Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc chiến truyền thông

Tiểu thuyết gốc · 2516 chữ

Hàng chục chiếc loa phóng thanh công suất lớn được quần tụ lại với nhau thành một tổ hợp cộng hưởng, bọn chúng được xếp thành 3 lớp tại phía bờ tây sông Lệ, tất cả đều hướng về phía bờ đông đối diện mà nhiệt tình phát ra thanh âm vang dội:

- Tôi được lệnh tập hợp đủ số lượng người biểu tình và sắp xếp họ đứng tại vị trí khuất sáng, sau đó Chương Lãm sẽ chọn mục tiêu tiềm năng để ra tay...

- Đúng, kế hoạch đổ lỗi cho đội viên đội chấp pháp sẽ không chỉ dừng lại ở việc thao túng anh ta giết người, tôi cũng được lệnh sẽ tự sát trong quá trình bị giam giữ để gia tăng sức ép...

- Đúng, tôi biết điều này sẽ dùng để kích động chiến tranh...

- Tôi không bị ép cung...

Đây là thanh âm của Phó Tế Tường, hắn đã thú nhận toàn bộ tội danh.

- Chúng tôi không hề biết Chương Lãm sẽ chọn giết bé gái đó, trong kế hoạch, anh ta sẽ giết một cựu chiến binh cụt tay, người này cũng đã đồng ý hi sinh cảm tử, không hề có chuyện chúng tôi nhắm mục tiêu vào dân thường...

- Đúng, kế hoạch đã được chuẩn bị tỉ mỉ từ trước...

Đây là thanh âm của một nhân viên công tác về vận động "nhân quyền" của Tam Giang.

- Huhuhu... Tôi đã làm gì chứ, tôi đã đắc tội ai chứ, tại sao lại vu oan cho tôi... Tôi không phải một sát nhân a...

Đây là thanh âm khóc lóc kêu oan của Điền Mạnh.

- Con ơi... Huhuhu... Con ơi, con có tội tình gì chứ...

- Tôi không cần 100 cân lương thực đó nữa, trả con lại cho tôi...

Đây là thanh âm khóc lóc thảm thương của thiếu phụ mất con.

- Nói hết toàn bộ, nếu phát hiện có giấu giếm bao che, vậy thì quy vào tội đồng phạm!

- Điều tra công khai ngay tại đây cho tôi!

- Đây là giấy suy tưởng level 3, nó có thể ghi và phát lại chính xác những sự việc đã diễn ra xung quanh thể tiềm thức, tuyệt đối không thể làm giả...

- Chính phủ chẳng những không giúp đỡ chúng ta, trái lại còn âm thầm sát hại cư dân của chúng ta rồi vu oan giá hoạ...

- Họ đang lợi dụng sự đau khổ của chúng ta...

- Họ đang kích động chiến tranh...

- Toàn lực truy nã người gọi là Chương Lãm này cho tôi, dù hắn trốn ở bất cứ đâu cũng phải bắt lại...

- Chính quyền Tam Giang đang che giấu tội phạm khủng bố, tôi sẽ viết công hàm yêu cầu bọn họ giao ra tên sát nhân này...

Đây là thanh âm tràn ngập chính nghĩa và tức giận của Hàn Phong trong quá trình phá án.

Tất cả những thanh âm này đều được thông qua loa phóng thanh mà dồn dập đổ về phía bờ đông sông Lệ Giang, nó lan toả trên không trung trận địa, vang vọng trong lều chỉ huy trung tâm, vang vọng trong từng công sự, từng cao điểm, vang lên bên tai từng người từng người một.

Khoảng cách hai bờ chỉ là vài trăm mét, không có tạp âm thường nhật, hàng chục cỗ loa phóng thanh quần tụ thừa sức vươn tới cả mấy cây số, hiện tại lại gần như vậy thì âm thanh truyền đi càng rõ ràng rành mạch, quá trình tuyên truyền này cứ thế diễn ra vô cùng thuận lợi.

Tất cả mọi người tại bờ đông đều phải ngẩn ra rồi khựng lại mất một nhịp, đây, đây là có chuyện gì?

Vài đội viên làm nhiệm vụ trinh sát thông qua drone, thông qua ống nhòm, thông qua kỹ năng trinh sát nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía bờ tây đối diện, sau đó bọn họ đều lặng cả người.

2 màn hình led cực lớn được dựng lên ngay tại trận địa của trấn Hi Vọng, bên trên chính là hình ảnh phá án công khai, hình ảnh hỏi cung, hình ảnh tích cực điều tra, hình ảnh bóc trần sự dơ bẩn thối nát của chính quyền Tam Giang.

Tất cả đều được công khai phát đi phát lại hết lần này tới lần khác, hướng về hơn 800 người ở bờ đông mà mạnh mẽ trùng kích.

- Đây...

- Đây là có chuyện gì...

- Tại... Tại sao...

Bắt đầu có âm thanh nghi hoặc xen lẫn hoang mang vang lên, vài người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía bờ tây, nhìn về chỉ huy, nhìn đồng đội, lại nhìn về lều chỉ huy trung tâm của cao tầng Tam Giang.

Chuỗi hình ảnh và âm thanh này phát qua 10 lượt thì chấm dứt, nhưng vẫn tiếp tục có thêm một loạt những đoạn âm thanh tiếp theo được thông qua loa phát thanh ầm ầm vang lên.

- Lên lên lên, quẩy lên anh em, chúng ta chiến thắng thây ma rồi...

- Hây hây...

- Miễn phí bánh mỳ, chỉ cần trả tiền thịt nguội, 3 cống hiến một miếng, mua ngay mua ngay...

- Miễn phí đá lạnh, chỉ cần trả tiền rượu, 2 chiến công một ly, mua ngay...

- Ê ê đồ gian thương, bán thế này là đúng giá, làm gì giống miễn phí...

- Tinh tế lên nào chàng trai, kinh tế thị trường, thuận mua vừa bán, có mua không...

- Giảm giá đi, tôi là đội viên chiến đấu...

- Thế thì mua 3 cái bánh đi, tôi chỉ lấy 9 cống hiến thôi...

- Chiêu mộ đội viên có kinh nghiệm đi câu cá tại sông Lệ...

- Cần người thử độc loại rau tôi mới đào được...

Đây là thanh âm thu lại từ đại nhạc hội mấy hôm trước, là âm thanh sinh hoạt thường nhật, là âm thanh trả giá tại chợ trời....

- H, O, A... B, I, N, H... Đọc lại theo cô nào, Hoà Bình...

- Hoà Bình...

- Chúng ta muốn hoà bình, chúng ta không muốn chiến tranh...

- Tôi còn chiến đấu được, hãy để tôi đi...

- Trả lại công lý cho chúng ta

Đây là thanh âm của lũ trẻ ngây thơ vô tội trong lớp, của những cựu chiến binh tàn tật trong phòng quân y, là thanh âm của hàng trăm người sống sót bình thường tại sân sinh hoạt chung ngay buổi sáng nay...

- Chúng ta càng nhân nhượng, càng muốn hoà đàm, chính quyền Tam Giang càng lấn tới, bởi vì họ quyết tâm cướp đoạt hi vọng của chúng ta...

- Chính phủ muốn vu oan giá hoạ để kích động chiến tranh...

- Tôi tuyên bố, quyết chiến tới cùng. Chúng ta không muốn tấn công ai cả, và sẽ không tấn công ai cả, chúng ta chỉ phòng thủ, chỉ bảo vệ những điều tốt đẹp nhỏ bé của chúng ta mà thôi.

- Bảo vệ cư dân của chúng ta!

- Phía sau chúng ta là con cái, là gia đình, là bạn bè, là đồng đội, là hi vọng.

- Quyết chiến!

- Quyết chiến!

- Quyết thắng!

- Hi vọng! Hi vọng! Hi vọng!

Đây là thanh âm diễn thuyết tràn đầy sự nhiệt huyết của Hàn Phong, là âm thanh đáp lại của hàng trăm binh lính dưới trướng, là âm thanh cổ động và quyết tâm của cả nghìn cư dân tổ hợp vang vọng cả trời cao.

Hai điều quan trọng nhất xây dựng lên một tổ chức vững mạnh, xây dựng lên một đội quân thiện chiến, đó là tính chính danh hợp pháp, và lý tưởng cao cả.

Chiến đấu cho một tổ chức chính danh, người lính có thể yên tâm không lo về việc cầm súng rồi bóp cò, họ làm việc này hoàn toàn hợp pháp, không có bất kỳ rào cản tâm lý nào cả.

Nhưng chiến đấu cho một lý tưởng cao cả lại là một tầng thứ cao hơn, người lính có thể dùng máu của mình để xây đắp và hoàn thành lý tưởng, bất kể chông gai thử thách, bất kể khó khăn cản đường.

Một đội quân chính quy có thể giương cờ trắng đầu hàng nếu chiến cuộc bất lợi, đó là hành động hợp pháp, hợp lý, nhưng một đội quân có lý tưởng thì không, họ sẵn sàng nhuộm đỏ cả lá cờ trắng kia, phất cao lên lý tưởng trong lòng, dùng máu và sinh mạng đi bồi đắp lý tưởng đó.

Không sợ chết.

Chỉ cần có lý tưởng trong tim, một dân tộc nhỏ yếu cũng có thể vùng lên từ biển máu mà chiến thắng một siêu cường hàng đầu. Vì sao ư, vì sức mạnh niềm tin là thứ sức mạnh lớn nhất trên đời. Chỉ cần bản thân tin tưởng điều bản thân đang làm là đúng đắn, vậy thì không có bất kỳ trở ngại nào có thể ngăn cản. Lớp trước lớp sau, lý tưởng sẽ vĩnh viễn không bao giờ tàn lụi, sẽ lan truyền từ người này qua người khác rồi thành công chiến thắng.

Bảo vệ gia viên, bảo vệ hoà bình, bảo vệ thân nhân bạn bè, bảo vệ hi vọng, bảo vệ sự trong sạch của bản thân, đây là những lý tưởng vô cùng cao cả, có thể khiến cho bất kỳ cá nhân nào cũng sẽ sẵn sàng đổ máu vì nó.

Và cũng sẽ đánh gục tất cả những cá nhân nào dám chống lại nó.

Những hình ảnh, những âm thanh này đem tới lực trùng kích cực lớn. Đa phần quân nhân Tam Giang được điều động cho chiến dịch lần này đều mù mờ về lý tưởng của mình.

Họ là một đội quân chính quy, nhưng quan trọng là, họ đang chiến đấu vì điều gì?

Kết quả điều tra vụ khủng bố đêm qua không được công khai rộng rãi, thậm chí những tin đồn đang lan truyền còn bị cấm trao đổi, không có bằng chứng rõ ràng nào về hung thủ được cao tầmg đưa ra, bọn họ chỉ biết sẽ tấn công trấn Hi Vọng để tiêu diệt khủng bố, tiêu diệt hung thủ, thế nhưng khủng bố đâu.

Tràng cảnh trước mặt đã chứng minh rõ ràng, cư dân trấn Hi Vọng bên kia mới là những người bị hại, thậm chí là trẻ em và phụ nữ đã bị giết hại bởi âm mưu của chính quyền Tam Giang. những người kia không làm gì cả, họ bị vu oan hết lần này tới lần khác, họ chỉ đang cố bảo vệ sự yên bình của họ mà thôi.

Tấn công một tổ chức mà dân quân hoà hợp cùng nhau nhảy múa ca hát, một tổ chức chỉ muốn phòng thủ, chỉ muốn bảo vệ bản thân.

Đây là lý tưởng chính nghĩa sao...

Không phải ai trong số 800 binh lính cũng là quân nhân chuyên nghiệp, không phải ai cũng có kỷ luật sắt thép, chỉ biết tuân theo mệnh lệnh thượng cấp. 90% binh lính của căn cứ Tam Giang đều được chiêu mộ sau tận thế, họ đều có một tấm lòng của người bình thường, kể cả đã tiếp nhận huấn luyện chính quy thì cũng chưa thể mài mòn nhiệt huyết thường nhật, bởi vậy, họ đang dao động.

Âm thanh phát ra, hai đầu trận địa đều nghe rõ, một bên sĩ khí càng lúc càng dâng cao, một bên tinh thần bắt đầu xuất hiện nứt vỡ nhàn nhạt.

15h30, ngày thứ 21 tận thế, chiến trường Liễu Hà.

Hàn Phong đứng trên một nóc nhà 7 tầng phía xa, ánh mắt nhìn về bờ đông sông Lệ Giang càng lúc càng trở nên lạnh lùng.

Chiến thuật công kích âm thanh từng được áp dụng để đối phó với cái loại quái vật mạnh phi lý như Thể Thôn Phệ, hiện tại trấn Hi Vọng phải đối diện với một đội quân nhân loại cũng mạnh gấp mấy lần, chiến thuật này lại tiếp tục được vận dụng toàn lực.

Và chỉ có duy nhất một cơ hội này mà thôi.

Hắn không thể vác loa, vác máy chiếu tới tổng bộ căn cứ Tam Giang để tuyên truyền công khai được, kia chẳng khác nào chui đầu vào rọ, chắc chắn sẽ bị tóm gọn rồi xử quyết, lại càng không điên mà chuyển dữ liệu cho gián điệp rồi âm thầm tuyên truyền, đó chẳng khác nào đẩy đối phương vào hiểm cảnh, mà hiệu quả thu được cũng không cao.

Chỉ có ngay tại lúc này, thời điểm hai bên đang chuẩn bị chiến tranh, khoảng cách vừa đủ để công khai tuyên truyền, minh bạch và quang minh chính đại tuyên truyền, vừa có tác dụng gia tăng sĩ khí cho quân mình, vừa có tác dụng phá nát sĩ khí quân địch.

Chúng ta không làm sai, vậy thì sao phải sợ công khai tất cả chứ.

"Các người đang chiến đấu vì điều gì, cầm súng bắn vào nhân loại vô tội vì điều gì, vì một mệnh lệnh không có cơ sở hay sao?!"

"Chúng tôi cầm súng vì chính nghĩa, vì lý tưởng, chúng tôi có động cơ và mục đích rõ ràng, chúng tôi sẽ quyết tử vì lý tưởng của mình."

Hàn Phong tuyệt đối không sợ bị Tam Giang đáp lại đòn tuyên truyền tương tự, lại càng không sợ đối phương sẽ phá huỷ quá trình tuyên truyền này. Bởi vì sao ư, bởi vì hắn sẽ tự tay làm điều đó, hắn sẽ ngăn cản đòn truyền thông của đối phương.

"Muốn vu oan giá hoạ sao? Hiện tại tôi liền cho các người biết, thế nào mới là vu oan giá hoạ."

Hàn Phong bàn tay khẽ búng, mấy băng nô nhỏ xíu trốn trong giàn loa phóng thanh lập tức giật chốt lựu đạn.

Ầmmmmm....

Âm thanh nổ tung kinh khủng điên cuồng phát ra, hai cụm loa phóng thanh đang liên tục tuyên truyền bất chợt "gặp phải tập kích" khủng bố, cột lửa vàng cam mười mấy mét ầm ầm bốc lên trời, ba bốn đội viên đứng gần bị xung kích chấn cho ngã nhào, trong khi cả nghìn người ở cả hai bên bờ sông Lệ thì đều ngơ ngác sững sờ nhìn cảnh này.

Hàn Phong bàn tay cầm lên loa phóng thanh lúc này gân cổ gào to:

- Địch tập kích! Địch tập kích! Phòng thủ cật lực!

- Chính quyền Tam Giang không dám đối diện với công lý, đã thô bỉ ra tay phá huỷ sự thật đang được tuyên truyền, công khai bịt miệng chính nghĩa, bịt miệng người dân.

- Chiến đấu, bảo vệ gia viên của chúng ta!

Hai chiếc loa phóng thanh nằm biệt lập ở hai góc, vừa hay lại không bị nổ trúng, đem thanh âm báo động của hắn lan xa tới vài cây số.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Lượt thích 43
Lượt đọc 664

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.