được nó sẽ có tác dụng gì đây.

- Gâu gâu gâu gâu gâu...

"Nhân loại, mau hái quả. Gâu!"

Đại Hắc Cẩu cái lưỡi thè ra dài gần như chạm đất lúc này má mồm sủa như con chó, nó vừa chạy quanh cây ớt vừa vẫy đuôi, vừa đem nước bọt rải khắp tứ phía, bộ dạng như sắp lên cơn dại tới nơi rồi.

Con chó ngu này gần đây càng lúc càng ngoan ngoãn nghe lời, bảo chưa được ăn là nó chưa ăn. Bất chấp việc cấp độ của nó thăng tiến vùn vụt, nhờ vào việc chung sống với con người, nó vẫn như cũ không bị thú tính áp đảo, hiện tại Ngô Soái sắp sửa cưỡi được nó luôn rồi.

Hàn Phong lúc này nhẹ nhàng búng tay, một băng nô cao 2 mét được triệu hồi ra rồi lội vào hố xác. Băng nô cẩn thận vặt xuống từng trái ớt một, mỗi khi chạm vào một quả, nhiệt độ nóng cháy từ thiên tài địa bảo này lại phát ra để cho bàn tay quái vật băng giá bốc khói nghi ngút, giống như đang khẳng định lại chất lượng tuyệt hảo của chính mình.

Hàn Phong lấy ra một cái hộp sắt rồi cẩn thận đặt 3 trái ớt vào trong, lại thu nó vào Nhẫn Trữ Vật, một trái hắn đưa cho Ngô Soái bên cạnh, một trái cầm trên tay, một trái thản nhiên ném cho cái đồ đen nhẻm đang nhiệt tình vẫy đuôi bên cạnh.

- Gâu gâu!

"Thử độc đi rồi nêu cảm nhận xem nào. Gâu!"

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Lượt thích 41
Lượt đọc 793

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.