Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngô Soái vs La Thiên Dật (3)

Tiểu thuyết gốc · 2447 chữ

Khoả cầu Áp Thấp Nhiệt Đới siêu đại hình mang theo khí tức huỷ diệt khủng bố từ trên trời cao thô bạo trấn xuống phía dưới, giống như tượng trưng cho một đòn khẳng định địa vị cao thượng của tiến hoá giả so với phi phàm giả thường nhân. Năng lượng ẩn chứa gấp đôi, uy lực mạnh mẽ gấp đôi, tiềm năng gia trì đạt tới một trăm phần trăm nỗ lực, tất cả đều đã được La Thiên Dật ký thác rồi dồn nén vào đòn tấn công này.

Ngô Soái nói không sợ thì tuyệt đối không đúng, trái lại hắn đáy lòng còn đang dâng lên một trận run rẩy dữ dội, khí tức tử vong ập tới trước mặt để cho hắn cảm nhận vô tận sợ hãi. Hắn hiểu bản thân cần phải né tránh ngay, cần phải xoay chuyển Nhanh Nhẹn Biến, né qua thứ đồ quỷ trước mặt, bằng không nó sẽ có khả năng cắt chết mình.

Nửa may mắn sống sót, nửa chết ngay tại trận, hắn không hề có một chút nắm chắc.

Nếu là Hàn Phong ở tình huống hiện tại, hắn sẽ lập tức trốn luôn mà không hề do dự. Quản quái gì tỉ lệ nửa nọ nửa kia, một khi hắn ngửi thấy chút xíu mùi nguy hiểm, trước trốn tính sau. Chỉ có thành công thoát chết mới có cơ hội làm lại, mới có cơ hội tiếp tục nỗ lực gia tăng thực lực, có cơ hội phản kích sau này, lỡ như xui xẻo mà quay vào ô mất lượt thì không phải là sẽ ăn cứt luôn sao.

Nhưng Ngô Soái không phải Hàn Phong, sẽ không bao giờ hành động giống Hàn Phong. Hắn vẫn còn đang ở độ tuổi nhiệt huyết háo thắng, lại càng là một người vô cùng háo thắng.

Tại trấn Hi Vọng, hắn có thể coi là cường giả đứng đầu, hắn có tự tin chiến thắng tất cả mọi người, là nhân vật luôn chiến đấu tại tuyến đầu, gánh vác tất cả áp lực. Hắn muốn địa vị có địa vị, muốn tài nguyên có tài nguyên, muốn nữ nhân lại có càng nhiều nữ nhân, hắn đã có tất cả, bao gồm cả hư vinh trên người.

Hắn là người mạnh nhất!

Thế nhưng trải nghiệm trinh sát tại chiến trường Diệu Liên đã dạy cho hắn một bài học về ngạo khí. Người dù có mạnh, nhưng nên nhớ rằng, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, núi cao còn có núi cao hơn, sẽ luôn có người mạnh mẽ hơn ngươi, không chỉ một mà còn rất nhiều người như thế.

Con ếch ngồi trong giếng, sẽ chỉ nhìn thấy bầu trời lớn bằng chiếc vung mà thôi.

Hắn khi nhìn vào ngũ đại cường giả Tam Giang, đó là lần đầu tiên cảm nhận được khoảng cách giữa bản thân và người khác, và khoảng cách đó khiến cho hắn tuyệt vọng. Là cảm giác run sợ trước đối phương, cảm giác phải nín thở trước khi rút lui, cảm giác cắn chặt răng âm thầm quan sát mà không dám nói nửa lời, cảm giác hít thở vô cùng khó khăn khi bị người khác "mượn" một điểm sức mạnh mà bất lực không thể chống lại.

Hắn chưa đánh, sĩ khí đã bị chấn nát, tất cả hư vinh hoá thành bong bóng xà phòng rồi nổ tung thành một đống bầy nhầy thối hoắc.

"Kẻ yếu ớt hèn mọn."

Kể từ thời điểm đó, Ngô Soái luôn tự trách cứ bản thân tại sao yếu đuối, tự dằn vặt tại sao lại ham chơi ham vui, tự tiếc nuối quãng thời gian đã qua không đủ nỗ lực cố gắng, tự chế nhạo bản thân là con ếch ngu si chỉ biết nhìn đời bằng nửa con mắt, để rồi bị đời tát vào mặt mà không dám phản kháng.

Kể từ thời điểm đó, hắn lao vào tập luyện điên cuồng bất kể ngày đêm, lao vào chiến đấu bất kể thời gian hay vị trí. Thời gian hoan ca vui vẻ cùng mấy vị ái phi bị dẹp qua một bên, thay vào đó là những đêm dài đứng yên chịu đòn rồi nỗ lực trả đòn cùng một con chó, là những ngày dài chống đẩy cùng đánh quyền liên miên bất tuyệt trong phòng trọng lực 8G, là những chiều muộn ừng ực lén uống vào sữa ngọc biến dị bất chấp chưa đủ dữ liệu nghiên cứu, là những sáng sớm nhồi nhét lá ớt cùng cành ớt biến dị bất chấp ngán tới độ nôn mửa ra ngoài.

Hắn phải mạnh hơn, mạnh hơn nữa, phải tự tay phá bỏ sự nhục nhã và chướng ngại tâm lý trong lòng, hắn phải nhảy ra khỏi cái giếng này, phải đứng vững trên đôi chân của mình, phải đương đầu với tất cả mọi khó khăn thử thách.

"Đại ca. Khi trước đệ còn luôn thắc mắc, tại sao huynh điều động ta đi trinh sát Tam Giang làm gì, tại sao không để ta chiến đấu tại chiến trường Xa Lôi, hay dụ dỗ Thể Thôn Phệ, không phải Chu Vấn thằng nhóc kia sẽ phù hợp hơn sao, không phải để ta ở lại kiếm thêm chút điểm kinh nghiệm, chút cấp độ thăng tiến sẽ tốt hơn sao... Giờ thì ta hiểu rồi..."

"Kinh nghiệm, cấp độ, kỹ năng, tiềm năng, cường hoá, tiến hoá, mặc kệ có bao nhiêu cũng không bao giờ là đủ. Muốn trở thành cường giả, vậy thì nhất định cần phải có trái tim của cường giả, và thứ đó chỉ có thể tự mình trải qua, tự minh chiêm nghiệm, tự mình đoạt lấy, tự mình hiểu mà thôi."

"Đại ca. Huynh luôn lạnh lùng ít nói, luôn tuỳ ý nuôi thả không quản, thế nhưng trong âm thầm huynh vẫn luôn đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, nỗ lực muốn định hướng ta trở nên ngày một tốt hơn, vẫn luôn liên tục gây áp lực để mài giũa ta ngày một cứng rắn trưởng thành hơn, có đúng không."

"Đại ca... Cảm ơn... Xin lỗi... Để huynh phải khổ tâm rồi..."

"Ta đã trưởng thành rồi, đã có dũng khí và tự tin để đối mặt với những người mạnh nhất rồi. Đại ca, hãy để đệ cùng chia sẻ áp lực!"

Cầu khí khổng lồ giáng tới trước mặt Ngô Soái cũng là lúc nó đạt tới đường kính 2,5 mét, năng lượng phong bạo điên cuồng lan toả số lượng lớn đao khí thành phần, hàng chục đạo đao khí ngoại biên này chém cho mặt đường nát tươm thành vô số vết nứt vỡ.

Đòn công kích mất khống chế toả ra áp lực đáng sợ như vậy, da thịt nhân loại gần như rất khó có cửa chống lại, bất kỳ ai cũng có thể bị chém chết vào bất kỳ lúc nào.

Nhưng Ngô Soái không nghĩ vậy, hắn chưa bao giờ tự tin như lúc này, chưa bao giờ cảm thấy bản thân mạnh mẽ như lúc này. Hắn chắc chắn có thể chặn được đòn này, là 100%, không phải nửa sống nửa chết nữa.

Hắn không chút do dự vươn tay nện ra phía trước, bàn tay bao trùm trong hắc quang phòng ngự ôm trọn khí cầu áp thấp khiến cho bất kỳ ai cũng phải run sợ kia vào lòng, sau đó cánh tay mạnh mẽ thít chặt nó lại, là trực diện và cứng rắn đối đầu.

Trận này, phải thắng!

Khoảnh khắc bàn tay Ngô Soái va chạm cùng đòn toàn lực của La Thiên Dật, giống như một phần vạn giây đồng hồ ngưng đọng rồi triệt để bùng nổ. Hai luồng năng lượng lệch lạc tần số điên cuồng bài xích lẫn nhau, bên tấn công điên cuồng muốn công, bên phòng thủ cũng cứng rắn muốn thủ, ngàn vạn năng lượng loạn lưu triệt tiêu cùng phá vỡ, cuối cùng tất cả thô bạo nổ tung như bom nguyên tử.

ẦMMMMMMMM...

Âm thanh bạo tác điếc tai như thể một kho thuốc súng cỡ lớn vừa bị châm ngòi, một đạo ánh sáng chói mắt như mặt trời ban trưa khoảnh khắc loé lên rồi chợt tắt, hàng nghìn đạo năng lượng phong nguyên tố bị áp lực chống chịu ép tới bẹp dúm rồi nổ tung, giải phóng ra vô tận đao khí thanh sắc sắc bén tới cùng cực.

Lấy vị trí Ngô Soái làm trung tâm, kình khí khủng bố lan toả ra bên ngoài giống như sóng thần, vô số đao khí phun trào như giếng khoan, đem nhịp giữa cầu điên cuồng cày xới tung toé. Thành cầu, mặt cầu, trụ cầu, lan can, khung dầm, dây văng, tất cả đều bị đao khí tàn nhẫn chém tới rách nát tả tơi, ngay cả mặt sông Lệ Giang bên dưới cũng bị dư ba công kích chém tới ầm ầm dậy sóng, mấy trăm sinh vật thuỷ sinh đang trốn bên dưới xem kịch cũng bị uy năng hạo đãng lan tới chém chết tại chỗ.

Một cái băng nô nhỏ xíu nấp sau lưng Ngô Soái cũng khẽ run rẩy một chút, sau đó nó nhanh chóng lao đầu vào một đạo đao khí bên cạnh rồi tự sát, từ đầu tới cuối đều không gây lên bất kỳ tác động nào.

- Ngô đại ca!

- Ngô phó đại đội!

- Phó thủ lĩnh!

Kình khí như bom nổ tạo thành uy lực vô song, sóng xung kích lan tràn ra phạm vi mấy trăm mét, năng lượng phong bạo quét sạch tất cả các loại năng lượng ngoại lai, xô đẩy binh lính trấn Hi Vọng ngã trái đổ phải, cả một khu vực trong thoáng chống lâm vào trong tĩnh lặng. Thế nhưng bọn họ cũng ngay lập tức lấy lại cân bằng mà gào ầm lên tràn đầy kinh hãi, quá nửa tiểu đội trưởng không chút do dự lập tức nhún chân phóng thẳng về phía cầu Liễu Hà, số còn lại thì vác theo súng chống tăng, đại liên 12ly7, cùng với ngưng tụ ra trận trận kỹ năng công kích theo sát phía sau hòng yểm trợ.

- Tập trung thủ vững, tập trung thủ vững cho tôi!

- Quay lại, dừng lại, đề phòng tập kích!

Sử Thắng chung quy vẫn là người tỉnh táo nhất, hắn ta vội vã nhấc lên loa phóng thanh bên cạnh rồi gào thét ngăn cản nhóm đội viên đang rục rịch bên dưới, kế đó là Kha Thành chạy được nửa đường cũng sực tỉnh rồi nhanh chóng dừng chân kêu ầm lên chặn lại mấy chục đội viên kích động, toàn bộ bờ tây trong phút chốc loạn thành một bầy.

Bờ đông, tình hình cũng không khá hơn là bao, La Thiên Dật dù cách khá xa trung tâm vụ nổ nhưng vẫn bị dư ba công kích của chính bản thân ép tới hộc máu. Cậu ta bị sóng xung kích chấn cho bật ngửa ra sau, cả thân thể lăn lộn mười mấy vòng trên không trung rồi ngã nhào xuống nền cầu, bộ quần áo cánh dơi đã bị chém rách tới không chịu nổi, khuỷu tay cứ gượng dậy lại ngã xuống, hoàn toàn đánh mất tất cả sức chiến đấu.

Mười mấy tiểu đội trưởng, ba bốn phó đoàn trưởng, cùng với cả bốn đoàn trưởng Tam Giang cũng đều bị doạ cho sảng hồn mà nhún chân phóng về phía cầu Liễu Hà, người nào người nấy trên tay bốc lên năng lực phi phàm, cả đám treo lấy ánh mắt lãnh liệt mà cẩn thận bao bọc La Thiên Dật vào trong, tất cả đều đề phòng "đám khủng bố" đối diện sẽ làm ra hành động gì đó điên rồ.

Ngô Soái một tay chống xuống mặt đường rách rưới, cả thân thể bị chém ra mấy trăm đạo vết thương chi chít tứa máu, đầu tóc cũng bốc lên vô tận khói trắng nghi ngút, cơ bắp toàn thân đã bị cưỡng chế thoát ly khỏi trạng thái cự nhân, hiện tại chỉ có thể nửa quỳ nửa ngồi tại đó mà há miệng thở hồng hộc như sắp chết tới nơi. Thế nhưng ánh mắt hắn lại hiện lên một mảnh rực rỡ cùng hưng phấn khó tả, hắn chặn được rồi, đã thành công dùng sức mình đơn thương độc mã chặn được rồi, hắn đã cướp lại sự tự tin từ đám người Tam Giang rồi.

- Oẹ... Tôi không phải... Hung thủ... Oẹ...

Ngô Soái mở to mắt nhìn thẳng vào Cổ Nguyên đang đứng tại 200 mét phía xa mà tức giận hô lên, sau đó hắn rốt cuộc không thể khống chế nữa mà liên tiếp nôn ra ba bốn ngụm máu tươi, đem mặt đất dưới chân đều nhuộm thành một mảnh đỏ quạch.

Công kích của La Thiên Dật quá mạnh, 289 điểm chống chịu cũng không thể hoàn toàn chống nổi. Loại cầu khí khủng bố kia nếu có nện vào xe bọc thép thì cũng có khả năng chém nát bọc thép, đừng có nói là người thường, hắn miễn cưỡng chặn được một đòn đã là cố hết sức rồi.

Cổ Nguyên im lặng một lúc rồi thở dài gật đầu nói:

- Tôi tin cậu, cậu không phải là kiểu người có thể làm ra hành động như vậy.

"Có điều, cậu cũng thật là ngu ngốc..."

Được đáp lại một câu khẳng định, Ngô Soái há miệng haha cười lớn hai câu rồi trực tiếp lăn đùng ra ngất xỉu tại chỗ, cái này doạ cho cả đám tiểu đội trưởng trấn Hi Vọng sợ tới hết hồn.

- Thường Vân, Kim Nguyệt Huyễn, mau chữa thương, cấp cứu đâu, tới mau!

Chu Vấn đứng gần Ngô Soái nhất lúc này đỡ lấy đối phương rồi kêu ầm lên đầy gấp gáp, sau đó thằng này lại tiếp tục hướng về phía bờ đông, hướng về phía Cổ Nguyên đứng đó mà chửi ầm lên:

- Cứt chó gì mà tụi mày có quyền phán định. Ông đây chính là người ra tay đấy, có giỏi thì nhào vào mà phán định xem nào.

Cổ Nguyên nheo mắt nhìn Chu Vấn trong ba giây rồi tiếp tục lắc đầu thở dài nói:

- Tôi không tin cậu là hung thủ, cậu không có đủ năng lực để làm ra chuyện này.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 43
Lượt đọc 689

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.