Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết chiến

Tiểu thuyết gốc · 2681 chữ

Lệnh triệu tập do chính phủ căn cứ Tam Giang phát ra không phải là chưa có tiền lệ, trước đó căn cứ Tam Giang đã từng "mời" các phi phàm giả Liễu Lâm qua bên kia để tiếp nhận "đào tạo tư tưởng", nhưng không nêu trừng phạt đính kèm.

Khi đó Hàn Phong đã ra lệnh cho Liễu Huyên tuyên truyền kiểu bóp méo và bôi đen công văn chỉ đạo đó, biến thành bắt buộc triệu tập, ai không tuân thủ thì sau này sẽ phải chịu đựng hình phạt thích đáng. Ân, tất nhiên là nó cũng gây ra phẫn nộ nhất định, nhưng vì không có hình phạt, sự việc kia dần lắng xuống.

Lệnh triệu tập lần này sử dụng ngữ điệu khắc nghiệt và thúc ép sát sao về mặt thời gian, thậm chí đã nêu rõ trừng phạt đính kèm, điều này đã triệt để chọc giận tất cả mọi người. Tất cả ức chế kìm nén trong quá khứ đã hoàn toàn bộc phát ra ngoài, thái độ tiêu cực xuất hiện tràn lan trong phòng họp.

- Chó chết. Chính lũ khốn này mới là bọn làm ra hành động khủng bố nhằm vào dân thường, hiện tại nhận được bằng chứng thì liền đổ tội qua cho chúng ta.

- Mặt dày vô sỉ, không biết xấu hổ, bọn này có tư cách gì mà triệu tập, lý do bịa ra mà cũng viết bừa thành công văn chỉ đạo được.

- Dơ bẩn, thái độ trịch thượng không chịu nổi, chúng ta gửi công hàm phản đối bọn họ tiếp tục can thiệp nội bộ, bọn họ liền bắt chúng ta ra trình diện sao?

- Chúng ta không phạm pháp, mắc mớ gì phải đi theo lệnh triệu tập, có ngon thì bước qua bên này mà điều tra.

- Đây là thư khiêu chiến à, lại còn cho hạn 17h cơ đấy, chúng ta hiện tại liền đánh qua bên kia luôn đi.

- Đúng, đánh qua bên kia, bắt cái tên hung thủ mặt quắt tai dơi đã giết hại cư dân của chúng ta.

- Lũ khủng bố Tam Giang, bọn này là sói đội lốt cừu...

Chu Vấn hùng hổ ngồi đó là thành phần kêu gào to nhất, cậu ta trực tiếp đứng lên trước toàn trường mà oang oang hô lớn:

- Mọi người đã nhìn thấy chưa, đã sáng mắt ra chưa! Trước đó tôi nói phải xử lý cứng rắn chuyện dơ bẩn ngày hôm qua, không được bỏ qua dễ dàng. Mọi người còn muốn cái gì mà hoà đàm, đàm phán, còn chế giễu tôi. Giờ thì tốt rồi, mấy con lợn bụng béo kia gửi cả tối hậu thư qua rồi đó, giờ ai muốn qua đó triển khai hoà đàm thì qua đi. Lũ khốn kia đang xúc một đống cứt to chỉ chờ chúng ta qua là bón cho ăn đó, ai có sở thích thích ăn cứt thì cứ đi, tôi không có ý kiến gì cả.

Âm thanh chua ngoa đanh đá sặc mùi lưu manh chợ búa của Chu Vấn càng khiến cho bầu không khí trở nên tồi tệ. Mặc dù thằng ranh con này nói rất khó nghe, nhưng hắn nói không sai tí nào cả. Bọn họ chẳng làm quái gì mà vẫn bị phát lệnh triệu tập, hơn nữa còn bị đe doạ trắng trợn, đây là đạo lý gì?

Cứ đeo danh chính phủ là muốn làm gì thì làm à? Muốn triệu tập ai thì triệu tập à? Trước đó còn rao giảng cái gì dân chủ nhân quyền, toàn là lời cứt chó.

Ai nấy đều nghẹn một ngụm tức giận trong cổ họng. Đúng như Chu Vấn nói thật, giờ mà bước chân qua bên Tam Giang kia thì đúng là chỉ có ăn cứt, có khi chết cũng không biết chết thế nào.

Hồng môn yến do Tam Giang tổ chức, chỉ có thằng ngu mới bước vào, kể cả loại háu ăn như đại nãi tử Đào Đại Tư cũng không muốn dính dáng.

Hàn Phong để cho các tiểu đội trưởng phát tiết chán chê rồi mới giơ tay lên cản lại, đợi cho mọi người hoàn toàn im lặng, hắn mới quay qua Chu Vấn hỏi:

- Chu phó đại đội, theo cậu thì nên xử lý thế nào?

Hôm qua, Hàn Phong hỏi theo thứ tự Ngô Soái, Sử Thắng, rồi mới tới Chu Vấn, hiện tại hắn liền hỏi Chu Vấn trước nhất, người có tư tưởng hiếu chiến thù địch nhất.

Chu Vấn lúc này không chút do dự cười lạnh đáp lại:

- Thủ lĩnh, chúng ta viết một công hàm triệu tập, tất cả phi phàm giả trên level 10 của Tam Giang phải tự trói tay rồi cuốc bộ qua bên này trình diện, tiếp nhận điều tra, quá 16h mà không tới, vậy chúng ta sẽ dùng vũ lực cưỡng ép.

Đề xuất của Chu Vấn lại một lần nữa gây ra một trận im lặng.

"Thằng ngu này..."

Mặc dù ý kiến của cậu ta vẫn rất não tàn, thế nhưng bất kỳ ai thử tưởng tượng tràng cảnh vừa rồi đều không nhịn được cảm thấy buồn cười. Một tổ chức phi pháp lại bắt chính phủ ra trình diện, đây là cái đạo lý gì.

Lại còn bắt trình diện trước 16h, nếu không thì sẽ tấn công. Cái kia, chính phủ nói sẽ tấn công trước 17h, thằng nhóc họ Chu này còn đòi đánh trước cả thời điểm đó, thực sự là đủ hiếu chiến.

Hoàng Khải đứng bên cạnh mà không nhịn được phải đổ mồ hôi lạnh. Trong quân đội của Hàn Phong có thành phần phản nghịch như vậy, kiểu gì cũng có ngày chọc ra hoạ lớn, mà Hàn Phong lại đi hỏi ý kiến của kẻ này trước nhất, cái này có thể nói rõ rất nhiều điều.

Quả nhiên Hàn Phong phía bên kia bắt đầu chậm chạp nhìn về phía hắn ta rồi nói:

- Hoàng trưởng phòng, điều kiện phi lý như vậy, chúng tôi không thể chấp nhận. Anh về nói với chính quyền căn cứ Tam Giang thong thả cho nửa tháng nữa, chúng tôi còn đang bận bịu ngăn cản thi đàn trong cảnh nội Liễu Lâm.

- Anh đừng vội phản bác. Chúng tôi rất có nhã ý trình diện, rất hợp tác với chính phủ, chỉ là đàn lũ thây ma đang uy hiếp, chúng tôi cần phải ngăn cản thây ma, một khi công việc ổn định sẽ thực hiện lệnh ngay.

Hoàng Khải nghe được những lời này thì không khỏi cười khổ. Nửa tháng nữa sao, nửa tháng nữa thì dưa cũng chín cả rồi, còn trình diện cái gì nữa.

Hắn ta tiếp xúc với Hàn Phong cũng được một thời gian, biết thừa phong cách làm việc của người này, đó chính là cực kỳ ít khi chịu thiệt. Hàn Phong nói đã có nhã ý, đã có thiện chí, vậy tức là hắn đã nhân nhượng, sẽ không có nhân nhượng tiếp theo.

Nhưng việc cần làm vẫn phải làm, dù biết tỉ lệ không thành, nhưng hắn vẫn phải thử, biết đâu người kia đột nhiên hồi tâm chuyển ý thì sao. Hoàng Khải cuối cùng vẫn phải khó khăn nuốt một ngụm nước bọt rồi kiên trì nói:

- Hàn thủ lĩnh. Việc này quá khó khăn, tôi không thể liên hệ sắp xếp... Thế này đi, đa số các vị có thể tạm thời không trình diện, nhưng... Nhưng Ngô đội trưởng buộc phải trình diện, không thể khác được.

Hàn Phong nghe tới đây thì không khỏi âm thầm cười lạnh, quả nhiên Tam Giang không phụ mong đợi của hắn, rất biết cách đổ tội nha. Hắn lúc này làm một bộ mặt suy tư rồi nhìn qua Ngô Soái hỏi:

- Tại sao? Tôi không đồng ý. Người của chúng tôi, không phải muốn triệu tập thì triệu tập. An toàn của Ngô phó đại đội làm sao được đảm bảo, tôi không tin tưởng các vị!

Ngô Soái cũng là hơi ngẩn người, hắn thì liên quan gì tới việc này mà phải chỉ định riêng phần. Chẳng lẽ có thiếu nữ nào nhìn trúng phong thái mạnh mẽ của hắn trên chiến trường Diệu Liên nên sinh lòng ái mộ, đòi gặp bằng được.

Ân, có thể lắm.

Hoàng Khải cắn răng kiên quyết đáp lại:

- Vì Ngô đội trưởng là nghi phạm hàng đầu trong vụ khủng bố tối qua. Hàn thủ lĩnh, chúng tôi bị tập kích chết 58 người, bị thương 64 người, không thể không có một cái công đạo...

Hoàng Khải còn chưa có nói xong, không cần Hàn Phong lên tiếng, Ngô Soái đã tự mình đứng lên từ dưới ghế phất tay cản lại:

- Đủ rồi. Không cần nhiều lời. Tôi nói thẳng, tôi chẳng có liên quan gì tới chuyện của các vị cả. Hôm qua tôi đi trinh sát thi đàn tại huyện Hương Đường cả đêm, có tiểu đội thông tin liên lạc tại trấn Thiết Thạch là nhân chứng, không rảnh mà đi tập kích các vị, cũng không có loại thực lực kia.

Hoàng Khải hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói:

- Ngô đội trưởng, nếu anh không làm thì sao phải ngại lệnh triệu tập? Chúng tôi đảm bảo sẽ điều tra một cách chính xác và công tâm...

Hàn Phong đập tay xuống bàn ngăn Hoàng Khải tiếp tục diễn thuyết rồi bình thản nói:

- Đủ rồi. Việc này coi như chấm dứt ở đây. Hoàng trường phòng, các vị tự làm việc khuất tất lại đi đổ vấy đổ vạ cho chúng tôi, đó là các vị tự đạp đổ danh dự và uy tín của mình trước. Cái công bằng, công tâm, chính xác, các vị tự giữ. Chúng tôi sẽ giữ độc lập của chúng tôi.

- Về phần các vị muốn dùng vũ lực, chúng tôi chờ!

Hàn Phong nói xong liền dùng ánh mắt ra hiệu, hai nhân viên công tác nhanh chóng tiến lên phía sau lưng Hoàng Khải rồi nghiêm giọng nói:

- Hoàng trưởng phòng, hai vị trưởng phòng, mời đi nghỉ ngơi.

Hoàng Khải không khỏi nắm chặt bàn tay lại, thật sự là đủ khốn nạn.

Nếu không phải hai thằng ngu Phó Tế Tường và Chương Lãm kia làm bậy...

Hắn ta thật ra cũng không sợ bản thân gặp phải nguy hiểm gì. Hai quân đánh nhau không giết sứ giả, hắn tin là Hàn Phong không điên dại tới mức trút giận lên một tín sứ, cùng lắm hắn chỉ bị giam lỏng cho tới khi tình hình hạ nhiệt mà thôi.

Chỉ có điều vợ con hắn vẫn còn ở bờ đông sông Lệ, xem ra hai bên sẽ phải chia cắt dài dài.

Trừ khi Tam Giang thắng, hoặc trừ khi trấn Hi Vọng thắng, tình trạng của hắn mới có sự biến chuyển, hắn sớm đã có giác ngộ ngay từ thời điểm nhận quyết định bổ nhiệm vị trí rồi.

- Hàn thủ lĩnh, nếu anh hồi tâm chuyển ý, xin hãy liên lạc ngay với tôi...

Hoàng Khải cùng hai nhân viên công tác Tam Giang được dẫn đi "nghỉ ngơi", cho đến cuối cùng, vị phó phòng thông tin liên lạc này vẫn như cũ kiên trì muốn hạ nhiệt căng thẳng.

Chờ cho người ngoài đi hết, Hàn Phong mới nhìn một vòng quanh phòng họp rồi trầm giọng nói:

- Chính quyền Tam Giang đang thực hiện biện pháp dơ bẩn tràn đầy sự ngây thơ nhằm phá nát tổ chức của chúng ta.

- Hôm nay họ đòi Ngô Soái, mai sẽ đòi Chu Vấn, ngày mốt sẽ đòi tôi, cứ theo trình tự đó, trong vòng một tuần, tất cả chúng ta sẽ lần lượt bị triệu tập, lần lượt tiếp nhận điều tra theo kiểu "liêm chính", cuối cùng là hoàn toàn biến mất trên cõi đời này mà không hiểu chuyện gì.

- Liêm chính gì đây?

- Chúng ta đều không phải đồ ngu, cũng không phải đồ điên mà tuân theo. Bộ mặt của chính phủ mọi người cũng đều đã nhìn thấy, họ từng chút từng chút một lấn ép, bắt đầu từ kích động biểu tình trái phép, cho tới thâm độc hạ sát dân lành, vu oan giá hoạ, kích động bạo lực trong lòng trấn Hi Vọng, cuối cùng là dùng vũ lực đe doạ toàn bộ cư dân trong trấn.

- Đây không phải là hành vi mà chính phủ nên biểu hiện. Đây là hành vi của một tổ chức khủng bố. Chính quyền Tam Giang đang được lãnh đạo bởi một tên độc tài điên cuồng không từ thủ đoạn, hắn ta khao khát quyền lực tới mức sẵn sàng dùng mưu hèn kế bẩn, lợi dụng chức quyền để thôn tính chúng ta.

- Không còn chỗ cho thoả hiệp nữa rồi.

- Chúng ta đã gửi công hàm phản đối, cũng gửi công hàm hoà đàm đàm phán, gửi chứng cứ phạm tội của họ. Kết quả thì sao, họ ỷ lớn lấn mạnh, vứt hết nỗ lực hoà đàm của chúng ta vào sọt rác, quy chụp hành động vô lí lên đầu chúng ta, đe doạ phá nát sự yên bình của chúng ta.

- Các vị biết gì không? Quân đội Tam Giang sớm đã dàn quân ra phía bờ đông cầu Liễu Hà để chờ sẵn rồi, đã dí sát họng súng vào thái dương chúng ta rồi.

- Chúng ta càng nhân nhượng, địch nhân càng lấn tới, vì bọn chúng quyết tâm phá nát Hi Vọng của chúng ta!

- Tôi lấy danh nghĩa thủ lĩnh trấn Hi Vọng tuyên bố, chúng ta, quyết không nhân nhượng.

- Đừng nói tới giao nộp một người, kể cả là một con ruồi, trấn Hi Vọng cũng quyết không giao nộp.

- Chúng ta phải quyết tâm đánh bại mọi kẻ thù, bất kể đó có là thây ma hay nhân loại. Chúng ta phải giữ vững nơi này, nơi mà chúng ta đã tự tay xây dựng, nơi mà máu và sinh mạng của đồng đội đã đổ xuống, tuyệt đối không được lui bước.

- Quyết chiến!

Những lời lẽ tràn ngập sự kích động lòng người này của Hàn Phong khiến cho tất cả tiểu đội trưởng phía dưới đều nhiệt huyết sôi trào, ai nấy ánh mắt đều hiện lên biểu cảm phẫn uất, tức giận, quyết tâm, còn xen lẫn với dày đặc chính nghĩa, bọn họ đều nắm chặt tay đỏ bừng mặt mà cao giọng hô lên:

- Quyết chiến!

Sân sinh hoạt trung tâm, hình ảnh thú tội của nhóm người Phó Tế Tường, hình ảnh âm mưu ám sát rồi vu oan giá hoạ của chính quyền Tam Giang, những tờ công văn cả thật cả giả nồng nặc mùi vị ép buộc, hình ảnh trinh sát từ drone về tình hình bên kia sông Lệ, tất cả vẫn luôn được trình chiếu công khai tới hơn 1000 cư dân trấn Hi Vọng suốt từ sáng tới giờ.

Đại nghĩa đã được thiết lập xong xuôi.

14h chiều, ngày thứ 21 tận thế, khu tập kết chiến đấu, từng đoàn xe dài dằng dặc chở theo quân đoàn Hi Vọng chạy về hướng trung tâm huyện Liễu Lâm, phía bờ tây sông Lệ.

Không khí chiến tranh lan toả khắp mọi ngõ ngách, trùng kích tới sâu trong tâm khảm của từng người một, ai cũng đều dâng lên phẫn nộ và hừng hực khí thế quyết tâm bảo vệ gia viên. Kể cả là đối đầu với chính phủ, bọn họ cũng sẵn sàng cầm súng lên chiến đấu.

Phía góc tường đổ nát, một thiếu phụ chừng 40 với khuôn mặt chết lặng đang ôm lấy một di ảnh nữ hài tử trong ngực.

Hai người này, không có ai biết tên của họ.

- Con ơi...

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 44
Lượt đọc 864

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.