Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghịch lý Zeno

Tiểu thuyết gốc · 2787 chữ

Vương Hoành nôn mửa vài cái, giãy dụa vài cái, cơ thể của hắn lúc này đang phải gánh chịu vô tận đau đớn cùng giày vò bủa vây. Cảm giác này, giống như có một con sâu cực lớn đang điên cuồng chui rúc, điên cuồng lan tràn khoả lấp tới từng ngóc ngách nhỏ xíu trong thân thể vậy.

Nó giống như đang muốn biến hắn thành một lớp áo khoác da để khoác lên bên ngoài.

Thế nhưng sự "phi phàm" của hắn đã biến mất sạch sẽ, hắn làm sao cũng không thể phản kháng nổi. Chưa qua 5 giây, hắn đã mất tới bảy phần quyền kiểm soát thân thể, theo thời gian trôi qua còn liên tục có xu hướng mất thêm nhiều nữa, không có biện pháp ngăn cản.

Sự quỷ dị này khiến cho hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, tuyệt vọng hơn xa thời điểm Ngô Soái chạy tới nơi này...

Hàn Phong là người ưa thích sự kín kẽ, kín kẽ tới từng chi tiết một.

Một khi đã lập kế hoạch hành động, hắn sẽ chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.

Tình báo Vương Hoành có Tinh Thạch Nguyện Ước rất dễ điều tra. Bởi vậy, để tránh việc "kẻ đáng thương" này ước muốn thoát khỏi trạng thái hiện tại, hắn phải câu cho bằng hết khả năng thực hiện ước muốn này trước, đồng thời với đó cũng phải câu cho kẻ này xả hết tất cả tiềm năng, bị thương nặng nề khó có thể tưởng, sau đó lập tức phong ấn toàn bộ bài tẩy chốt hạ của hắn ta lại, lúc đó thì hắn mới ra tay hành động.

Bởi vì hắn không tin Vương Hoành sẽ đồng ý hợp tác với mình, mà hắn cũng không muốn hợp tác làm cái gì cả.

Hắn không thích làm quân tử, hắn thích làm tiểu nhân, hắn không thích solo thẳng mặt, hắn thích thừa cơ cắn lén, hắn không thích quang minh chính đại, hắn thích âm thầm đứng phía sau khống chế cùng thao túng, lại càng không thích chia ngọt sẻ bùi, hắn muốn một mình tao đớp hết. Tất cả yếu tố trong tầm tay đều phải dựa theo kế hoạch của hắn vạch ra mà thực hiện, tuyệt đối sẽ không có chuyện dựa vào tâm trạng của người khác, không thể dựa vào quyết định của người khác có muốn hay không.

Không có muốn hay không muốn, mà phải đi theo lộ tuyến đã định.

Hắn phải đảm bảo việc này tuyệt đối thành công.

Tất nhiên với sự chuẩn bị chu toàn như vậy đã thành công đem lại hiệu quả. Vương Hoành bị hắn khống chế nói ra một câu đầu tiên, lúc này lại bị ép nói ra câu tiếp theo:

- Ngô... Phó đoàn trưởng... Xin hãy... Giúp... Giúp chúng tôi...

Ngô Soái nghe được lời này, ánh mắt phát ra quang hoàn rực rỡ, khí thế càng thêm bùng phát như tinh hoả.

Đại ca trốn biền biệt suốt cả buổi sáng, hoá ra là đã sớm âm thầm liên hệ với thủ lĩnh nơi này, đạt thành nhận biết chung, vậy mà lại đúng với ý đồ của hắn.

Nội tâm của Ngô Soái đã quyết định sẽ đứng về phía Vương Hoành, đứng về phía chính nghĩa lẽ phải. Vừa rồi hắn dẫn theo 10 đội viên Dao Găm sung sức ở tại bên kia chính là hỗ trợ Trần Cung tấn công đám người Lưu Dĩ, dẹp sạch phản loạn, giảm thiểu thương vong, ổn định nội chiến. Lúc này đây chạy qua bên này, gặp được Vương Hoành, người kia lại gọi hắn một câu "Ngô phó đoàn trưởng", đây chính là biểu hiện việc đại ca cũng có chung ý tưởng, đại ca sớm đã hợp tác với thủ lĩnh căn cứ Đông Thành này, đạt thành sự công nhận với trấn Hi Vọng rồi.

Đại ca cũng đứng về phía lẽ phải, Tiểu Lạnh Lẽo chỉ đang muốn xem thử lựa chọn của hắn mà thôi.

Lúc này hắn bàn tay nắm chặt nhẹ gật đầu một cái rồi mạnh mẽ nói:

- Anh cứ yên tâm, đại ca của tôi sớm đã có căn dặn rồi, kế hoạch vẫn cứ tiếp diễn như cũ. Có tôi ở đây, sự việc xem như đã định đoạt.

Vương Hoành nghe được câu nói này, lông tơ toàn thân chi chít nổi lên, giống như đã bị kích thích tới cực điểm.

Kế hoạch gì, căn dặn gì, định đoạt cái gì, quan trọng nhất là, đại ca nào?!

Hoá ra vừa rồi không phải hai tên phản tặc kia có chiêu mới mà cái tên "đại ca của tôi" mới chính là tên khốn đã đánh lén hắn, còn đang trốn trong người hắn sao?

Hắn khuôn mặt dần dần xuất hiện đủ mọi loại cung bậc cảm xúc, vừa tức giận, vừa bất lực, vừa hài lòng, vừa cười lạnh, vừa đấu tranh dữ đội, vừa uể oải chép miệng, vừa cố gắng hít sâu, vừa đau đớn nhăn nhó, vừa hoảng sợ run rẩy, lại vừa điên cuồng giãy dụa. 3 giây sau, hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi, khói đen bốc lên dày đặc như sương mù.

Phía đối diện, Tư Đồ Ngôn và Đinh Sĩ nghe hai người phía trước trao đổi mà không khỏi thầm hô không ổn.

Ngô Soái vậy mà lại về phe Vương Hoành, hai thằng này không ngờ sớm đã ở chung một ruột!

Tư Đồ Ngôn thật sự muốn ngay lúc này xoay người bỏ chạy, thế nhưng Đinh Sĩ lại điên cuồng hét lên:

- Giết hắn đi! Hắn đã hết lực rồi.

Tư Đồ Ngôn bàn tay nắm chặt báng súng tới nổi cả gân xanh. Đánh đến lúc này, bắn một viên đạn là tiêu hao thêm một chút tiềm năng, hi vọng chạy thoát lại thu nhỏ một phần.

Làm sao họ Đinh ngày thường cẩn mật, lúc này lại hiếu chiến như vậy.

Nhưng mà Đinh Sĩ ngoài việc là một cố vấn đắc lực thì còn là một thao túng giả vô cùng xuất sắc, hắn ta đã sớm gieo vào đầu Tư Đồ Ngôn "ám thị lãnh đạo" cực kỳ khó thay đổi. Tư Đồ Ngôn mặc dù lòng mang thắc mắc, thế nhưng vẫn là giơ súng lên bắn liên tiếp về phía Ngô Soái xa xa.

Pằng pằng pằng...

Tám viên đạn Cường Kích Thương mang theo hiệu ứng Bách Phát Bách Trúng rời khỏi nòng súng rồi vút vút phóng đi. Bằng vào một tốc độ siêu tưởng, chúng nó gần như tức khắc đã xuất hiện tại khu vực trung tâm phế tích, phương vị tấn công nhằm thẳng vào thái dương, giữa trán, đồng tử, trái tim, lá lách... các bộ vị yếu hại của cự nhân 3 mét.

Ngô Soái gặp nguy không loạn, chỉ thấy hắn sớm một bước xoè rộng tay phải, tâm thần nhanh chóng kích hoạt biện pháp ứng đối.

"Tứ giai - Thao Túng Trọng Lực!"

"Kỹ năng chức nghiệp Dũng Sĩ hệ phục hồi - Hấp Thụ Xung Lực!"

Một luồng trọng lực khủng bố dương 12G lập tức xuất hiện, biến tay phải hắn thành vùng trọng lực mạnh nhất tại khu vực quanh đây, đồng thời một vòng sáng vàng cam cũng ngùn ngụt bốc lên, đem bàn tay hắn nhuộm thành một mảnh vàng rực. 8 viên đạn đỏ thẫm vút vút bay tới, vậy mà lại quỷ dị đổi hướng, tất cả đều bị hút về vùng trọng lực kia, cuối cùng "rơi" thẳng vào bàn tay phải đang chờ đợi đón sẵn.

Ùng ùng ùng...

Đạn Cường Kích Thương va chạm cùng Cự Nhân toàn lực chống chịu biến thì phát nổ dữ dội. Vụ nổ đem bàn tay to phạc nổ tới run rẩy, mảnh văng bắn ra tung toé, khói lửa cuồn cuộn nghi ngút, vòng sáng vàng cam thì bị dập tới tắt ngúm, da thịt nhuốm màu đen thui vì thuốc súng vất vưởng.

Rụng mất ba cọng lông tơ và một mảnh móng tay nhỏ.

Ngô Soái đưa tay lên miệng thổi phù một cái rồi gật gật đầu nói:

- Cũng khá đau đấy. Cảm ơn vì 5 thể lực miễn phí nhé. À mà còn đạn không, bắn cho thêm mấy viên nữa đem về làm quà cho con chó đang ốm ở nhà?

- ...

Giữa trung tâm phế tích, tất cả mọi người đều bị đẩy vào một mảnh im lặng.

Đây là loại quái thai gì?

Đạn Cường Kích Thương mà tóm vào tay như đồ chơi, thế mà còn chặn được, lại còn đòi thêm nữa?

Đặc biệt là Đinh Sĩ người nằng nặc đòi tấn công lúc trước lúc này đã bị doạ cho tè ra quần, hắn lập tức quay ngoắt 180 độ mà kêu ầm lên:

- Chạy mau thôi. Hắn còn rất sung sức.

Tư Đồ Ngôn bị hành động của Ngô Soái chọc tức, hai mắt sung huyết như chó phải bả, lúc này cũng mặc xác cái gì mà cố vấn, hắn nhấc từ sau lưng ra khẩu RPG-7 cuối cùng mà chĩa về trung tâm phế tích rồi điên cuồng hô lên:

- Chạy con mẹ mày à. Không phải vừa nói nó đã kiệt sức rồi sao. Giết nó cho tao!

Cường Kích Thương gia trì, Bách Phát Bách Trúng gia trì, đạn chống tăng đã trở lên đỏ rực như máu.

Đinh Sĩ trong lòng lộp bộp một tiếng không ổn. Thằng ngu này, làm sao lại mất khống chế đúng lúc như vậy.

Nhưng tên đã lên cung không thể không bắn, hắn không còn cách nào khác mà buộc phải cắn răng đánh xuống kỹ năng tam giai Tập Trung Toàn Lực, đem khống chế lực của đồng bạn buff lên tối đa.

Được sự hậu thuẫn của kỹ năng hỗ trợ, đạn chống tăng Cường Kích Thương của Tư Đồ Ngôn càng thêm bốc cháy ngùn ngụt, sau đó nó phụt một tiếng phóng ra khỏi nòng súng, vượt qua vô tận khoảng cách mà xuất hiện tại trung tâm phế tích xa xa.

Ngô Soái khuôn mặt thu lại vẻ cười cợt. Nhất giai Dự Cảm Nguy Hiểm nói cho hắn biết, trừ khi là thi triển bộc phá lực rồi dùng toàn lực chống chịu biến, nếu không thì chỉ cần trúng phải một đạn này thôi, hắn sẽ biến thành thịt muối ngay.

Nhưng hắn cũng không thèm dùng tới bộc phá lực, càng không thèm chuyển qua nhanh nhẹn biến để né tránh, trái lại còn muốn đỡ lấy đòn này. Lúc này hắn thản nhiên lui về phía sau nửa bước rồi mới nhấc tay lên nhấn nhẹ về phía trước một cái.

"Tứ Giai - Cách Không!"

------

Hơn 2500 năm trước, một triết gia lỗi lạc người Hy Lạp cổ đại tên là Zeno đã để lại một nghịch lý tương đối thú vị, người đời sau gọi đó là nghịch lý Zeno, hay nghịch lý "Achilles và con rùa".

Ở trong nghịch lý này, Achilles, người hùng của cuộc chiến thành Troy, vị Dũng Sĩ tài ba nhất đương thời, được đặt vào một cuộc thi chạy, lộ trình chạy kéo dài từ cung Bạch Phong cho tới cung Hắc Nguyệt.

Đối thủ của Dũng Sĩ Achilles là một con rùa.

Một con rùa bình thường.

Achilles thì vừa nhanh vừa mạnh, còn con rùa thì vừa chậm vừa yếu, bởi vậy, đây chính là một cuộc thi chạy không cân sức.

Do chênh lệch đôi bên quá lớn, Achilles đã đồng ý để cho rùa xuất phát trước.

Sau khi rùa bò từ cung Bạch Phong tới cung Ngân Hà, Achilles mới bắt đầu xuất phát. Dũng Sĩ này chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã chạy tới cung Ngân Hà, nhưng mà con rùa dù có chậm hơn cũng đã kịp bò tới cửa cung Ngân Hà, chuẩn bị bò qua cung Thanh Tuyền.

Achilles không mấy để tâm, Dũng Sĩ nhún chân vài cái đã chạy tới cửa cung Ngân Hà, nhưng con rùa cũng đã bò tới địa phận cung Thanh Tuyền rồi.

Achilles hơi nhíu mày bước ra một bước, bước tới cung Thanh Tuyền, nhưng con rùa cũng đã bước được một khoảng nhỏ trong cung Thanh Tuyền.

Để có thể vượt qua con rùa, Achilles buộc phải trước tiên đuổi kịp nó đã, nhưng mà mỗi khi Dũng Sĩ muốn chạy tới vị trí mà con rùa đang đứng hiện tại, nó đều kịp thời nhích lên một chút, tạo thành một khoảng cách nhất định so với vị trí ban đầu.

Cứ như vậy, một chạy một đuổi, mỗi khi Achilles đến gần, muốn đuổi kịp rùa, rùa lại nhích thêm.

Một lần nhích thêm, mười lần nhích thêm, trăm lần nhích thêm, vạn lần nhích thêm. Mỗi khi Achilles tới vị trí mà rùa đứng, nó đã không còn ở đó nữa, đã tạo thành một khoảng cách nhất định, khiến Achiles phải đuổi theo để đuổi kịp.

Cứ như vậy, khoảng cách đôi bên tuy có thu hẹp dần, nhưng Achilles vẫn phải đuổi theo con rùa mà không biết phải đuổi đến khi nào, cuối cùng biến thành vĩnh viễn không thể đuổi kịp con rùa, đừng nói là có thể vượt qua, Dũng Sĩ này mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng con rùa mà thôi.

Hai bên vĩnh viễn tồn tại một khoảnh cách, nhìn như nhỏ vô cùng, nhưng cũng lớn tới vô hạn, bởi vì khoảng cách không bao giờ có thể chạm tới, không bao giờ có thể lấp đầy.

Miễn là rùa còn di chuyển, Achilles vĩnh viễn phải đuổi kịp trước rồi mới có hi vọng vượt qua, không thể đuổi kịp, vậy thì không thể vượt qua.

Đây chính là nghịch lý Zeno.

-------

Tất nhiên, người đời sau đã dễ dàng chứng minh được nghịch lý Zeno là sai lầm. Quản chi con rùa, không cần để tâm tới nó bò ra sao nữa, chỉ cần bước dài hơn nó là được, tốc độ chất lượng sẽ áp đảo tất cả, cuối cùng sẽ về đích trước.

Nhưng mà, Tứ Giai Cách Không, với sự phi phàm của mình, đã biến nghịch lý Zeno thành đúng.

Chỉ thấy viên đạn chống tăng mạnh mẽ như Achilles, nhanh nhẹn như Achilles, từ xa lao tới dũng mãnh như Achilles, nhưng bắn tới trước mặt "con rùa Ngô Soái" đang thong thả bước lùi lại biến thành vô hạn chậm chạp, giống như nó đang phải trải qua vô hạn lần "tới gần".

Ngô Soái nhích về phía sau nửa bước nữa, đạn chống tăng đỏ rực lại càng thêm xa vời khó có thể bắn trúng.

Khoảng cách từ chỗ Tư Đồ Ngôn tới chỗ Ngô Soái đang đứng là hữu hạn, giống như khoảng cách từ cung Bạch Phong tới cung Hắc Nguyệt vậy, chỉ cần bay như bình thường là sẽ tới. Cách Không xuất hiện, chia nhỏ quãng đường này hành vô hạn "cung Thanh Tuyền" ở giữa, nhốt viên đạn chống tăng vào vòng lặp bất tận của việc đuổi và bắt.

Đạn chống tăng có nhanh mạnh đến mấy cũng vĩnh viễn không thể trải qua vô hạn lần đuổi bắt này, nó tuy rằng vẫn đang bay theo đúng lộ tuyến Bách Phát Bách Trúng, nhưng "chưa thể" trúng đích được.

Và cũng không có cơ hội này.

Ngô Soái là người nắm giữ Cách Không, hắn có quyền sinh quyền sát. Lúc này hắn vươn tay bình tĩnh gõ về phía trước một đòn Pháo Không Khí, năng lượng đối nghịch va chạm, đạn chống tăng mang theo uy năng Cường Kích Thương lập tức mất đi sự ổn định mà ầm ầm nổ tung.

Ùnggggg...

Vụ nổ giải phóng ra uy năng khổng lồ, một cái biển lửa cuồn cuộn xuất hiện rồi điên cuồng bao phủ toàn bộ không gian. Thế nhưng không gian trước người Ngô Soái lại giống như xuất hiện một bức tường vô hình, bức tường này đem tất cả uy năng đều cản lại phía sau, tường lửa ầm ầm trùng động mãnh liệt, nhưng lại không thể tiến thêm, không thể gây thương tổn tới hắn dù chỉ một chút.

Tất cả uy năng giải phóng đều đã bị nhốt vào trong vòng lặp Zeno vô tận, vĩnh viễn không thể trúng đích nữa.

Đây chính là phi phàm.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Lượt thích 34
Lượt đọc 514

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.