Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Sâm

Tiểu thuyết gốc · 2830 chữ

Cho đến khi Hàn Phong xuất hiện trở lại, hắn đã đứng tại phòng ngủ của Tư Đồ Ngôn, đây cũng đã trở thành nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất bởi tiểu đội Dao Găm phía ngoài.

Tinh Thạch An Toàn lớn chừng nắm tay đang lơ lửng giữa phòng. Nó bao gồm một lõi sao ngũ giác cùng năm cánh sao tím thẫm gắn lên bên trên, còn đang liên tục phát ra một luồng lực lượng kỳ dị khó hiểu. Chỉ có những người tiếp xúc rất nhiều lần mới có thể nhận ra loại dao động kỳ dị này, đây là lực lượng khởi nguyên của vòng phòng hộ an toàn vô hình đang bao phủ khắp nơi.

Hàn Phong đưa tay chạm tới viên ngôi sao năm cánh này, âm thanh máy móc không chút cảm tình theo đó vang lên bên tai hắn.

"Đinh! Tinh Thạch An Toàn nhất giai.

Người nắm giữ: vô chủ.

Bán kính phòng hộ: 1488 - 532 - 163 mét.

Tình trạng: Còn 71 giờ 48 phút 16 giây trước khi có thể sử dụng. Còn 93 giờ, 17 phút, 8 giây trước khi có thể di động.

Không thể thăng giai."

"Đinh! Xác nhận trở thành người nắm giữ tinh thạch?"

Ngày hôm qua, viên tinh thạch này vẫn còn toả ra hào quang phòng ngự có bán kính 2128 mét, chỉ sau một hồi binh biến, diện tích phòng hộ đã hạ giảm tới gần một phần ba, mà bản thân tinh thạch cũng hoàn toàn đánh mất khả năng thăng giai, bị phong ấn tác dụng của cánh sao, thật sự là đủ khổ sở.

Thảm cảnh của viên tinh thạch này xem như bài học cho Hàn Phong. Nếu đã xây dựng thế lực bên trong phạm vi vòng phòng hộ, vậy hắn phải đảm bảo thế lực ổn định vững chắc, bằng không sẽ tự phế căn cơ của mình lúc nào không biết.

Lúc này hắn thản nhiên gật đầu đáp lại:

- Xác nhận nắm giữ tinh thạch.

"Đinh! Thành công nắm giữ tinh thạch an toàn!"

"Đinh! Bởi vì ký chủ thành công nắm giữ từ 2 tinh thạch an toàn trở lên, có thể tiến hành xây dựng thông đạo truyền tống. Người nắm giữ cả hai phần cánh sao an toàn của hai tinh thạch riêng biệt có thể tự do truyền tống qua lại hai bên vùng an toàn. Xác nhận xây dựng?"

Hàn Phong nghe tới đây thì nhướng mày, sau đó nội tâm xuất hiện cuồng hỉ.

Có thể truyền tống qua lại hai vùng an toàn, vậy thì khác nào cánh cửa thần kỳ của doraemon a, hắn lúc này không chút do dự nhe răng nói:

- Xác nhận xây dựng.

"Đinh! Xây dựng thông đạo truyền tống tiêu tốn 100.000 minh tệ. Xác nhận xây dựng?"

- Hả? Còn tốn tiền sao? Vậy dẹp mẹ đi.

Cú lừa thông đạo để cho Hàn Phong khuôn mặt không khỏi sầm lại. Hắn lúc này trên dưới trái phải còn đúng 68.000 minh tệ, chắc phải bán cả quần lót trên người đi thì may ra đủ 100.000. Hơn nữa phải tới hơn 71 giờ sau thì cánh sao an toàn bên này mới sạc đủ năng lượng để tiếp tục tách ra sử dụng, hắn cũng lại lười xây thông đạo lúc này, có xây cũng không thông quan được.

Sau khi xác nhận chỗ này không còn gì đào bới moi móc, Hàn Phong giơ tay khẽ búng, Băng Ảnh đem hắn dịch chuyển đến địa điểm tiếp theo

16h chiều, ngày thứ 26 tận thế.

Từng hàng dài quan tài được đẩy tới trước một giàn hoả thiêu tập thể cự đại.

Trấn Đông Thành cũng có cách xử lý xác chết giống trấn Hi Vọng, người chết là hoả thiêu, tránh cho sinh ra những dị biến không rõ, cũng tránh cho chuột bọ có cơ hội mở tiệc tiến hoá.

Xung quanh khu hoả thiêu đang đứng lấy vô số nhân loại, chủ yếu là phụ nữ và trẻ em, ai nấy vẻ mặt thẫn thờ chết lặng, càng có rất nhiều người khóc thút thít không ngừng, bởi vì binh biến vừa qua đã đem tới sự tàn phá khó có thể tưởng tượng.

Cỗ quan tài cuối cùng được đẩy lên, trên giàn hoả thiêu đã đầy ắp xác người, ước chừng phải có tới gần trăm cỗ, tất cả đều là người chết trong cuộc binh biến vừa rồi.

Có tới bảy phần là phi phàm giả, lại còn toàn là phi phàm giả mạnh mẽ cùng tinh nhuệ.

Sinh mệnh vốn đã quý giá, sinh mệnh trong tận thế càng quý hơn, sinh mệnh của phi phàm giả càng là trân quý ngàn vạn. Bất quá khi đứng trước tham vọng quyền lực, tất cả cũng đều là pháo hôi, chết đi một cách lãng xẹt.

Lộ Tư đứng giữa đám người còn sống sót, hai tay ôm lấy di ảnh chồng, ánh mắt bần thần nhìn về ngọn đuốc đang được truyền qua nhau, trong lòng đột nhiên dâng lên một trận hoảng hốt.

Vương Hoành chết thật rồi sao...

Sau một phút mặc niệm, Trần Cung, thủ lĩnh mới của căn cứ trấn Đông Thành, bắt đầu bài phát biểu tiễn đưa anh linh người đã khuất.

Đứng tại xa xa nhìn tới cảnh này, Ngô Soái bàn tay bất giác hơi nắm chặt lại.

Hắn cảm nhận có một tầng bóng đen bao phủ tất cả những sự kiện này, để cho hắn cảm giác ngạt thở tới vô cùng khó chịu.

Tại sao một căn cứ với lý tưởng tốt đẹp và lực lượng mạnh mẽ như vậy lại vẫn thất bại trong "trò chơi" này.

Một cuộc binh biến, 77 phi phàm giả chết, 38 người bị thương nặng, hơn 20 dân thường bị dư ba chiến đấu ngộ sát, thương vong phải nói là gần bằng tổng số lượng người chết vì tất cả mọi nguyên nhân trong 26 ngày tại trấn Hi Vọng.

Xung đột người - người thật sự là đủ tàn khốc, tàn khốc hơn xa xung đột người - ma.

Tất cả những điều này là vì sao...

Lúc này bên cạnh hắn dần phác hoạ ra một bóng người rồi hoàn toàn ngưng thực.

- Đại ca...

Ngô Soái không quay người nhìn qua bên cạnh, hắn chỉ khẽ cắn răng nhỏ giọng thì thầm một câu.

Hàn Phong lắc đầu thở dài một cái rồi bình tĩnh nói:

- Đệ cũng đừng trách ta. Hãy nên tự trách mình. Nếu như tối qua đệ sớm một bước giết chết hai người Tư Đồ Ngôn, Đinh Sĩ, đồng thời cũng đưa ra cam kết sẽ đánh hạ căn cứ này, ta đã không phải ra tay.

Nghe lời này của Hàn Phong, Ngô Soái lại càng thêm nắm chặt tay lại.

Sự có mặt của đội trưởng Dao Găm Nguỵ Huyền Cơ và đại đội trưởng đại đội dự bị Trương Phàm ở đây đã cho thấy đại ca sớm một bước tác động đến tất cả những sự kiện tại trấn Đông Thành này rồi, là hắn vẫn chỉ đang mù mờ hành động tầng ngoài, không được thực sự tham gia vào tầng cấp sâu.

Ngô Soái biết, đại ca giao tư cách toàn quyền xử lý sự việc cho hắn là muốn thử năng lực ra quyết định của hắn. Mặc dù việc hắn đứng về phía lực lượng chính quy, đánh hạ phản loạn, nhìn như có vẻ đã làm đúng, thế nhưng khi hắn tỏ ra do dự mà không đoạt lấy thành quả chiến đấu cuối cùng là Tinh Thạch Nguyện Ước, thậm chí để cho Trần Cung sống sót trong binh biến, đó xem như một điểm trừ cực lớn.

Nếu Trần Cung cũng chết rồi, vậy thì người đứng phát biểu kia sẽ là hắn, và quá trình thôn tính căn cứ này đã dễ dàng hơn rất nhiều.

Điều này cho thấy việc đại ca ngầm hành động riêng là đúng, bởi vì người kia chắc chắn sẽ không bao giờ do dự khi đứng trước những quyết định quan trọng. Còn hắn vẫn còn quá non kém, chưa đủ tầm để thực sự làm người đứng đầu, chưa đủ quyết đoán khi cần phải ra quyết định.

Thậm chí, hắn "thánh mẫu" y hệt Vương Hoành, đây chính là một trong những nguyên nhân quan trọng dẫn tới cái chết của gần một trăm người.

Một lúc sau, hắn mới là hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói:

- Vậy tiếp theo, huynh sẽ làm gì?

Hàn Phong liếc mắt nhìn Ngô Soái một cái, sau khi cân nhắc cẩn thận, hắn mới thản nhiên nói:

- Ta sẽ cho đệ và cho cư dân nơi này một cơ hội nữa.

- Thứ nhất, cái tên trấn Đông Thành này phải bị xoá bỏ, thay thế bằng cái tên "trấn Nguyện Ước".

- Thứ hai, ta muốn tất cả dân quân trấn Nguyện Ước phải đồng ý quy thuận trấn Hi Vọng vô điều kiện, tổ chức thành một đại đội, sẵn sàng nghe lệnh.

- Thứ ba, tất cả cư dân còn lại phải làm tốt công tác di tản, chuẩn bị trở về khu vực thị trấn Thương Đình định cư.

- Thời hạn là tối đa 4 ngày.

- Sau 4 ngày, nếu ba điểm này chưa hoàn thành, vậy thì ta sẽ cử Lưu Giang, Triệu Nhược Pháp và Âu Dương Tà tới nơi này hỗ trợ đệ.

Chung quy thì em họ của hắn cũng chỉ là một thằng nhóc 18 tuổi mà thôi, đòi hỏi gì hơn ở một thiếu niên giỏi nhất là học bài để thi cử và mua bánh rán buổi sáng đây. Không thể yêu cầu đứa trẻ này ma giáo láo toét như anh họ được

Hàn Phong muốn rèn giũa thằng nhóc này trưởng thành, cứng rắn, mạnh mẽ, quyết đoán, lãnh huyết hơn, sớm trở thành cự đầu gánh vác một phương hơn. Thế nhưng cái gì cũng phải từ từ, không thể ép chín một cách đột ngột như người ngoài được, và hắn thì rất kiên nhẫn với người thân của mình.

Ngô Soái nghe tới những lời này, sự trầm trọng trong lòng lại càng thêm lớn hơn. Lưu Giang và Triệu Nhược Pháp là hai tiểu đội trưởng cực kỳ lãnh huyết, làm việc không bao giờ có khái niệm kiêng nể. Một khi được giao nhiệm vụ, vậy người dám phản kháng chỉ có nối gót đi theo Vương Hoành.

Về phần cái tên Âu Dương Tà, đây rõ ràng không phải người, thằng này là quái vật.

Thật ra, với điều kiện rối rắm của trấn Đông Thành hiện tại và sự trợ giúp của 24 đội viên Dao Găm, còn có binh lực từ đại đội dự bị của Trương Phàm, việc hoàn thành chỉ tiêu mà đại ca giao là không khó.

Ngô Soái nheo mắt nhìn về phía Trần Cung đang đứng phát biểu ở kia. Một lúc sau, hắn giống như đã nghĩ thông suốt, ánh mắt hơi cụp xuống gật đầu nói:

- Được. Đệ rõ rồi.

Hàn Phong bàn tay khẽ búng lấy ra hai món trang bị rồi nói:

- Cái này là Ủng Đột Phá level 4 cùng Nhẫn Tuyệt Thủ level 4, đều là đồ vật của Tư Đồ Ngôn, đệ dùng không có vấn đề.

Về phần Nhẫn Sung Sức level 4 và Nhẫn Hoài Niệm level 4 của Vương Hoành, ở chỗ này tạm thời không tiện bộc lộ, Hàn Phong tất nhiên sẽ đem theo bên mình.

Ngô Soái cũng không câu nệ, hắn đem nhẫn đeo vào tay, cũng đem giày xỏ vào chân.

Thân thể hắn giống như đã trở nên nhẹ hơn rất nhiều.

Sau khi nhìn biểu đệ thành công vũ trang một lượt, Hàn Phong mới là nhìn về phía Lộ Tư đeo khăn tang tại xa xa rồi nheo mắt nói:

- Nữ nhân này đang nắm giữ Tinh Thạch Nguyện Ước, cái này chắc đệ rõ ràng nhất rằng nên phải làm gì.

- Tuy nhiên, ta còn muốn đệ điều tra thêm về một vài thứ ẩn giấu trên người nàng ta.

Ngô Soái nghe lời này thì không khỏi khó hiểu, một người thường như Lộ Tư thì có gì ẩn giấu, hắn không khỏi hiếu kỳ hỏi lại:

- Là thứ gì?

Hàn Phong hít sâu một hơi, sau khi xua đi sự ghê tởm trong lòng, hắn mới trầm giọng nói:

- Vương Hoành có một kỹ năng tứ giai hệ tồn trữ, gọi là Tứ Giai - Nhân Sâm.

- Kỹ năng này cho phép người thi triển bồi dưỡng một đối tượng chỉ định thành nhân sâm di động.

- "Nhân sâm" sẽ được cung cấp môi trường thuận lợi và thoải mái nhất để sinh trưởng và phát triển, từ đó tích luỹ dần dần năng lượng phi phàm, biến đối tượng này thành bình chứa của người thi triển kỹ năng.

- Thức ăn của nhân sâm, tất nhiên chính là "nhân"

- Lộ Tư chính là một "nhân sâm di động". Ở đây, nàng ta cũng đang được cung cấp môi trường thuận lợi nhất để phát triển, nàng ta được Vương Hoành bồi dưỡng khá lâu rồi...

- Chẳng qua Vương Hoành lại bất lực, nàng ta vì thế được cho hấp thụ năng lượng phi phàm từ vô số người khác, vô số nguồn khác để sinh trưởng, trong người tích luỹ cực kỳ nhiều năng lượng phi phàm.

- Tuy nhiên, chỉ có duy nhất Vương Hoành biết cách để "ăn" củ sâm này đúng cách.

- Đệ tìm cách cướp số năng lượng phi phàm này mà dùng, nàng ta còn bổ dưỡng gấp một vạn củ sâm Sơn Xuyên.

Hàn Phong cũng không có nói hết. Thời khắc cuối cùng tại phế tích kia, Vương Hoành chính là muốn vận dụng "củ sâm" bên cạnh để lật ngược thế cờ, đó chính là con bài tẩy áp đáy hòm của hắn ta. Chẳng qua rượu nho biến dị đã phong ấn năng lực phi phàm, đem khả năng sử dụng bài tẩy của hắn ta bóp vỡ từ trong trứng nước.

Đáng thương cho một Vệ Sĩ, có kỹ năng Trứng Nước để hộ thân, cuối cùng lại bị người khác vô tình sử dụng Trứng Nước lên chính bản thân mình, chết không nhắm mắt

Ngô Soái nghe tới đây, kết hợp với tình báo điều tra đủ mọi loại tin tức tạp nham từ tối hôm qua tới giờ, hắn đột nhiên có cảm giác buồn nôn.

Thế giới hậu dị biến này, thật sự là đủ vặn vẹo.

Nhân Sâm, kỹ năng thật sự đủ vặn vẹo.

Cái vị cảnh sát Vương kia, xem ra cũng không có hào quang chói lọi như hàng trăm người đang đứng xung quanh đây tưởng tượng.

Hắn ta vậy mà lại biến thái tới độ chấp nhận dùng người khác làm "phân bón" để "trồng" vợ mình, cái này rốt cuộc là đã cho bao nhiêu nam nhân cùng nhau chăm sóc rồi, đây rốt cuộc là cái dạng tâm lý vặn vẹo gì...

Ngô Soái nghĩ tới đây thì không khỏi hỏi lại:

- Đại ca, Lộ Tư nàng ta biết mình là Nhân Sâm chứ?

Hàn Phong cân nhắc vài giây thì gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu:

- Ta chịu... Nàng ta rất hưởng thụ quá trình "nuôi dưỡng", còn liên tục muốn thêm, nhưng cũng đồng thời ngầm kháng cự quá trình này... Ta chỉ biết là, Nhân Sâm cần điều kiện tốt nhất để sinh trưởng và phát triển, vì vậy không có chuyện Vương Hoành ép buộc nàng ta phải làm cái gì, tất cả đều là tự nguyện.

- Nói chung là đệ tìm cách đớp đi, có khi bú được nàng ta cũng phải ngang với bú cả một thi đàn vài vạn con đó.

Ngô Soái nghe xong lời này thì xanh cả mặt.

Hắn nhìn về phía Lộ Tư.

Cái nữ nhân này, nói thật lòng là, mỗi giờ trôi qua đều thêm một phần xinh đẹp. Giống như củ sâm di động được hàng chục phi phàm giả cùng nhau săn sóc, mỗi ngày một trưởng thành, đã bước vào thời kỳ thu hái vậy.

Đây đích xác là củ sâm tốt nhất tại huyện Đại Xuyên này.

Ặc...

------

Trấn Đông Thành đã hết chuyện của Hàn Phong. Mang theo mấy củ sâm Sơn Xuyên, hắn và một đội viên dưới trướng quay trở về căn cứ tổng bộ.

Thật ra Hàn Phong còn muốn ở lại rình xem Ngô Soái làm sao ăn Nhân Sâm, chẳng qua bên kia đã truyền tín hiệu radio gấp gáp rồi, không về không được.

Huyện Tam Giang đã công khai ý định hợp tác.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 24
Lượt đọc 484

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.