Sai lầm
Sau mệnh lệnh của Hàn Phong, chín phần mười quân đoàn Hi Vọng bắt đầu tuân theo chỉ dẫn của các tiểu đội trưởng mà lục tục rời khỏi vị trí ẩn nấp, hàng loạt công sự lổm nhổm trầy xước bị bỏ lại, đa số trang thiết bị như pháo không giật, súng chống tăng, đại liên 12ly7, bọc thép hạng nặng được tháo dỡ cùng di dời, vài người bị thương nhẹ cùng bị doạ tới kiệt sức thì được khiêng đi bằng cáng, bọn họ tới đây bao nhiêu thì hoàn hảo trở về bấy nhiêu, không có nửa phần sinh mạng thiệt hại.
Hai tiểu đội của Lục Đại Nguyên cùng Uông Hùng, dưới sự phối hợp của 6 đội viên Dao Găm, được giao nhiệm vụ tiến lên trấn giữ vào các vị trí hiểm yếu nhất và thoáng tầm nhìn, đảm bảo một khi có sự lạ công tới bọn họ có thể phát hiện và làm ra phản ứng tức thì.
Thật ra khi sự tình diễn tiến tới tình trạng rạch ròi rõ ràng hiện tại, trấn Hi Vọng đã không còn sợ hãi chính quyền Tam Giang vượt sông tấn công nữa. Việc Hàn Phong cử người trấn thủ tại đây nhằm mục đích gửi đi một cái tín hiệu giương nanh múa vuốt, con mèo ngày xưa đã trở thành con báo, đã không còn dễ bị bắt nạt và doạ dẫm nữa, đã dám giơ tay vỗ mặt con hổ vừa mới bị chặt vuốt.
Không có cầu bắc qua đảm bảo thông thương, bố bảo đám người Tam Giang kia cũng không dám lội qua khúc sông rộng hơn 500 mét vừa sâu vừa nguy hiểm này, ai mà biết dưới dòng nước kia có loại thuỷ quái nào ẩn giấu chứ, bọc thép dám gan lì lội qua thì chỉ có một đi không trở lại mà thôi.
Bộ binh cũng chẳng dám chạy qua, không có công cụ như tàu thuyền đổ bộ, chỉ dựa vào bơi lội hay nhảy qua các trụ cầu tàn phá sát mặt nước thì còn khuya mới đủ binh xâm lấn, bờ tây bên này có súng máy 12ly7 trong lô cốt luôn nhìn chằm chằm, đứa nào gan lì thì chỉ có bị bắn cho thành cái sàng mà thôi.
Quan trọng nhất, Hàn Phong đã thành công thiết lập đại nghĩa cho trấn Hi Vọng, đó là đại nghĩa bảo vệ gia viên, bảo vệ an ninh, an toàn, không chủ động gây hấn. Nếu có bất kỳ tấn công nào dám nhằm vào bọn họ, vậy thì hơn 6000 dân Tam Giang sẽ biến thành mục tiêu trả thù một cách hợp pháp.
Ném chuột sợ vỡ bình, hai chữ "quyết tử" kia đã thành công biến quân đoàn Hi Vọng của hắn thành một con nhím xù lông, sẵn sàng phun ra gai nhọn nhằm đáp trả hành động quá giới hạn. Tam Giang nhiều người não to, ân, não nhỏ cũng phải nghĩ ra được việc sau này trấn Hi Vọng sẽ không còn "hiền lành" nữa, dám đụng vào, vậy thì quyết chiến tới cùng thôi.
Còn chiến theo kiểu nào. Haha... Thảm trạng ký túc xá quân nhân còn đó, có lẽ đám người Tam Giang đã nếm đủ cay đắng rồi chứ hả.
Bờ đông, nhìn cảnh hàng dài binh lính trấn Hi Vọng lũ lượt rời đi mà không quá để tâm tới việc phòng ngự, Bạc Thanh khuôn mặt càng lúc càng trở nên âm trầm.
Tầm giờ này hôm qua, sự kiện biểu tình cùng tìm cớ kích động chiến tranh do ông ta khởi xướng chính thức được bắt đầu, chỉ sau 24h, Hàn Phong đã hoàn toàn đánh tan tất cả âm mưu, thậm chí áp dụng ngược lại một chiêu gậy ông đập lưng ông, mập mờ mờ ám chĩa mũi dùi dư luận vào ông ta.
Cơ hội cuối cùng để giải quyết trấn Hi Vọng xem như đã chính thức trôi qua rồi, ít nhất hiện tại là không còn khả năng tấn công nữa. Không chỉ là do bọn họ đã đánh mất đại nghĩa, đó còn là do lòng quân tan rã, ý chí chiến đấu cạn kiệt, cưỡng ép mở chiến dịch tiếp theo chắc chắn sẽ gặp phải phản đối kịch liệt trong chính nội bộ căn cứ.
Càng nghĩ thêm, Bạc Thanh càng khẳng định tên họ Hàn này tuyệt đối không đơn giản chỉ là một người bình thường, hắn ta chắc chắn đã sớm lên kế hoạch làm phản từ lâu rồi, thậm chí rất có khả năng người kia sớm đã có kế hoạch kích động chiến tranh, không cần ông ta ra tay, người kia cũng sẽ tìm cớ để ra tay.
Bằng không thì làm sao một kẻ bị đánh úp lại có thể chuẩn bị kỹ càng cho việc đối phó đòn truyền thông nhanh tới vậy chứ.
Sai lầm lớn nhất của ông ta chính là đã đánh giá quá thấp đối thủ, đánh giá quá thấp một nhân viên văn phòng không có kinh nghiệm chính trị, đồng thời quá tin tưởng vào cách suy nghĩ của thế giới cũ...
Tình báo gửi về từ Liễu Lâm cho thấy Hàn Phong tỏ ra tương đối buông thả trong việc quản lý đội ngũ dưới trướng, không nêu ra quy tắc hoạt động đầy đủ và khắt khe, không áp dụng thiết quân luật một cách nghiêm túc. Điều này khiến cho ông ta lầm tưởng rằng hắn thiếu kiến thức chỉ huy, không có khả năng lãnh đạo, không có sức ảnh hưởng, thiếu lực ngưng tụ, thiếu kết nối với quân đội...
Nào có ngờ đâu người kia hô một tiếng là hàng trăm người đồng loạt nâng súng đáp lại, thậm chí sẵn sàng bán mạng vì hắn, cái loại thao túng lòng người kiểu lạt mềm buộc chặt này, thực sự đã dạy cho ông ta một bài học.
Binh lính chiêu mộ lâm thời từ dân cư bình thường, tâm lý rất "yếu", chỉ cần đầy đủ cảm xúc, vậy thì sẽ bị đám đông mạnh mẽ ảnh hưởng, từ đó nhiệt huyết dâng trào mà hùa theo bất kể đúng sai. Hơn nữa họ Hàn kia còn cẩn mật chuẩn bị đủ mọi nguyên nhân và động cơ để kích động, đừng nói là dân Liễu Lâm, dân Tam Giang bên này cũng đang bị kích động đây.
Sự thâm độc mà Hàn Phong biểu hiện ra ngoài còn nằm ở cơ chế quản lý cư dân vô cùng lỏng lẻo, ai muốn làm gì thì làm, ai muốn đi đâu thì đi, thậm chí muốn chạy qua Tam Giang cũng không thèm cản, tổ chức biểu tình cũng không thèm kịch liệt trấn áp. Điều này khiến ông ta lầm tưởng tên này là hạng nhu nhược thánh mẫu, không dám đụng tới mạng người, không biết cách xử lý khủng hoảng truyền thông, khủng hoảng dân số...
Giờ thì ông ta nhìn ra rồi, tên họ Hàn kia đang nuôi dân Liễu Lâm như nuôi lợn sữa, đang ngày ngày âm thầm nhồi sọ người khác bằng viễn cảnh tươi đẹp, đang thi hành chính sách "sướng trước khổ sau", xây dựng quy chuẩn xã hội "tự do" hoàn toàn khác biệt, triệt để xoá bỏ sự kìm kẹp của cao tầng đối với bên dưới, đem sự sung sướng làm mồi câu.
Sau đó mới dồn ép đau khổ dần dần từng bước, lại còn là dùng sự đau khổ tới từ bên ngoài hòng cướp đoạt từng phần tự do đó.
Cách làm này khiến cho tất cả mọi người đều nhận ra chênh lệch như trời và đất, vòng dây thít cổ mỗi lúc một siết chặt, từ đó tất cả đều sẵn sàng bán mạng để chiến đấu vì những lợi ích mà hắn ta đã thả ra ban đầu. Chỉ cần ai dám đụng vào sự "tự do và thịnh vượng" đang được rao giảng này, đám người kia chắc chắn sẽ như chó cuồng cắn loạn.
Miếng ăn đang ngon mà bị quản chế, bị vả cho rơi ra ngoài, ai mà không cuồng cắn?
Cắn người ngoài thì lại càng dám cắn mạnh hơn.
Trước tận thế, nước T từng có lúc phải dùng tới xe tăng để trấn áp hàng chục nghìn sinh viên biểu tình, chính là do đám sinh viên dễ bị dắt mũi bởi những lý tưởng huyễn hoặc mơ hồ mà kẻ khác đề ra, cho tới chết cũng không sợ hãi. Cư dân trấn Hi Vọng hiện tại chính là như vậy, bọn họ đều đã chạy theo thứ "hi vọng" được rao giảng mà hoàn toàn loại bỏ luật pháp rồi, từng bước quên luôn trật tự quá khứ rồi, ai đụng vào, chắc chắn sẽ bị phản ứng kịch liệt.
Tận thế ấp tới, điều kiện để thực hiện chính sách thao túng này càng thêm dễ dàng, môi trường để nuôi dưỡng tư tưởng phản loạn càng thêm thuận lợi. Căn cứ Liễu Lâm chỉ có hơn 1000 người, thừa thãi tài nguyên để lấy ra làm mồi câu giai đoạn đầu, thừa tài nguyên để đào tạo ra một nhóm người sẵn sàng chiến đấu tới điên cuồng. Không có bất kỳ sự can thiệp nào của chính phủ cũng khiến cho kế hoạch này càng diễn ra trôi chảy mượt mà hơn.
Để rồi giờ đây, hơn 1000 cư dân phía bên kia bờ tây sông Lệ đã hoàn toàn bị tẩy não, đã hoàn toàn quay lưng với chính phủ, chạy theo giá trị mới được xây dựng rồi.
"Trấn Hi Vọng..."
Đây chính xác là một tổ chức khủng bố, không lệch đi đâu được.
Ông ta đã sai lầm khi dùng cách ứng xử ở trật tự thế giới cũ để áp dụng vào thế giới mới hậu dị biến này. Ở đây, phi phàm giả có thể làm ra những điều viễn siêu thường nhân, chính phủ hoàn toàn không thể quản lý hay áp chế được.
Thực lực vi tôn, thực lực mà kết hợp cùng sự thâm độc đa đoan lại càng nguy hiểm gấp trăm lần.
Đúng lúc này, Cổ Nguyên từ chiến trường giao chiến bên kia đã nhảy liên tiếp mấy bước mà trở về trận địa bên này. Hắn ta cũng không thèm quan sát hay tham vấn với cao tầng khác, chỉ khẽ nhìn qua Tào Khang gật nhẹ đầu một cái rồi giơ tay cao giọng hô lên:
- Đội viên tiểu đoàn 1 nghe lệnh, tất cả rút lui!
Dưới mệnh lệnh nghiêm khắc của hắn, đội viên tiểu đoàn 1 sau khi do dự nhìn nhau hai giây thì lục tục bắt tay vào việc thu dọn trang thiết bị đang đặt trên mặt đất, dưới sự chỉ đạo của các sĩ quan cấp cao, bắt đầu toàn diện lui khỏi trận địa này.
Mặc dù đoàn trưởng của bọn họ nhìn thế nào cũng rất đáng ngờ, đặc biệt mấy câu mờ ám cuối cùng của người gọi là Hàn Phong kia, cái gì mà hợp tác, giao hẹn, tất cả đều khiến cho bọn họ không nhịn được mà phải suy nghĩ lung tung. Thế nhưng Cổ Nguyên và binh lính dưới trướng đã sớm xây dựng một mối liên kết vô cùng vững chắc, bọn họ chung quy vẫn lựa chọn tin tưởng người đàn ông này.
Binh lính tiểu đoàn 2 của Tào Khang thì khỏi nói, gần một nửa lực lượng của bọn họ bị phế bỏ bởi nhân vật bí ẩn, chạy đến đây đánh đấm cả buổi vẫn chưa lần ra hung thủ, nghi phạm cuối cùng bên phía Liễu Lâm cũng đã được trả lại sự trong sạch rồi.
Thế thì sao ư?
Haha, một đao đen kịt do đoàn trưởng Cổ Nguyên chém về phía trận địa Tam Giang vừa rồi, nhìn trông có quen mắt không cơ chứ...
Tào Khang bàn tay nắm chặt tức giận tới run rẩy. Trộm gà không được còn mất nắm gạo, không, là mất cả kho thóc, ông ta là người thiệt thòi nhất lúc này rồi.
Mất đồ vật, mất quân nhân, mất trang thiết bị, mất quan hệ, mất tiên cơ...
"Tên khủng bố họ Hàn này... Chết tiệt..."
------
Trấn Hi Vọng, phòng họp trung tâm.
Trở về sau một trận chiến với đầy sự hỗn loạn cảm xúc, cao tầng trấn Hi Vọng lại một lần nữa tập trung đông đủ quanh bàn dài rộng lớn. Mỗi người ở đây đều treo lấy tâm trạng khác biệt, có hưng phấn, có đắc chí, có thở dài buông bỏ, có rầu rĩ buồn bã, có hừng hực quyết tâm, có cả may mắn thở phào.
Cắt đứt quan hệ với Tam Giang rồi, một mặt bọn họ sẽ không còn cần lo lắng về việc sẽ phải đối phó với các chiêu trò mà bờ đông mang tới nữa, nhưng một mặt cũng khiến bọn họ có cảm giác đột nhiên tự biến mình thành kẻ phản bội, kẻ đào vong, ân, là thổ phỉ chính gốc.
Vui mừng nhất tất nhiên là hai người Chu Vấn, Châu Lam, hai người phản phúc này chỉ hận không thể tuyệt giao với toàn bộ chính phủ, tự lập ra căn cứ riêng, không cần chịu sự áp đặt hay quản lý nào nữa. Mà buồn bã nhất tất nhiên là Sử Thắng cùng Trương Phàm, hai vị cựu quân nhân này đã chính thức không còn đường lui rồi.
Lúc này Ngô Soái ngồi ở bên trái đột nhiên quay qua Chu Vấn hỏi thẳng:
- Chu Vấn, cậu là người đã tập kích căn cứ Tam Giang sao?
Chu Vấn đang cười toét miệng bên kia chợt ngẩn người mất mấy giây, giống như đang suy nghĩ thật kỹ, sau đó là thành thành thật thật lắc đầu đáp lại:
- Tôi chỉ là tức giận quá mà nói thôi, tôi không có tấn công căn cứ Tam Giang, cũng không có thực lực kia.
Nhận được câu trả lời của cậu ta, Ngô Soái không khỏi buông lỏng một hơi thở phào mệt mỏi, trong khi mười mấy người khác cũng tương tự thở phào.
Thằng ranh con này rất thích rao rảng chiến công để ra oai với mọi người, hắn mà thật sự ra tay, giờ này sớm đã khoe ra ngoài bất chấp hậu quả rồi, không có chuyện giấu diếm được ai cả.
Không phải do bọn họ làm thì tốt rồi, ít nhất thì lý do phản kháng của bọn họ là vô cùng chính đáng, không có gì phải lăn tăn nữa.
Hàn Phong nhìn cảnh này mà âm thầm cười lạnh.
Trấn Hi Vọng có hai cái nhà thôi miên tự xưng, hai vị này đang làm việc dưới trướng bác sĩ Huấn, bọn họ chuyên môn phụ trách việc điều trị cho những quân nhân gặp phải di chứng ác mộng khi trúng nhiều đòn Hồn Áp tăng cường, hiệu quả công việc còn thật rất tốt.
Cả buổi sáng hôm nay, hai người này đã dùng con lắc, đồng xu và lời nói để thôi miên cho Chu Vấn quên đi tất cả sự kiện buổi tối qua. Hàn Phong cũng chẳng rõ hai người này ghim ám thị tâm lý thế nào, nhưng cho tới trưa nay thì thằng nhóc họ Chu đã thực sự quên sạch chuyện đêm qua, kể cả việc gặp gỡ Hàn Phong, cậu ta cũng không nhớ rõ ràng nữa.
Năng lực phi phàm đã tồn tại từ trước tận thế, chẳng qua nó không được số hoá thành bảng thuộc tính, cũng không mạnh mẽ tới mức một chiêu đã tạo thành được hiệu quả.
Hàn Phong lúc này vung tay lên nói:
- Những chuyện đã qua, chúng ta sẽ từ từ giải quyết rồi ứng phó. Điều quan trọng nhất hiện tại là thi đàn hơn 7 vạn con tại phương hướng trấn Thiết Thạch. Ngày mai, chúng ta sẽ tiến đánh thi đàn này, mọi người nêu ý kiến đi.
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 41 |
Lượt đọc | 626 |