Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạo chơi căn cứ Tam Giang (1)

Tiểu thuyết gốc · 2831 chữ

Vài người cùng lúc chạy tới lôi kéo, ai cũng đều mang theo hảo ý tốt đẹp, thái độ chân thành tranh thủ, mặc dù Hàn Phong không phải loại khôn ranh lõi đời, thế nhưng hắn cũng hiểu được đại khái ý nghĩa của việc này.

Hắn hiện tại không khác nào một cô thiếu nữ độc thân xinh đẹp, còn xung quanh là những chàng trai có ý đồ muốn tán tỉnh cưa cẩm. Nếu như hắn vội vã chọn một anh trong số này để đi theo, vậy thì chắc chắn những anh còn lại sẽ hết hi vọng, thậm chí còn quay qua thù ghét tức giận.

Biện pháp tốt nhất là đối với anh nào cũng nở một nụ cười tươi, ve vãn tán tỉnh, đưa đẩy kéo co, phớt qua phớt lại, không từ chối, cũng không vội thuận theo, duy trì một khoảng cách nửa xa nửa gần. Vậy thì anh nào cũng đều cảm thấy còn cơ hội, còn hi vọng, anh nào cũng sẽ tiếp tục nỗ lực theo đuổi, lúc đó thì hắn vừa an toàn trước sự thù địch bài xích, cũng sẽ tìm cách tranh thủ được lợi ích lớn nhất từ tất cả các bên.

Nguyên tắc cơ bản, đừng bao giờ đặt hết trứng vào chung một giỏ.

Nhìn thấy thái độ ỡm ờ bất nhất nhưng xem như vẫn có thành ý hợp tác của Hàn Phong, những vị sứ giả vừa tới cũng không thể ép buộc gì hơn. Sau một hồi trao đổi qua lại, bọn họ đều để lại giấy mời tham gia yến tiệc buổi trưa rồi lục tục rời đi.

Hiện trường chỉ còn lại La Hoà đứng đó, chẳng qua vị phó phòng thông tin liên lạc này còn chưa kịp lên tiếng, Hàn Phong đã trước hết phất tay cắt lời:

- La trưởng phòng, tôi muốn tự mình dạo một vòng quanh chỗ này một chút, thăm thú đây đó một chút, vậy nên chỉ có thể nhờ anh hỗ trợ ổn định cư trú cho bọn họ, đồng thời thảo luận bên lề trước, chuẩn bị cho cuộc họp vào buổi trưa.

Hắn nói xong liền chỉ bốn nhân viên công tác dân sự đang đứng bên cạnh. Trong số này, một người là Nhạc Thuỷ, bạn gái của Lục Đại Nguyên, hiện tại nữ tử này đang vô cùng nôn nóng được gặp lại anh trai Nhạc Sơn của mình.

La Hoà vốn còn muốn nói thêm gì đó, bất quá sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn cảm thấy trước hết có thể thảo luận bên lề với những nhân viên công tác dân sự này cũng không tệ lắm, ít nhất nhiệm vụ mà Bạc huyện trưởng giao cho cũng đã hoàn thành phần nào.

Lúc này hắn mỉm cười gật đầu nói:

- Hàn thủ lĩnh đã có nhã hứng như vậy, tôi cũng không có lý do gì mà không thuận theo.

Trao đổi sơ qua một lát nữa, Lục Đại Nguyên và Hà Tam dẫn theo 4 nhân viên dân sự đi theo La Hoà, mà vị phó phòng thông tin liên lạc cũng cẩn thận để lại một nhân viên công tác tại bên này, xem như cung cấp một người "hướng dẫn viên du lịch".

Những người ở lại còn bốn người gồm Hàn Phong, Chu Vấn, Kiều Ti Vân và Lưu Giang, nhân viên công tác kín đáo đánh giá bốn người một lượt rồi cẩn thận hỏi dò:

- Hàn thủ lĩnh, tôi là Trần Tu, không biết anh có hứng thú dạo chơi tại chỗ nào?

Hàn Phong từ balo sau lưng lấy ra hai bao thuốc 999 ném qua bên cạnh rồi thản nhiên trả lời:

- Cứ gọi thẳng tên tôi là được, không cần quá mức câu nệ nặng nề. Được rồi, nơi này có chỗ nào vui chơi thú vị một chút không, mà tốt nhất anh cứ dắt chúng tôi đi một vòng hoàn chỉnh là được.

Trần Tu vội vã dùng hai tay tiếp nhận hai bao thuốc lá, ánh mắt theo đó không khỏi sáng lên.

Đây là thứ tốt, một bao thuốc 999 này hiện tại có giá trị lên tới 30 điểm công huân, hai bao là 60 điểm, tính toán có thể đổi được tới 12 cân gạo, đây là lương bổng trong gần một tuần của hắn rồi.

Xem ra vị Hàn thủ lĩnh này cũng không có giống như lời đồn quá mức lạnh lùng khắc nghiệt, khởi đầu tiếp xúc không có dùng thế ép người, ra tay cũng vô cùng tuỳ tiện hào phóng.

Xác định được thái độ của Hàn Phong xem như hoà đồng dễ chịu, Trần Tu cũng nhanh chóng buông xuống sự cẩn trọng trong lòng, hắn lúc này nhét hai bao thuốc vào túi áo rồi bày ra vẻ mặt thông thạo lanh lẹ mà tươi cười nói:

- Hàn Phong, vậy chúng ta trước dạo quanh chợ trời một chút.

Một đoàn năm người cứ như vậy đi thẳng về phía bên trái, vừa đi vừa trò chuyện về mấy tin tức ruồi bu kiến đậu, Hàn Phong cũng dần dần từ trong miệng Trần Tu định hình được sơ bộ cấu trúc thượng tầng xen lẫn với hạ tầng của căn cứ người sống sót huyện Tam Giang.

Toàn bộ dân cư của căn cứ được chia ra làm ba khu vực chính mà tiến hành sinh hoạt.

Khu thứ nhất là khu quân sự hoá, cái này Trần Tu không đề cập tới nhiều, hắn ta chỉ giới thiệu sơ lược vài điểm, đại khái có thể hiểu rằng đó là nơi đóng quân của quân đoàn Tam Giang. Hàn Phong tất nhiên cũng chẳng rảnh hỏi sâu, hắn tự có con đường riêng để thu thập được tình báo của chỗ đó.

Khu thứ hai là khu trung tâm, là nơi nghỉ lại của cao tầng căn cứ và gia quyến của họ. Những người nắm giữ chức vụ từ đại đội trưởng khối quân sự trở lên, hoặc phó trưởng phòng khối dân sự trở lên đều sẽ được cấp nhà tại khu trung tâm, ăn ở hoàn toàn miễn phí.

Ngoài ra khu trung tâm cũng là nơi toạ lạc của đại đa số các cơ quan hành chính, là nơi tổ chức họp bàn, hội thảo, hội đàm, hay tổ chức tuyển chọn các vị trí trong bộ máy chính quyền, hay giải quyết các vấn đề khúc mắc kiện cáo. Yến tiệc tối nay chính là được tổ chức tại nhà khách trung tâm.

Khu thứ ba là khu dân sự, cũng là nơi mà bọn họ đang đứng hiện tại. Đối với nơi này, Trần Tu không giống như hai khu trước cẩn thận lựa chọn từ ngữ hay lảng tránh giấu diếm, hắn ta vô cùng thoải mái mà oang oang giới thiệu đủ mọi loại thông tin thượng vàng hạ cám.

Khu dân sự được chia thành nhiều khu thành phần, trong đó khu nhà ở là nơi cư ngụ của hơn 5000 thường dân, bọn họ chia nhau sống trong 12 cái ký túc xá của trường cao đẳng sư phạm Diễn Giang và ở cả các toà chung cư, toà nhà đơn lẻ xung quanh.

Khu sinh hoạt chung là nơi diễn ra các hoạt động giải trí thường quy, ban hành các loại bố cáo, tổ chức các sự kiện tập thể.

Khu hậu cần là nơi cung cấp lương thực thực phẩm, hoán đổi công huân, tiếp nhận và bàn trả nhiệm vụ, phân phát nhu yếu phẩm theo công huân và cả cứu tế miễn phí.

Khu sản xuất kho vận là nơi tiến hành các hoạt động thu hái, nuôi cấy, chế biến, tập hợp xử lý các loại lương thực thực phẩm, tài nguyên thiết yếu.

Khu thi hành án là nơi công khai xét xử các hành vi vi phạm pháp luật...

Ngoài ra còn có khu phố đèn đỏ, vừa nghe tên liền biết chuyên môn cung cấp dịch vụ giải toả xác thịt. Khu hắc bạch là nơi toạ lạc của sòng bạc, sòng bài, cá cược, cá độ. Khu phố rượu, tất nhiên là có rất nhiều quán rượu, quán bar, vũ trường, sàn nhảy, các thể loại ăn chơi giải trí. Khu chợ trời trước mặt là nơi bán buôn của đủ thứ đồ vật, thậm chí có cả hàng cấm cũng bán tràn lan ra ngoài...

Dưới sự động viên trợ hứng cùng ra tay ban thưởng hết sức hào phóng của bốn người bên phía Hàn Phong, Trần Tu bắt đầu thoả sức mà dốc lòng giới thiệu đủ mọi loại đặc sắc của căn cứ Tam Giang, từ những thứ công khai ai cũng biết cho tới những thứ mờ ám thầm kín không phải ai cũng biết. Cho đến cuối cùng, hắn ta còn giới thiệu cả hai khu tương đối "bí mật", một là khu cống ngầm, đây là nơi trú đóng của rất nhiều bang phái, cũng là nơi giải quyết mâu thuẫn giữa các thành phần ối dồi ôi không tiện đưa nhau ra ánh sáng mà xét xử, hai là khu đấu trường, là nơi các phi phàm giả "hoang dã" tiến hành chiến đấu để đánh cược với nhau.

Tất nhiên, tất cả những hành vi này đều bị coi là bất hợp pháp, nhưng mà bằng vào những cách khác nhau, bọn chúng vẫn như cũ tồn tại, chỉ cần dốc lòng muốn tìm kiếm, vậy sẽ tìm kiếm ra đủ thứ trên đời.

Đoàn người của Hàn Phong nghe ngóng tới đây, quả thật đã được mở rộng tầm mắt.

So với trấn Hi Vọng tẻ nhạt cùng đơn điệu, gần như toàn bộ mọi thứ đều là tình trạng bao cấp, căn cứ Tam Giang quả thật là sinh khí thịnh vượng tới tận cùng, có thể xem như cảnh tượng chênh lệch của nhà quê và phố thị.

Nơi này có dân số lớn gấp 6 lần trấn Hi Vọng, người đông thì nhiều chuyện, không thiếu người có ý tưởng và lòng dạ, càng không thiếu sự gan lì và mưu mô quyết tâm, lại có điều kiện chính phủ sớm ổn định được tình hình, từ đó bọn họ có đủ thời gian và không gian để phát triển ra cả một hệ sinh thái cho dân cư thoả sức phô bày tài năng, phải nói là vô cùng phong phú, trấn Hi Vọng có xách dép chạy theo cũng không theo được.

Tất nhiên, có mặt lợi cũng có mặt hại, phát triển nhanh khiến dân cư có cơ hội để "đổi đời", nhưng đi đôi với đó cũng là sự hỗn loạn. Chính quyền không thể hoàn toàn quản lý nổi dân cư của mình, tình trạng trị an tại các khu vực mờ ám phải nói là loạn thành một bầy.

Người ở đây thật sự rất đông, giống như là một cái chợ trời chính hiệu vậy. Tất cả mọi người đều đang bận bịu với công việc của mình, người thì bày dọn sạp hàng bán đủ mọi thứ lỉnh kỉnh, kẻ lại ngồi dưới đất chìa tay ăn xin, kẻ thì chui trong góc lẳng lặng quan sát mọi việc, cũng có vài nữ nhân ăn mặc hở hang đứng ngoài cửa mấy túp lều tạm sập sệ, bên cạnh có một tấm bảng viết đơn độc số 5, cũng không biết là có ý nghĩa gì.

Một đoàn 5 người còn chưa cả bước vào khu chợ, bên ngoài cổng đã có vô số đạo ánh mắt với đủ mọi loại thái độ soi mói đã dồn dập đổ tới, có cảm tưởng như bên kia là một đàn sói đói đang nhìn chằm chằm con mồi, con nào con nấy sẵn sàng lao lên mà ăn tươi nuốt sống bọn họ vậy.

Trần Tu vừa bước qua cổng chào sập xệ đã vội vã lên tiếng nhắc nhở:

- Hàn Phong, tôi phải dặn anh trước điều này, nơi này rất hỗn loạn, đặc biệt là móc túi cực kỳ nhiều, anh phải cẩn thận một chút.

Hắn vừa nói vừa lấy ra một viên huy hiệu hình cánh lúa gắn lên trên ngực áo.

Những người đứng xung quanh vừa nhìn thấy huy hiệu này đều vội vã thu lại ánh mắt không dám nhìn thêm. Vô số người ngay lập tức dạt qua tránh đường không dám tới gần, có kẻ âm thầm lẩn vào góc tối như thể muốn chạy đi báo tin cảnh báo, có người vội vã cúi gằm mặt xuống như thể giả chết, nhưng cũng không thiếu kẻ kiều lĩnh dâng cao tinh thần hơn nữa, ánh mắt theo đó càng thêm mấy phần hừng hực.

Vì sao ư, vì chỉ cần nhìn từ bên ngoài lại thôi thì bốn người Hàn Phong đều đã thể hiện ra khí chất vô cùng giàu có. Chỉ cần nhìn vào quần áo y phục tươm tất, da thịt trắng nõn khoẻ mạnh, thần thái sáng láng tự tin, cùng với balo sau lưng căng phồng đầy ắp, ai cũng đều hiểu đám này là những bao "tiền" di động rồi.

Trộm được bất kỳ món nào trên người mấy kẻ lạ hoắc này cũng đều đáng giá, đặc biệt là mấy chiếc nhẫn lấp lánh ở kia, người "có nghề" đều hiểu đó là thứ gì cả.

Sở dĩ vẫn có người dám nhắm vào 4 người Hàn Phong bất chấp việc bọn họ có thể rất mạnh là do bọn họ không đeo huy hiệu nhân viên công tác chính phủ.

Tại căn cứ người sống sót huyện Tam Giang, trộm cắp là tội nặng, sẽ bị phạt tương đối nặng, nhưng mà công khai đả thương người khác tại nơi công cộng lại là tội nặng hơn, chỉ cần phát sinh là sẽ phải giải quyết pháp lý vô cùng phiền phức. Lao lên móc túi, xui xẻo thì bị bắt cũng thôi đi, cùng lắm chịu phạt là được, hên thì móc cắp thành công, có cơm ăn qua bữa, nhưng hên nhất là bị người ta đả thương, khi đó lăn ra ăn vạ sẽ đem lại lợi ích lớn hơn xa việc móc được cái gì đó.

Tại sao tình trạng móc túi nhiều tới mức một nhân viên như Trần Tu cũng biết mà chính quyền Tam Giang để yên sao? Haha, cái này liên quan tới số lượng các vụ phạm tội trộm cắp có khi còn nhiều hơn cả số lượng người trong căn cứ, tố cáo rồi giải quyết không xuể, thế cho nên chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, giải quyết đến đâu được thì hay tới đó, không thể ngăn chặn hết nổi. Mà bắt quả tang trộm cắp cũng rất khó, bọn móc túi thường sẽ đi theo bầy, sẽ bao che cho nhau, muốn lôi được bọn chúng ra ngoài cũng không hề dễ dàng.

Đối với việc này, chỉ cần là người có phù hiệu nhân viên chính phủ sẽ là bố là mẹ. Quản chi cái gì các ngươi dám bao che, ta cứ rút gậy ra quật cho cả đám lăn quay tại chỗ là được, bởi vì nhân viên chính phủ gần như luôn đúng, cấm chỉ cãi cọ giải trình hay phản kháng.

Bốn người Hàn Phong không có phù hiệu, nếu dám ra tay đánh người, vậy đứa nào thiệt hơn là rõ rồi ha.

Quả nhiên, chim chết vì mồi, người chết vì tiền, đã có người không nhịn được mà liếm mép lao lên. Một thiếu niên khoảng chừng 12 tuổi với thân hình gầy còm và bộ quần áo lấm lem bùn đất lảo đảo bước về phía này, mục tiêu của cậu ta chính là Hàn Phong, bởi vì nhìn qua bản mặt của hắn giống như là loại hình ngu đụt nhất trong số những kẻ giàu có này rồi.

Thấy thiếu niên này vậy mà thật sự dám chạy tới gần, Trần Tu không khỏi hừ lạnh một tiếng tức giận.

Bọn chuột nhắt, hắn đứng ở đây mà vẫn dám ra tay, khác nào không coi hắn ra gì.

Lúc này hắn không chút do dự rút cây gậy baton bên hông ra quật thẳng tới phía trước, thiếu niên 12 tuổi còn chưa kịp tới gần, đầu gậy đã nện trên ngực cậu ta.

Một đòn này lập tức đập cho thiếu niên ngã ngửa ra đường, lồng ngực mơ hồ lõm xuống, mà khoé miệng cậu ta cũng phun ra một ngụm máu nhỏ.

- Tất cả cút ngay ra xa ít nhất 2 mét cho tao. Đứa nào dám tới gần, vậy chuẩn bị tinh thần gặp chấp pháp đội số 3 đi!

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 23
Lượt đọc 421

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.