Chương 548: Dạo chơi căn cứ Tam Giang (10)
Chủ sạp hàng nghe thấy Hàn Phong oang oang to mồm muốn mua hết Nước Tăng Lực thì không khỏi im lặng.
Thằng này là từ trên trời rơi xuống hay...
Thôi được rồi, dù sao cũng không phải việc của hắn.
Lúc này hắn nhanh chóng thu gom hết đồ nghề lại nhét vào balo sau lưng rồi lạnh lùng nói:
- Chỗ này không bán nước tăng lực, muốn mua thì đi chỗ khác mà mua.
Buôn bán tại ngoại ô tuy tốt giá nhưng tương đối nguy hiểm, vừa rồi hắn đã thu được một món kếch xù, đảm bảo có rất nhiều con sói đói đang âm thầm nhắm vào, kéo dài càng lâu càng thêm nhiều nguy cơ.
Hắn lại lười cùng với thằng mặt đụt trước mặt dây dưa thêm nữa.
Còn có cả con mèo cam ngồi trên vai thằng mặt đụt này nữa, vênh vênh váo váo, nhìn ngứa mắt thực sự.
Hàn Phong cũng không để tâm tới hành động "thô lỗ" của chủ sạp hàng, chờ cho đối phương rời đi, hắn mới quay qua bên cạnh hỏi Trần Tu:
- Giá tinh thạch exp là bao nhiêu?
Trần Tu lúc này cũng không chút giấu giếm mà thành thật trả lời:
- Aizzz, anh vừa rồi là bị chém ngọt. Giá thông thường đúng là 4 công huân 1 exp, nhưng không có vụ mua nhiều thì tăng giá đâu, có chăng cũng chỉ tăng rất nhẹ.
Hàn Phong bị đớp mất 133 công huân, cộng thêm cả hơn 140 công huân tiền "phí tình báo" mặc dù đó không phải tiền của Trần Tu gã, nhưng mà gã vẫn cảm thấy vô cùng xót của.
Cái vị thủ lĩnh trấn Hi Vọng này, thật sự là tiêu tiền không biết tiết chế mà.
Hàn Phong âm thầm gật đầu, tiền chùa cướp được từ đám con bạc, hắn lại lười suy nghĩ, hỏi chỉ để muốn biết thêm tình hình mà thôi.
Trần Tu sau chút do dự thì nhỏ giọng nói:
- Hàn Phong, anh thật sự muốn mua Nước Tăng Lực sao, tôi có mối này...
Gã lúc này đang vô cùng hối hận vì bị thằng mặt nạ sắt kia đớp mất 140 công huân tiền "tình báo". Rõ ràng đó phải là tiền của "hướng dẫn viên du lịch" là gã mới đúng, thế mà miếng ăn tới mồm còn hụt mất, lúc này gã cũng chẳng quan tâm cái gì mà nên hay không nên nữa, nhất nhất đều thuận theo kim chủ này mà kiếm lời thôi.
Hàn Phong liếc mắt nhìn thằng cha nhân viên chính phủ bên cạnh mà âm thầm khinh bỉ.
Thằng này từ đầu tới cuối đều lải nhải về việc không nên mua đồ bất hợp pháp cơ mà, sao bây giờ lật mặt nhanh thế?
Chẳng qua hắn cũng đã hết hứng thú mua cái gì Nước Tăng Lực rồi, lúc này chỉ tuỳ tiện phẩy tay một cái rồi tức giận nói:
- Không mua nữa.
"Con bà nó, tôi sẽ tự mình đi uống từ tận nguồn."
Đoàn người lại tiếp tục đi tiếp, lần lượt lướt qua từng gian hàng, chờ cho tới khi bọn họ dừng lại trước một sạp cá độ, Hàn Phong lúc này mới không nhanh không chậm lên tiếng nghi vấn hỏi thăm:
- Tại sao chính phủ không quản lý những thứ này. Việc buôn bán công khai như vậy, tất sẽ tạo ra số lượng phi phàm giả ngoài khuôn khổ không hề nhỏ.
Trần Tu dù vẫn còn đang buồn rầu vì hụt mất miếng ăn, bất quá khi Hàn Phong hỏi tới một câu, hắn cũng không có bám mãi không buông, lúc này sau khi do dự một chút thì thành thành thật thật nói:
- Có rất nhiều nguyên nhân.
- Thứ nhất là không quản nổi. Chính phủ cũng đã từng ra quân đàn áp phi phàm giả hoang dã, bộ xương đen treo bên ngoài đầu phố Thái Thịnh chính là kết quả thời gian đó. Chẳng qua lửa đã cháy âm ỉ thì sẽ không dễ dập, có người tất sẽ có giang hồ, sau vài lần đàn áp bất thành, chính phủ quyết định đẩy hết những kẻ này ra khu ngoại ô.
- Thứ hai là những phi phàm giả này vẫn có tác dụng nhất định. Khu ngoại ô rất nhiều động vật biến dị, đặc biệt là chó, mèo, chuột, rắn, chim chóc, quân đội thì bận rộn, rất khó có thời gian rảnh để liên tục đi giải quyết những vấn đề quấy phá cả ngày lẫn đêm như vậy, mà người thường thì không có năng lực đó, vậy nên chỉ có thể vận dụng phi phàm giả bất hợp pháp tới chống cự.
Kiến giải của Trần Tu để cho ba người Hàn Phong hiểu ra vấn đề.
Không cấm tiệt được thì chỉ có thể cấm sương sương, ít nhất khi tổ chức thành khu thành bãi thì vẫn dễ chịu hơn là để cho đám người kia thậm thụt quấy phá trong khu nội khu, lúc đó còn mất an ninh và rách việc hơn nhiều.
Chẳng những thế, với tình hình hoạ động vật biến dị đang hoành hành ngang dọc, tường bao căn cứ cái thứ vật chết kia rất khó ngăn chặn hoàn toàn, vậy thì lợi dụng đám phi phàm giả hoang dã làm bức tường bao sống là tuyệt đối hợp lý.
Bọn này chỉ cần có lợi là làm, kể cả là nửa đêm cũng không nề hà bật dậy đi bắt chuột, bẫy rắn, phải nói vô cùng nhiệt tình.
Trần Tu cũng không có nói hết, thật ra số lượng phi phàm giả thực sự "hoang dã" cũng không phải nhiều lắm, hầu hết bọn họ đều thuộc các bang phái ngầm, mà những bang phái này, rất có khả năng là "sân sau" của giới chóp bu lãnh đạo.
Những việc dơ bẩn âm u không tiện làm sẽ luôn có kẻ sẵn sàng đứng ra làm thay, còn tranh nhau cống hiến tới sứt đầu mẻ trán, giống như cái gã Phó Bưu kia vậy.
Đây người ta gọi là quyền lực ngầm, quyền lực mềm, chân đạp hai thuyền thì thoải mái rẽ sóng.
Giang hồ lớn nhất chính là những lãnh đạo đang đứng đầu chính quyền. Đó là lý do mà bất kể thời thế nào, bất kể thể chế nào, bất kể quốc gia nào, dù là trước dị biến hay sau dị biến, xã hội đen vẫn luôn có chỗ đứng.
(Sau chương này, có khả năng cao sẽ ăn gậy :))))
Hàn Phong ánh mắt xuất hiện một chút gợn sóng, hai hàng lông mày cũng dần dần cau lại, càng lúc càng chặt.
Nếu là người thân cận với hắn, hẳn là sẽ hiểu ý nghĩa của tư thái này, đây chính là biểu cảm khi hắn đang tập trung cao độ để tính toán và phân tích sự việc.
Sau hơn chục phút cẩn thận suy nghĩ, Hàn Phong lúc này mới âm thầm phát ra một tiếng thở dài.
Bạc Thanh giỏi thật.
Ông ta xem như đã nắm chắc chiến thắng trong cuộc cạnh tranh vai trò người đứng đầu tại huyện Tam Giang này rồi.
Từ việc buổi sáng nay có rất nhiều sứ giả tiếp cận để tranh thủ lôi kéo hắn, có thể thấy được nội bộ quân đội đang bị chia rẽ nghiêm trọng, sự đoàn kết và đồng thuận trong phương hướng phát triển của 4 tiểu đoàn là rất ít, có lẽ chỉ giới hạn trong phạm vi tác chiến nơi tiền tuyến mà thôi. Cho tới việc quân đội đang bị ngăn cấm sự tác động tới cuộc sống của nhóm đa số, tức dân thường, có thể thấy quyền lực của các đoàn trưởng đã bị thu hẹp cực lớn so với thời gian đầu, việc quân tách biệt việc dân, cái này khiến cho các đoàn trưởng bị nhốt chết trong khu quân sự hoá, hoàn toàn không có tiếng nói đối với vấn đề ngoài chiến đấu.
Trong công tác quản lý hành chính, việc này được còn gọi là "phi chính trị hoá quân đội", đây cũng là một chiến lược chủ chốt trong bức tranh chiến lược tổng thể của quá trình "diễn biến hoà bình".
Phi chính trị hoá quân đội là nước đi cực mạnh nhằm làm suy yếu sự ổn định của một thể chế.
Bạc Thanh đanh nắm quyền thống trị với 5000 dân thường, thử so sánh, 1200 quân nhân lập tức biến thành nhóm thiểu số, hiện tại còn bị tách thành 4 mảnh riêng lẻ, mỗi mảnh đâu đó trên dưới 300 quân, vậy thì còn thiểu số hơn nữa, quyền lãnh đạo và quyền làm chủ của Bạc huyện trưởng càng được đẩy lên tới đỉnh phong.
Có là phi phàm giả thì cũng phải có sự liên hệ và giao tiếp với thường dân, tuyệt đối không thể tự cô lập với cả 5000 người khác được, mà dùng quyền lực cứng trong nội bộ quân đoàn thì không có tác dụng chế tài quản lý đối với thường dân, đó là lúc mà "quyền lực mềm" phát huy tác dụng, quân đội buộc phải kết nối với người dân thông qua người đứng đầu khối quyền lực mềm này.
Chẳng những vậy, quân đội nếu chỉ có thể làm nhiệm vụ đánh giết, vậy thì sẽ không còn liên hệ ngoài luồng, điều này khiến bọn họ dần dần phải xa rời người dân, khiến kết nối với cư dân hạ giảm, một khi có va chạm liền xảy ra bất mãn khó có thể hàn gắn, cũng không còn nhận được sự ủng hộ từ phía người dân nữa.
Đây là việc vô cùng nghiêm trọng khi công tác tuyển quân cần phải diễn ra liên tục. Mất kết nối với cư dân khiến tân binh có khả năng sẽ nằm trong sự quản lý của "người khác", quyền lực bản thân đối với cấp dưới ngày một hạ giảm, cuối cùng khả năng cao bị đoạt quyền bằng bỏ phiếu bất tín nhiệm, các đoàn trưởng bức bối gấp gáp là đương nhiên.
Đó cũng là lý do bọn họ chạy tới tranh thủ Hàn Phong, muốn tìm ra một đường nhánh nhất định, dù hiệu quả hay không cũng phải thử một chút.
Quyền lực mềm của Bạc Thanh cũng không hề tầm thường, nhóm chấp pháp đội mạnh mẽ, nhóm phi phàm giả "hoang dã" liều lĩnh, nhóm bang phái lúc nhúc tại khu cống ngầm vô cùng bí ẩn, với điểm chung có lẽ đều đang nhận lệnh từ một người, đây cũng là lực lượng phi phàm không thể coi thường.
Bọn "chuột nhắt" này khi so sánh với các tiểu đoàn chiến đấu tinh anh thì có thể lộ ra thua kém nhất định, nhưng lại thắng ở chỗ bám rễ chặt cứng vào cuộc sống khu nội khu, thẩm thấu tới tất cả mọi ngành nghề, quản lý cả công khai cả âm thầm đối với toàn bộ nửa thường dân, không có một chút kẽ hở.
Khu ngoại ô và một đám phi phàm giả hoang dã chính là một chiếc ô rộng lớn bao trùm lên toàn bộ khu nội khu, nơi có hơn 6000 nhân loại ở tại, nào có chuyện bọn họ là "bức tường thành sống" bảo vệ cái gì chứ.
Dân đen, mãi mãi chỉ là một dạng tài nguyên để cho "người ta" tranh đoạt, là một dạng quân cờ để cho "người ta" bày bố, là một dạng con tin để cho "người ta" hi sinh hay trao đổi, vĩnh viễn bị che mắt bởi chiếc ô an toàn hư hư thực thực này.
Đó là còn chưa kể tới việc Bạc Thanh có thể có sự liên hệ chặt chẽ với một hoặc thậm chí là hai đoàn trưởng quân đội, bọn họ đồng tâm hiệp lực, cùng nhau chia sẻ tương lai, thế lực tổng hợp vẫn cứ là đứng đầu huyện Tam Giang.
Một người xuất thân chính khách, nếu muốn chơi trò tranh quyền đoạt lợi với ngươi, vậy thì dăm ba tên phi phàm giả tay ngang nhảy qua làm lãnh đạo sao có thể chống đỡ nổi.
Nếu không phải áp lực thi đàn khổng lồ từ huyện Lệ Trì đang quá lớn, không thể chần chờ kéo dài thêm nữa, có khi Bạc Thanh thực sự muốn kéo dài tình trạng này ra, không thèm tổ chức chiến dịch quy mô lớn làm cái gì. Sau đó ông ta sẽ dần dần ăn mòn quyền lực quân đội, thu hẹp chênh lệch thực lực hai bên, xây dựng quyền lực mềm chạm tới đỉnh phong, áp chế và định hướng tất cả dư luận xã hội, cuối cùng là thành công nuốt trọn toàn bộ căn cứ này vào tay mình.
Tất nhiên, đây chỉ là suy luận cá nhân của Hàn Phong, không đại diện cho sự thật đang diễn ra.
Bạc Thanh là một huyện trưởng liêm khiết, tư tưởng chính trị vững vàng, hết lòng vì nước vì dân, phục vụ cả đời cung cúc tận tuỵ, có khi còn quên cả bản thân mình, sao có thể vì ba cái thứ quyền lợi viển vông hư ảo mà làm ra hành động chia rẽ và mâu thuẫn chứ.
Cái loại thổ phỉ khủng bố như Hàn Phong, thật sự là đang lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, là loại ngậm máu phun người, đầu óc đen tối chỉ biết suy diễn lung tung, lúc nào cũng chỉ biết nghĩ xấu cho người tốt.
Hê.
Hê.
Hê.
"May mà mình sớm một bước phi chính trị hoá quân đội tại trấn Hi Vọng rồi, cũng thành công chế tạo sự mâu thuẫn quyền quản lý trong nội bộ quân đoàn Hi Vọng ở mức độ tương đối rồi. Hai cái thân phận đoàn trưởng và chủ tịch song song kiêm nhiệm, cũng xem như hoàn toàn nắm vững cả quyền quân lẫn quyền dân, bằng không hiện tại mình cũng phải lo chạy đông chạy tây gom góp quyền lực lại."
Tự lẩm bẩm một câu thể như xác nhận lại tình hình, Hàn Phong lúc này dẫn đầu đoàn người mà thong thả bước về cuối phố Thái Thịnh.
Chung quy cũng chỉ là một điểm gió sương mà thôi.
Không đáng bận tâm.
Trong lúc đoàn người chuẩn bị tiến qua khu ngoại ô, Hàn Phong lại bị thu hút bởi một sạp hàng tương đối nhỏ bên lề đường.
Đây là một sạp hàng bán kỹ năng hệ thống, chủ sạp hẳn là nữ nhân, nàng ta có đôi bờ vai rộng lớn ẩn sau lớp áo giáp dày, mái tóc dài túm buộc gọn gàng, trên mặt đeo một tấm mặt nạ sắt, chỉ có đôi mắt lạnh lùng là lộ ra bên ngoài.
Sạp hàng này đang bày bán 3 bản sách kỹ năng, cả ba đang được bày trên mặt bàn, cạnh đó có bìa carton ghi tên, không ghi tác dụng, sở dĩ Hàn Phong bị thu hút là bởi kỹ năng nhị giai mà nàng ta đang bày bán.
Nhị Giai - Siêu Thính Giác.
Hắn lúc này chỉ vào bản kỹ năng rồi tuỳ tiện hỏi:
- Cái này bán thế nào?
Nữ chủ sạp hàng liếc nhìn Hàn Phong một cái, sau nửa giây khựng lại, nàng ta giống như đột nhiên chịu phải muôn vàn trùng kích mà lặng cả người.
Hàn Phong cũng chú ý tới biểu hiện kỳ lạ của người này, hắn tuỳ tiện nhúc nhích cái mũi một chút, tâm thần động niệm sử dụng Siêu Khứu Giác, muốn ngửi thử xem mùi này có quen không.
Sau đó hắn cũng âm thầm cảm thấy nửa điểm xao động.
Vậy mà thật sự là người quen.
Người trước mặt tên là Triệu Hồng, là một đội viên cũ của hắn, nửa tháng trước nàng ta đã theo đoàn xe di tản tiến về Tam Giang, không ngờ hai bên lại có thể gặp lại nhau trong hoàn cảnh này.
Hàn Phong nhớ rõ nàng ta còn có một người bạn trai tên Phương Thành Lăng, trong chiến đấu đã bị cụt mất một tay. Hai người này quan hệ vô cùng thân thiết, Phương Thành Lăng kia chính là dùng chiến công đền bù từ cái tay cụt để mua tặng 3 chiếc nhẫn cho Triệu Hồng, cũng không biết tại sao hắn ta lại không ở chỗ này.
Triệu Hồng sau phút nghẹn ngào nhất định thì hít sâu một hơi rồi khàn khàn nói:
- Không... Không bán... Không mất tiền...
Trần Tu đang đứng bên cạnh chờ đợi, hắnta cũng nhìn thấy biểu hiện của chủ sạp hàng có hơi lạ lùng, chẳng qua chưa để hắn ta kịp hỏi, Chu Vấn bên kia lại đột nhiên tót một cái chạy thẳng tới cuối phố, còn vừa chạy vừa kêu ầm lên:
- Hàn đại ca, tôi đi trước nhé, bấn lắm rồi, hôm nay phải cho bọn ranh con ở đây một bài học.
- Ấy, đừng có tự ý chạy qua chứ, chờ một chút, chờ...
Trần Tu đã bị thu hút rời đi.
Bên cạnh không còn người lạ, Hàn Phong lúc này mới thản nhiên xua tay rồi nhỏ giọng nói:
- Triệu Hồng tiểu đội 9 đúng không. Đừng biểu hiện quá kỳ quái, phía xa vẫn còn người nhìn xem.
Nghe được những lời này của Hàn Phong, Triệu Hồng rốt cuộc không nhịn được xúc động nữa, hai mắt lập tức tuôn trào vô tận lệ mang.
Người trước mặt vậy mà vẫn nhớ rõ nàng, còn nhớ tới từng chi tiết một không quên...
- Thủ... Thủ lĩnh... Hức hức...
Hàn Phong nhìn biểu hiện mất bình tĩnh của nàng ta thì không khỏi nhíu mày.
Nữ nhân này rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu trùng kích.
Cũng may mà có mặt nạ sắt che giấu, bằng không nàng ta đã bị nhân viên chính phủ đang ẩn giấu phát hiện rồi.
Hắn lúc này tuỳ tiện từ trong balo lấy ra vài bản sách kỹ năng đặt lên bàn như thể đang thương lượng rồi mới quan tâm hỏi:
- Phương Thành Lăng đâu rồi? Trước đây tôi từng hứa với anh ta sẽ khôi phục cánh tay cụt cho anh ta, hiện tại đã có thể thực hiện lời hứa rồi.
Nghe được câu hỏi này của Hàn Phong, Triệu Hồng hai mắt càng thêm vạn phần ướt đẫm.
- Anh... Anh ấy... Chết rồi... Huhuhu...
------
Thông tin bên lề: Hai người Triệu Hồng, Phương Thành Lăng từng thoáng xuất hiện tại chương 300: Muốn chống lại luật pháp sao?!
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 25 |
Lượt đọc | 378 |