Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyên bố

Tiểu thuyết gốc · 2383 chữ

Tường Vi đã xác định được việc Cổ Nguyên hoàn toàn không liên quan gì tới sự kiện hôm nay, thế nhưng cái cách dùng lời nói thao túng dư luận để vu oan giá hoạ cho Ngô Soái của Bạc Thanh khiến nàng vô cùng phản cảm.

Thật ra, ngay từ trước tận thế, việc chính phủ dùng đại nghĩa để cả vú lấp miệng em cũng không hề hiếm. Cái cụm từ "bằng các biện pháp nghiệp vụ" đã rất nhiều lần tạo ra oan sai mà không ai có thể chống cự. Hiện tại là tận thế, sức mạnh chính quyền suy giảm, Ngô Soái cũng có sức mạnh để chống cự lại, bằng không thì thằng nhóc kia đã bị công an còng đầu lại rồi "tình nguyện khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội" rồi.

Nàng chưa thể xác định sự việc tối qua có phải do Ngô Soái thực hiện hay không, nhưng có thể xác định thằng nhóc kia đang tạm thời bị vu oan, đồng thời còn biết rõ Bạc Thanh đã cử người qua Liễu Lâm làm ra những việc vô cùng dơ bẩn.

Đây không phải cách mà một quan chức nên hành động trong thời điểm tận thế. Vị huyện trưởng này, hoàn toàn biến chất rồi.

Lúc này nàng đang định lên tiếng một vài câu mấu chốt, phía đối diện, Tống Quảng Thắng lại tiếp tục nhíu mày nghi vấn:

- Bạc huyện trưởng, điều này dường như không quá phù hợp. Chúng ta chưa thể xác định được có phải do Ngô Soái gây lên sự việc tối qua hay không, quy chụp như vậy rất dễ gây ra hiểu lầm không đáng có.

Người khác bị lời nói của Bạc Thanh mê hoặc, riêng ông ta thì không.

Nghe thấy Tống Quảng Thắng liên tiếp đặt câu hỏi như vậy, phó đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Hắc Tề rốt cuộc không nhịn nổi nữa, ông ta không khỏi tức giận gằn giọng nói:

- Tống Quảng Thắng, sự việc đã rõ rành rành như ban ngày, có gì mà hiểu lầm? Ngoài lũ thổ phỉ kia, còn ai phát điên mà phá huỷ kho đạn dược của chúng ta, giết người của chúng ta?

Tống Quảng Thắng không chút nao núng, chỉ thản nhiên chỉ chỉ báo cáo trên bàn rồi bình tĩnh nói:

- Theo công tác khám nghiệm hiện trường, vụ nổ là do chập điện gây cháy, từ đó dẫn hoả thiêu đốt toàn bộ kho đạn. Vết tích hiện trường cũng cho thấy vụ nổ xảy ra từ bên trong, là do đạn phát nổ rồi nổ dây chuyền, các camera an ninh cả trong cả ngoài cũng cho thấy trước thời điểm xảy ra vụ nổ, không ai xâm nhập kho đạn cả, càng không có báo động từ các phi phàm giả trinh sát. Đây là kết luận chính thức và chính xác, nào có phải do ai phá phách?

Hắc Tề nghe vậy thì cười lạnh phản bác:

- Tôi không ngờ anh lại ngu như vậy. Hiện tại còn nghĩ thật sự là do cháy sao, chắc chắn là có yếu tố phi phàm tác động, làm gì có chuyện chập cháy chính xác ở khu vực kho đạn chứ?! Có khi lũ khốn kia tàng hình hay độn thổ rồi chui vào đốt kho đạn thì sao, có thể lắm!

Nếu hiện tại Hàn Phong có ở đây mà nghe Hắc Tề "phán bậy", hắn chắc chắn sẽ phải nghi ngờ xem liệu thằng này có kỹ năng bói đâu trúng đó hay không. Đoán bừa mà cũng trúng, thật sự là ảo diệu.

Tống Quảng Thắng vẫn lắc lắc đầu kiên trì đáp lại:

- Tôi ngu hay không thì chưa biết, nhưng công tác canh giữ kho đạn là do người của các anh đảm bảo, tại sao bản thân canh giữ không cẩn thận lại đổ lỗi cho người khác? Không có bằng chứng cũng phán bậy, sao không phải là do đội viên của anh hút thuốc gây cháy?

Hắc Tề nghe tới đây thì nghẹn họng, ông ta đảo mắt một vòng nghĩ ngợi thì nghiến răng nghiến lợi trì triết:

- Hừ, tôi nghi ngờ sự việc lần này có sự than gia của nội gián, có người chỉ điểm cho khủng bố tấn công chính xác vào kho đạn. Tống Quảng Thắng, anh giải thích thế nào về việc đột nhiên chuyển hết đạn dược của mình ra khỏi kho để tự bảo quản, có phải do anh đã biết trước kho đạn sẽ bị tấn công nên chuyển đi không?

Tống Quảng Thắng vẫn không hề nao núng mà bình tĩnh đáp lại:

- Là do không tin tưởng mức độ đảm bảo an toàn của các anh. Mấy ngày trước các anh bảo quản đạn dược kiểu gì mà để bị trộm mất 11 viên đạn PG-9V, lại còn mất của mỗi tiểu đoàn 4 chúng tôi.

Hắc Tề nghe cái giọng điệu đều đều bình thản quen thuộc này thì tức tới nổ phổi, ông ta ta lập tức xô ghế đứng dậy mắng mỏ:

- Cứt chó! Có khi chính các anh trộm đi để che mắt thiên hạ thì có. Đúng rồi, ngày mất đạn chính là ngày cái tên Ngô Soái kia chạy qua bên này, hắn chính là người ăn cắp đạn dược, các anh thông đồng với hắn có đúng không?

Nếu hiện tại có Ngô Soái ở đây, hắn sẽ lập tức kêu to oan uổng. Hắn không ăn trộm, hắn chỉ mượn tạm mà thôi, số đạn kia còn chưa bắn một viên a.

Tống Quảng Thắng nhếch mép cười nhạt nói:

- Tôi không biết anh lấy cơ sở nào để đổ lỗi cho chúng tôi, nhưng nói gì thì cũng phải có bằng chứng nhé, đừng có ngậm máu phun người. Hơn nữa trước đó chính tôi đã đề nghị phải phân tán kho đạn ra để bảo quản riêng rẽ, tránh việc cho hết trứng vào một giỏ, anh lại không nghe, hiện tại xảy ra chuyện rồi đó, tại sao lại trách ngược tôi?

- Dùng luận điệu của anh, có khi nào chính anh là người đốt kho đạn để đổ tội cho tôi không?

Nói xong những lời này, ông ta còn bưng tách trà dưới bàn lên khẽ uống một ngụm rồi khà một tiếng thoả mãn.

Trải qua bảy tám cuộc chiến lớn nhỏ trong cảnh nội Tam Giang, hiện tại tình hình đạn dược của căn cứ rõ ràng không ổn nữa. Họ Hắc kia tâm đen như mực, muốn tập hợp đạn dược của cả 4 tiểu đoàn lại, từ đó nắm quyền phân phối, ai ngu mà đi giữ rịt đạn dược ở kho tổng chứ.

Để cho họ Hắc kia quản lý đạn dược, lúc bắn cũng phải hỏi ý hắn xin xuất kho. Đối với một quân nhân, việc bị người khác quản lý "đầu ra" cũng chẳng khác nào muốn xuất t**nh cũng phải hỏi ý kiến hàng xóm, tuyệt đối không được.

Hiện tại tốt rồi, 70% đạn dược bị nổ hết, tiểu đoàn 1, 2, 3 đều chịu ảnh hưởng nặng nề, chỉ còn tiểu đoàn 4 của hắn là đạn dược được đảm bảo an toàn. Haha, xem sau này ai sẽ phải làm chó cúp đuôi nào.

Hắc Tề nhìn điệu bộ nhàn nhã thảnh thơi của người đối diện, thiếu chút đã phun ra một ngụm máu tươi tức giận.

Tên khốn họ Tống này luôn luôn làm kỳ đà cản mũi trong việc thống nhất các quyết sách chung. Không, phải nói là tên khốn này luôn dung túng cho lũ thổ phỉ, lúc nào cũng đòi hoà đàm, hoà đàm, đàm phán. Lần trước chính hắn ta nhảy ra chặn họng việc tấn công trấn Hi Vọng, từ đó để cho lũ khốn bên kia có thời gian phát triển.

Ông ta lúc này tức giận ngồi xuống ghế rồi hừ lạnh nói:

- Tống Quảng Thắng, vậy anh giải thích thế nào về việc lũ khốn kia tấn công giết chết 58 người, bị thương 64 người. Anh định nói bọn tôi tự tay ra tay giết hại đồng đội để vu oan cho lũ khủng bố sao?

Tống Quảng Thắng nghe vậy, lần đầu tiên không biết đáp lại làm sao.

Ông ta rốt cuộc hiểu được sự bất đắc dĩ của đoàn trưởng Mộ Dung Địch.

Sự kiện đêm qua ông ta cũng nắm rõ, từ dấu vết tập kích để lại, đó rõ ràng là một đao toàn lực của đoàn trưởng Cổ Nguyên. Thế nhưng chẳng lẽ còn dám nói chính xác do Cổ Nguyên ra tay sao? Haha, có thằng ngu mới nghĩ vậy mà thôi.

Cổ Nguyên không có động cơ ra tay, việc đó chẳng đem lại lợi lộc gì cho vị đoàn trưởng này. Mặc kệ việc bằng chứng đang lại chống lại hắn ta, mặc kệ việc hắn ta không có chứng cứ ngoại phạm, chẳng ai lại đi đổ tội cho cường giả mạnh nhất căn cứ cả.

Vấn đề quay lại là, nếu không phải Cổ Nguyên ra tay, vậy là ai?

Ai sẽ là người được lợi nhất từ sự kiện đêm qua?

Tống Quảng Thắng không phải đồ ngu. Hắn dù chống lại các luận điểm của Bạc Thanh, thế nhưng hắn cũng hiểu rõ một điều rằng, khi căn cứ gặp phải thiệt hại, khi nội bọn họ lục đục, bên được lợi nhất tất nhiên là trấn Hi Vọng đang nhàn nhã toạ lạc phía bên kia bờ tây sông Lệ.

Bọn họ là nhóm người được hưởng lợi nhất, cũng là bên có đầy đủ động cơ gây án nhất, thậm chí rất có khả năng chính là hung thủ.

Mộ Dung Địch, 33 tuổi, đoàn trưởng tiểu đoàn 4, là người hào sảng hướng ngoại, thích kết giao bằng hữu, đặc biệt ưa thích chiêu hiền đãi sĩ. Trái ngược với sự nghiêm nghị cứng rắn của Tào Khang, sự thù địch ân hận của Cổ Nguyên, Mộ Dung đoàn trưởng vô cùng muốn hoà đàm với các thế lực phi phàm giả tự phát, muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với lực lượng mới nổi trong xã hội hậu tận thế này.

Quan Bình trước đó được phái ra làm nhiệm vụ hỗ trợ căn cứ người sống sót gần cầu Lệ Giang chính là nhận lệnh của Mộ Dung Địch mà đi. Nếu không phải Mộ Dung Địch, Tào Khang hoặc Cổ Nguyên đã mạnh mẽ dẫn quân đi cứng rắn thu phục bọn họ rồi.

Nhưng một khi đặt lên bàn cân so sánh, giữa một bên là Cổ Nguyên, là sự vững chắc của nội bộ căn cứ, là áp lực dư luận của người sống sót, là áp lực từ Bạc Thanh, từ Tào Khang, bên còn lại là căn cứ trấn Hi Vọng, là mấy người cứng đầu nhất từ trước tới nay. Bên nặng bên nhẹ, Mộ Dung Địch tất nhiên phải biết chọn bên nào là đúng đắn.

Chiêu hiền đãi sĩ cũng phải biết lựa thời điểm.

Tống Quảng Thắng lớn hơn Mộ Dung Địch 15 tuổi, thế nhưng đối với tấm lòng rộng lớn và định hướng làm việc của vị thượng cấp này, ông ta vẫn là dâng lên muôn vàn đồng tình, đó là lý do ông ta đồng ý phò trợ họ Mộ Dung, liên tục đứng ra đối đầu lại các ý kiến trái chiều.

Nhưng lần này, ông ta cũng phải bất đắc dĩ im miệng giống thượng cấp, không thể tiếp tục đẩy sự việc về hướng bất lợi đối với Cổ Nguyên được. Việc gì nên đào bới, vậy phải đào bới đến cùng, việc gì không nên đụng, vậy tuyệt đối không nên đụng.

Đụng vào liền phát nổ, một khi nổ liền nổ tan xác, tất cả chết chung trong sự nghi kỵ ngờ vực, tổ chức này cũng không còn giữ được nữa.

"Người trong giang hồ, thân bất do kỷ..."

Sống trong tập thể, không phải lúc nào cũng được làm theo ý mình.

Tống Quảng Thắng không nói, trong phòng họp tất nhiên không còn ai lên tiếng nữa. Bình thường tiểu đoàn 1 và 2 cùng tiến cùng thối, tiểu đoàn 3 sao cũng được, tiểu đoàn 4 thi thoảng dâng lên ý kiến trái chiều, riêng lần này, cả 4 tiểu đoàn đều chung chí hướng.

Hơn nữa chỉ cần nắm quyền từ cấp phó đoàn trưởng trở lên là sẽ lờ mờ đoán được chiến tranh sẽ xảy ra, và buộc phải xảy ra, buộc phải tấn công trấn Hi Vọng, không thể khác được.

Nếu là cách đây 5 ngày, việc 58 người chết sẽ là yếu tố quan trọng hơn, nhưng ở tình hình hiện tại, việc 70% kho đạn bị thiêu huỷ cũng quan trọng không kém.

Đạn dược của căn cứ vì nổ kho mà trở nên cạn đáy, quá trình tấn công huyện Lệ Trì để hội họp với căn cứ chính phủ quận Xuân Hà tất nhiên không thể triển khai nữa, mà nhân lực vật lực 30% còn lại cũng chẳng còn đủ để đánh hạ kho đạn dược bên kia huyện Hương Đường nữa.

Bọn họ sau một đêm liền biến thành ăn mày nghèo kiết xác, vừa thiệt người vừa thiệt của, vừa thiệt thực lực vừa thiệt sĩ khí.

Chỉ có đánh hạ trấn Hi Vọng, thu được cả người cả vật của bọn họ, thành công thoát khỏi nghịch cảnh, đó mới chính là lối thoát duy nhất vào lúc này.

Đẩy hết áp lực ra ngoài, đó mới chính là cách làm đúng đắn.

Ngô Soái kia không phải hung thủ, cũng buộc phải là hung thủ. Trấn Hi Vọng kia không phải tổ chức khủng bố, cũng buộc phải vác cái danh khủng bố.

Thấy không còn ai phản đối, Bạc Thanh lúc này mới chậm rãi nói:

- Tôi tuyên bố, ngay trong sáng nay, chúng ta sẽ tập trung quân binh lực, tiến hành trấn áp khủng bố tại huyện Liễu Lâm!

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Lượt thích 46
Lượt đọc 728

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.